Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 977: Chương 977



________________

- Tiểu Hoàn, làm sao vậy, có người khi dễ ngươi phải không?

Hai ngày nay, Tiểu Hoàn luôn mặt ủ mày chau, nửa ngày hôm nay, Lý Dịch phát hiện nàng ngẩn người hết ba lần, lúc nàng một mình

ngồi bên cạnh cái bàn đá trong viện, Lý Dịch đi qua ngồi xuống đối diện nàng, lo lắng hỏi.

- Không có.

Tiểu Hoàn lắc đầu, nàng cũng không thể nói, bởi vì nha hoàn gọi Tiểu Thanh kia quá chịu khó, đoạt hết công việc vốn của nàng.

Mà cô gia lại đối với vị Tiểu Thanh cô nương có chút không được bình thường cho lắm.

Đây là lần đầu tiên hắn để nha hoàn khác mài mực giúp, cũng là lần đầu tiên cho phép nha hoàn khác giúp hắn xoa bả vai trong lúc đang ngâm mình trong bồn tắm, những chuyện này, trước kia đều do nàng làm.

Lý Dịch nhìn nàng, không tin nói.

- Thật sự không có.

Mười ngón tay của tiểu nha hoàn xoắn cùng một chỗ, đáng thương nhìn hắn, hỏi.

- Cô gia, Có phải người không còn thích Tiểu Hoàn nữa hay không?

Lý Dịch không biết trong lòng tiểu nha hoàn đang nghĩ cái gì, nghe vậy sững sờ, đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, xoa bóp mặt nàng, hỏi.

- Ai nói? Ai nói cô gia ta không thích Tiểu Hoàn?

Tiểu nha hoàn tội nghiệp nói.

- Nhưng lúc cô gia mài mực không dùng Tiểu Hoàn, tắm rửa cũng không cần đến Tiểu Hoàn.

Lý Dịch thế mới biết nàng lại ăn dấm của Nhược Khanh, thân phận Thiên Hậu nương nương của Nhược Khanh đã bại lộ, tuy Lý Hiên không để cho những người này lại tra được, nhưng nàng lấy diện mạo thật sự xuất hiện ở Kinh Đô, vẫn sẽ xảy ra chút phiền toái.

Cho nên nàng mới mệnh lệnh đại bộ phận giáo đồ của Thánh giáo đều rời khỏi Kinh Đô, tạo thành hiện tượng giả Thiên Hậu nương nương đã rời kinh, lại lấy dáng vẻ của nha hoàn trở về, thần không biết quỷ không hay.

Không nói đến những cái khác của Thánh giáo, nhưng mức độ dịch dung thì Lý Dịch đã thấm sâu vào trong người, thấu hiểu rất rõ, một chiếc mặt nạ được dán lên đến cha mẹ cũng nhận không ra.

Đương nhiên, đối với Nhược Khanh, hắn cực kỳ quen thuộc, loại quen thuộc này không chỉ thông qua khuôn mặt để phân biệt, ngày đầu tiên nàng vào phủ, vào khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy nàng thì hắn đã nhận ra.

Biết nàng là Nhược Khanh, tự nhiên không thể đối đãi nàng như nha hoàn bình thường, cho nên cố ý an bài nàng đến phía bên mình, an bài cho nàng một gian phòng riêng lẻ, nghĩ không ra “Một chút xíu" khác biệt như thế cũng bị Tiểu Hoàn phát hiện.

Lý Dịch kéo nàng qua, cười hỏi:

- Có phải đã ăn dấm của Tiểu Thanh hay không?

Tiểu nha hoàn hít hít cái mũi.

- Không có.

Lý Dịch xích lại gần bên tai nàng, nhỏ giọng nói vài lời.

Con mắt Tiểu Hoàn nhất thời trừng lớn, không dám tưởng tượng nói.

- Chuyện này sao có thể, Tiểu Thanh làm sao có thể là...

