Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 700: Là Ta…




Chương 700: Là Ta…





----------------------

Trên mặt của tên lão giả dơ bẩn hiện ra một tia mê say, ăn viên kẹo đường cũng có thể có loại vẻ mặt này, Lâm Dũng nhất thời tức giận phất tay, mắng.

- Tên ăn mày từ đâu đến đây, cút qua một bên!

Còn tưởng rằng do hai ngày nay mệt nhọc quá độ, cảm giác kém, không ngờ bị lão ăn mày này nửa đường xông ra cướp đồ, Lâm Dũng chưa từng thấy qua tên ăn mày nào to gan như vậy, hắn xắn tay áo lên, Phương Lâm Uyển hai ngày nay chỉ toàn chiêu đãi ăn mày, doạ sợ không ít khách nhân, giảm rất nhiều sinh ý, nếu như lão gia hỏa này không thức thời, hắn chuẩn bị sử dụng biện pháp cường ngạnh.

Bên trọng miệng của lão giả ngậm kẹo đường, hài lòng gật đầu, cũng không quan tâm cử động vừa rồi của Lâm Dũng, chỉ vào cái hộp trong tay hắn, nhìn lấy hắn hỏi.

- Nơi nào bán cái này?

Loại kẹo sữa đường này, chỉ có bán tại Kinh Đô Cảnh Quốc, đây là lần đầu tiền từ sau khi rời đi Kinh Đô hắn nhìn thấy bán ở địa phương.

- Bán hay không bán cái gì, đi mau đi mau.

Lâm Dũng phất tay, chuyện vừa rồi không thèm tính toán với hắn nữa, ngẫm lại nếu cùng một tên ăn mày đánh nhau thì cũng không có cảm giác vẻ vang gì, ngược lại sẽ kéo thân phận mình xuống.

- Ngươi mau đi đi.

Thấy lão giả kia không muốn động đậy, Lâm Dũng vừa mới nói một câu, đã thấy lão giả dơ bẩn kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Một cái nhìn này khiến Lâm Dũng tự nhiên run lên một cái, giống như có một chậu nước đá dội từ trên đầu dội xuống, lạnh từ đầu đến chân, muốn nói chuyện nhưng bất luận làm như thế nào đều không thể nói nên lời.

Lão giả nhìn hắn, một lần nữa hỏi lại.

- Nơi nào có bán cái này?

Lâm Dũng mở miệng trong vô thức:

- Không, không có chỗ nào bán.

Lông mày của Lão giả dơ bẩn nhăn lại, ngay đúng lúc này, một bóng người từ trong tiệm đi tới.

Lý Dịch nhìn Lâm Dũng, nói:

- Ăn xong rồi nói, còn kẹo có thể qua bên kia lấy, lần này ta làm hơi nhiều, hai người cũng ăn không hết.

Lão giả dơ bẩn ngẩng đầu, nhìn người trẻ tuổi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đi ra từ trong cửa hàng, sống mũi bỗng nhiên có chút cay cay.

Thân trúng kỳ độc, trèo non lội suối, ngàn dặm chạy vội, màn trời chiếu đất, không biết kinh lịch bao nhiêu khó khăn cùng gian nguy, mới từng bước một đi đến nơi đây, mà những thứ này khó khăn, rốt cục tại thời khắc này tan thành mây khói.

Lý Dịch nhìn vào trong đôi mắt già nua ngấn nước của tên ăn mày kia, thở dài, mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, có hoàng đế cao cao tại thượng, cũng có ăn mày sinh hoạt ở tầng dưới chót nhất của xã hội, mỗi người đều có những phiền não khác nhau, đối với hoàng đế mà nói, cả ngày đều nghĩ làm như thế nào để công thành đoạt đất, giang sơn vững chắc, nhưng đối với ăn mày mà nói, được ăn một viên kẹo đường đã có thể kích động đến rơi lệ, cầu mong duy nhất, chỉ là có thể nhét đầy cái bao tử sống sót mà thôi.