- Ngươi đừng quên, Cô gia cũng có một cái mặt nạ như vậy.

Tiểu Hoàn kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, sau đó thay đổi trở nên có chút xấu hổ.

Nếu như Tiểu Thanh là Nhược Khanh cô nương, chuyện kia cũng không có gì bất thường, nhưng tại sao là Nhược Khanh cô nương thì không có gì ta?

Chính nàng cũng có chút không rõ ràng cho lắm.

Nếu không giải thích cho Tiểu Hoàn hiểu rõ, còn không biết nàng sẽ nghĩ đến nơi nào, Lý gia to như vậy, nhiều người nhiều miệng, Lý Dịch cũng chưa kịp nói chuyện này ngay cả cho Như Nghi, vạn nhất biểu hiện ra khác thường, khổ tâm của Nhược Khanh uổng phí.

- Nhị phu nhân, có chuyện gì không?

Nha hoàn mới tới Lý gia đi vào một gian phòng, nhìn nữ tử trong phòng hỏi.

Túy Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, nói.

- Cũng không có chuyện gì, nghe nói Tiểu Thanh đã mài mực xong, đang muốn viết mấy chữ, nên muốn để người giúp đỡ một chút.

Tiểu Thanh đi đến bên bàn đọc sách, cười yếu ớt nói.

- Đây là việc ta phải làm.

Hai người bọn họ ở trong phòng không ngừng lặp lại hành động, lúc nàng mài mực, Tiểu Châu một tay nâng cằm lên ngồi cạnh bàn đọc sách, lẩm bẩm.

- Nhược Khanh tỷ tỷ đến cùng đã đi nơi nào?

Tiểu Thúy ở một bên nói.

- Khẳng định là Nhược Khanh tỷ tỷ cảm thấy người quá đáng ghét, không muốn người nữa...

- Ngươi lặp lại lần nữa xem?

- Lặp lại lần nữa thì thế nào, ngươi là đồ đáng ghét.

Hai tiểu nha hoàn rất nhanh rùm beng, Túy Mặc không để ý đến các nàng, nhìn Tiểu Thanh đang mài mực giúp mình, hỏi.

- Tiểu Thanh là người ở đâu?

- Từ nhỏ đã lớn lên tại Kinh Đô.

Nhược Khanh lắc đầu, nói.

- Tiểu Thanh rất giống một hảo bằng hữu của ta, có điều nàng lớn lên ở Khánh An phủ, hai năm trước mới đi đến Kinh Đô.

Tiểu Thanh cười, không nói gì.

Túy Mặc lại hỏi.

- Trong nhà còn có người nào?

Tiểu Thanh trả lời.

- Chỉ có một mình ta.

Hai người giống như nói đến việc nhà, không bao lâu Tiểu Thanh buông cục mực xuống, nói:

- Nhị phu nhân, mực đã mài xong, nếu như không còn việc gì, ta xin phép đi xuống trước.

Hai tay Túy Mặc vây quanh, nhìn nàng, hỏi.

- Tỷ còn muốn giả vờ đến khi nào?

Tiểu Thanh biểu lộ kinh ngạc, hỏi.

- Nhị phu nhân, người đang nói gì vậy?

Bỗng nhiên Tủy Mặc ôm chặt lấy nàng, hai tay đặt trước ngực nàng, nói:

- Chính là cảm xúc này, tỷ còn muốn giả vờ tiếp sao?

Sắc mặt Nhược Khanh đỏ bừng, vội vàng nói.

- Túy Mặc, muội đang làm gì vậy, còn không mau buông ra.

Giờ phút này, âm thanh nàng phát ra khác xa vừa rồi.

- Hiện tại không gọi nhị phu nhân nữa sao?

Túy Mặc nhìn nàng, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý, nói.

- Tiểu Thúy, đóng cửa!

Tiểu Thúy sau khi nghe được tiểu thư phân phó liền lập tức chạy tới đóng cửa phòng lại.

Rốt cục Nhược Khanh cũng biểu lộ hoảng loạn lên, vội nói.

- Túy Mặc, muội muốn làm gì, muội đừng làm loạn!

Túy Mặc nhìn nàng, hừ một tiếng, nói.

- Ngay cả ta cũng dám lừa gạt, đương nhiên là gia pháp hầu hạ!

Nghe được hai chữ "Gia pháp”, sắc mặt Nhược Khanh càng đỏ, nhìn Tiểu Châu, lo lắng nói:

- Ngọc Châu, Còn không mau tới giúp ta.

Tiểu Châu vén tay áo chạy tới, một mặt kích động hỏi.

- Túy Mặc tỷ tỷ, tỷ muốn ta giúp thế nào?

Từ khi Lý Đoan có thể an ổn bước đi, Như Nghi cũng không cần thời khắc trong hắn.

Bây giờ đã tới gần Nguyên Tiêu, đối với Lý gia mà nói, thời gian quan trọng nhất của tháng này cũng không phải Nguyên Tiêu, mà việc vui chính là cuối tháng nghênh đón Túy Mặc vào cửa.

Như Nghi đưa một cuốn sổ qua, nói.

- Đây là danh sách khách mời do lão phu nhân viết, tướng công nhìn xem có quên mất người nào hay không, cũng đến lúc nên viết thiệp

mời.

- Chuyện như thế này lão phu nhân sớm đã quen thuộc, hẳn sẽ không sót người nào đâu.

Sau khi Lý Dịch xem xong, để qua một bên.

Như Nghi nhìn hắn, lại hỏi.

- Sau khi Nhược Khanh cô nương rời đi, tướng công thật sự không đi tìm nàng sao?

Lý Dịch thực sự muốn nói cho nàng biết chuyện này, không nghĩ tới Như Nghi mở miệng trước, có chút cứng ngắc nói.

- Nương tử có chỗ không biết, thực ra Tiểu Thanh cũng là Nhược Khanh cô nương.

Khác với tưởng tượng của Lý Dịch, trên mặt Như Nghi không lộ ra bao nhiêu kinh ngạc.

Nàng nhìn Lý Dịch, cười nói.

- Ta còn tưởng rằng tướng công muốn giấu thiếp thân chuyện này thêm mấy ngày nữa.

Lý Dịch kinh ngạc.

- Nương tử đã biết?

- Muốn phân biệt một người, trừ dung mạo ra, còn có rất nhiều phương pháp, dáng người, cử chỉ, khí tức.

Như Nghi nhìn hắn, nói.

- Dùng dung mạo mà nhận biết một ngườ, là phương pháp hạ sách nhất.

Lý Dịch giải thích.

- Thân phận của Nhược Khanh đặc thù, nếu để người khác biệt sẽ có chút phiền phức.

- Thiếp thân không thấy tướng công quái lạ, những thứ này thiếp thân đều biết.

Như Nghi dựa vào đầu vai của hắn, nhẹ giọng hỏi.

- Chỉ là thiếp thân không biết, thiếp thân còn có thêm mấy người muội muội tốt?

Lý Dịch kinh ngạc nói.

- Không phải nương tử chỉ có một người muội muội là Như Ý à, tính cả Tiểu Hoàn, cũng mới có hai người thôi.

Như Nghi lắc đầu, nói:

- Trừ Như Ý cùng Tiểu Hoàn, còn có Túy Mặc muội muội, Nhược Khanh muội muội, Minh Châu muội muội, Tề Quốc Lâm muội muội, còn Có nhiều hơn nữa không, còn phải xem tướng công.

Lý Dịch rùng mình một cái, vốn cho rằng mùa xuân sắp đến, giờ phút này lại sâu sắc cảm thấy, thời tiết gần đây thật sự ngày càng lạnh.

Khí trời chuyển lạnh, chú ý giữ ấm, đề phòng cảm mạo.


Bạn cần đăng nhập để bình luận