Lý Dịch lấy ra một khối bạc vụn, đưa tới rồi nói:

- Cầm lấy mà đi ăn một chút gì đi.

Lão giả vén mái tóc rối bời của mình sang hai bên, giọng nói run run:

- Là ta.

Lâm Dũng sững sờ tại chỗ, nhìn Lý Dịch, lại nhìn lão ăn mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Tay Lý Dịch dừng lại giữa không trung, mỗi một cử động nhỏ, đều có một loại cảm giác như trúng giải thưởng lớn.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

- Đây là ta cầm từ trong nhà, y phục của Lâm bá đó, trước tiên cứ thay đồ đã.

Lâm Dũng cầm tới một bộ y phục rồi nói:

- Lý huynh đệ, nhà các ngươi có một vị lão bộc như thế, sao chưa từng nghe thấy ngươi nhắc tới bao giờ?

Lý Dịch giải thích nói:

- Khi đó chúng ta gặp phải sơn tặc, không cẩn thận thất lạc nhau, có thể ở gặp lại nhau ở chỗ này, thật sự là duyên phận.

- Cũng không dễ dàng gì.

Tay đang cầm quần áo cửa Lâm Dũng buông xuống, nhìn lão giả dơ bẩn đang rửa mặt ở bên kia, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Lý Dịch.

- Ta đi lấy ít đồ cho hắn ăn, vừa rồi nhìn thấy hắn đói đến mức con mắt đều xanh lét, ta nhìn đều thấy sợ.

Tông Sư đương nhiên đáng sợ, ở vào thời đại này, thậm chí còn có thể sánh ngang hàng với đạn hạt nhân thời hiện đại.

Tu vi võ học sớm đã đăng phong tạo cực, có thể dựa vào khí thể bản thân, để người bình thường thậm chí những cao thủ hạng trung trực tiếp sụp đổ, một ánh mắt cũng có thể giết người, chỉ bị lạnh người thì càng không tính là cái gì.

Lão giả dơ bẩn đổi một thân quần áo sạch sẽ, ánh mắt đảo quanh trong sân, hai người hắn muốn tìm đều đang ở đây, sau khi uống ực một hớp rượu, lại tiện tay ném một viên kẹo đường vào trong miệng, hắn chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai giống như được dỡ xuống.

Nhiệm vụ hoàn thành, có kẹo còn có rượu, một đời nhân sinh, còn cầu mong gì hơn?

Lý Dịch ngồi ở một bên, nhìn lấy hắn hỏi:

- Sao ngươi lại tới nơi này?

- Là có người mời ta tới, để cho ta nhất định phải mang bọn ngươi về mà không tổn hao một sợi lông tóc nào.

Lão giả dơ bẩn nhìn hắn, nói ra.

- Ngươi biết đấy, người trong giang hồ như chúng ta, coi trọng nhất một chữ nghĩa, nếu ta đã đáp ứng, vậy thì phải đến.

Lý Dịch ngẫm lại, lại hỏi:

- Tình hình Thục Châu bên kia hiện tại thế nào?

- Bọn họ còn chưa biết các ngươi đến Tề Quốc, vẫn một mực đang tìm kiếm, nghe nói vị Thục Vương kia còn treo giải thưởng một vạn lượng bạc, thề phải đưa ngươi tìm về.

Lão giả nhìn lấy hắn, hỏi:

- Ngươi cùng Thục Vương hẳn có giao tình rất sâu?

Lý Dịch khoát tay:

- Một chút xíu thôi.

Lão giả mở miệng.

- Vậy chúng ta lập tức trở về, đến Thục Châu rồi thì không cần lo lắng thế lực của đạo cô kia.

Khục.

Lý Dịch ho khan hai tiếng.

- Không vội, ngươi cùng đạo cô kia đánh một trận, không phải bị thương sao, trước tiên cứ ở chỗ này dưỡng thương, chúng ta dưỡng thương một đoạn thời gian xong hẵng đi.

Thục Vương kia chính là cái bao cỏ, nếu hắn đem tinh thần kiên nhẫn này dùng ở chỗ khác thì đã sớm thành thái tử, sao có thể bị đày đến địa phương chim không thèm ị như Thục Châu.

Cân nhắc cẩn thận một chút, mặc dù nhiều thêm một vị Tông Sư bị thương, nhưng Tông Sư không thể làm đến trảm ngàn người, vạn người, dựa vào giao tình giữa hắn và Thục Vương, muốn đi qua Thục Châu, an ổn trở về, vẫn còn có chút khó khăn.

- Thương thế của ta không có gì đáng ngại, chỉ cần không gặp được Tông Sư thì không có gì lo cả.

Lão giả dơ bẩn vỗ vỗ tay, nói.

- Các ngươi sớm dọn dẹp một chút, mau chóng xuất phát, miễn sinh thêm chuyện.

Lý Dịch đứng lên, nhìn hắn rồi nói.

- Để cho ngươi dưỡng thương thì ngươi cứ dưỡng thương, lỡ như thương thế chuyển biến xấu làm sao bây giờ, thân thể quan trọng nhất, ta tìm một chỗ trong khách điếm cho ngươi, ở lại trước đã rồi nói sau, chuyện này cứ quyết định như vậy!

Làm người không thể quá tự mãn, lão nhân gia chạy vội suốt ngàn dặm cũng không dễ dàng gì, lúc này mới vừa có cơ hội nghỉ ngơi thì lại giày vò hắn, nếu thật sự như vậy, hắn còn là người sao?

Lão giả dơ bẩn nhìn hắn đi ra sân nhỏ, biểu hiện trên mặt lão có chút ngạc nhiên, không bao lâu sau, biểu tình thay đổi có chút phức tạp.

Tại Phương Lâm Uyển, Lâm Uyển Như để bút xuống, nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Lão nhân gia kia, ngươi dự định an trí như nào?

Lý Dịch nói:

- Trước tiên để hắn ở lại khách điếm sát vách.

- Lão nhân gia có thể ngàn dặm xa xôi theo tới đây, quả thật cũng không dễ dàng gì, nếu có chỗ nào khó khăn, có thể nói cho ta biết.

Lâm Uyển Như gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi:

- Thương nhân nước ngoài kia thì sao?

- Đã bàn bạc ổn thỏa với bọn họ rồi.

Lý Dịch cười nói:

- Bọn họ cũng cần tiền gấp, có rất nhiều châu báu đồ trang sức, đều mang tới từ Cảnh Quốc, có thể trực tiếp cung cấp cho cô một lượng lớn, giá cả lại dễ thương lượng.

Lâm Uyển Như ngẫm lại, nói ra:

- Nếu châu báu đã thành hình, sợ rằng giá cả sẽ không thấp.

Lý Dịch khoát tay.

- Chuyện này cô cứ yên tâm, ta nghe những người thương nhân nước ngoài kia nói, chưởng quỹ trước kia của bọn họ ăn uống cá cược chơi gái, nợ đến tận mấy chục vạn lượng bạc, mang theo dì nhỏ chạy mất, đến tiền công cũng không phát cho bọn hắn, bị người ép trả nợ gắt gao, bọn họ đành phải mang theo những thứ châu báu đã thành hình này chạy trốn, bán đổ bán tháo vật khắp bốn phía, vội vã tuột tay, giá gốc một ngàn lượng, hiện tại ba trăm lượng đã có thể mua được, giá cả sẽ không quá cao, đến cả phí chế tác các ngươi cũng không cần bỏ ra.

- Thật sao?

Lâm Uyển Như ngẩng đầu, đôi mắt đẹp sáng lên.

- Thật.

Lý Dịch gật đầu.

Những hàng hóa kia nếu mà được đổi thành bạc lại không tiện mang theo, nhưng ngân phiếu lại chỉ có thể đổi ở Tề Quốc, nếu như bọn họ muốn trở về, những vật này ngược lại sẽ thành vướng víu, vậy cứ dứt khoát bán một nhân tình cho nàng không phải tốt hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận