Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 810: Còn Là Sinh Nữ Nhi Tốt



Chương 810: Còn Là Sinh Nữ Nhi Tốt





----------------------

Trần Quốc Công phủ.

Màn đêm tuy còn chưa buông xuống nhưng toàn bộ Trần phủ đã một mảnh vui mừng.

Trong phủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, khách mời nối đuôi đến, lẫn nhau đàm tiếu, tôi tớ tỳ nữ ghé qua bên trong, dâng lên món ngon mỹ tửu, bầu không khí mười phần vui mừng.

Đối với Trần phủ mà nói, hôm nay là ngày náo nhiệt nhất, còn náo nhiệt hơn nếu so với Nguyên Tiêu, Trung Thu.

- Hạ quan gặp qua Trần đại nhân.

- Hôm nay chỉ có Trần Khánh, không có Trần đại nhân.

- Nhiều ngày không thấy, chúc mừng Trần đại nhân tăng chức.

- Hôm nay là sinh nhật tiểu muội trong nhà, không đàm luận những chuyện này, mời qua bên kia ngồi…

- Tần đại nhân đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, Thúy Liễu, mang Tần phu nhân đi nội viện giành cho nữ quyến nơi đó…

Địa vị Trần gia trong triều không thấp, thậm chí có thể nói ảnh hưởng rất lớn, cái này không chỉ dựa vào uy danh cùng quan hệ Trần Quốc công trước kia, hai người huynh đệ nhà họ Trần đều đảm nhiệm chức vị quan trọng trong bộ máy Triều Đình, một người là Cấp Sự Trung, một người bây giờ càng là quan viên dưới Thị Trung, phàm là người được mời tới tham gia yến hội hôm nay, gần như tất cả đều có ý nịnh nọt lấy lòng.

Trần Khánh tự mình nghênh một vài khách nhân trọng yếu, lúc này mới quay đầu lại cau mày nói.

- Đến lúc nào rồi, tam muội cùng nhị đệ sao vẫn chưa về?

Một tên hạ nhân cung kính nói ra.

- Hồi lão gia, nhị gia rất sớm đã ra ngoài đón tam tiểu thư về, chẳng biết tại sao, đến bây giờ còn không có tin tức.

- Yến tiếc ngay lập tức sẽ muốn bắt đầu, lại phái người đi xem một chút.

- Vâng!

Trần Khánh phân phó một câu, hạ nhân lập tức lui ra ngoài, nhanh chóng chạy ra cửa phủ.

Hẻm Dương Liễu, Trần tam tiểu thư đi ra sân nhỏ, cười cười với hai nữ, nói.

- Hôm nay đa tạ các ngươi khoản đãi, cho các ngươi thêm phiền phức.

Uyển Nhược Khanh hơi khom lưng, nói.

- Ngài khách khí, chỉ là một hồi cơm rau dưa mà thôi.

- Tuy là cơm rau dưa cũng hơn tất cả cơm ngon áo đẹp.

Ánh mắt Trần tam tiểu thư nhìn Lý Dịch đứng phía sau, khá lâu mới thu hồi, nói.

- Thời gian không còn sớm, quấy rầy các ngươi lâu như vậy, chúng ta cũng nên trở về.

- Cẩn thận.

Trần Trùng vịn nàng đi xuống bậc thang, quay lại nhìn Lý Dịch một chút, mi đầu vẫn nhíu nhưng không còn nồng nặc mùi thuốc súng như lúc trước.

- Túy Mặc, ta cũng trở về đây.

Tằng Sĩ Xuân cười cười, sau đó quay người đi ra ngoài ngõ.

Thị lang thực quyền của Hộ Bộ cùng Trần Cấp Sự Trung lần nữa nhìn nhau trước khi tách ra ở cửa ngõ, trao đổi một loại tin tức nào đó rồi mỗi người lên xe ngựa của mình.

Trong nội viện, Lý Dịch cùng Tằng Túy Mặc phân ra ngồi hai bên bàn đá, hôm nay lần nữa nhìn thấy vị tam tiểu thư này để trong lòng của hắn lại bắt đầu có chút không bình tĩnh.

Trần gia cho tới nay đều là lực lượng kiên cố nhất của phe Thục Vương, cũng là một cỗ lực lượng hắn cùng trưởng công chúa ngày sau phải thanh trừ.

Nhưng Trần gia lại không giống với Thôi gia, Dư gia, Tần gia các gia tộc này, Lý gia thua thiệt Trần tam tiểu thư quá nhiều, tuy từ xưa đến nay, bè phái tranh đấu đều máu lạnh vô tình nhưng nếu quả thật vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, lại để cho nàng nhận dù chỉ là một điểm thương tổn, cho dù mục đích cuối cùng đạt thành, nửa đời sau, trong lòng của hắn cũng vĩnh viễn không được an bình.

Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn.

Tằng Túy Mặc đặt một chén trà trước mặt hắn, nhìn hắn, n nhu nói.

- Còn đang suy nghĩ việc Trần phu nhân?

Lý Dịch nhấp một ngụm nước trà, khẽ gật đầu.

Nàng ngẫm lại, mở miệng.

- Chuyện này, không phải huynh sai.

Lý Dịch lắc đầu.

- Nhưng cuối cùng vẫn có liên quan đến ta.

Lão Phương đã từ bên ngoài thò đầu vào hai lần, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn một chút, nói.

- Trời đã không còn sớm, ta…

Nàng gật gật đầu.

- Ân, huynh trở về đi.

- Mấy ngày tiếp theo, có rất nhiều chuyện phải bận rộn, có thể không có nhiều thời gian để tới đây.

Chỉ còn không đến ba tháng sẽ tới ngày dự tính mà Như Nghi sinh, Lý Dịch không có ý định để cho lão phu nhân cùng những phụ nhân cả ngày mang nàng theo đi bái Phật cầu Bồ Tát phù hộ, nghĩ một lát, lại nói.

- Nếu như có chuyện gì thì sai người tới tìm ta, tòa nhà mới cách nơi này không xa, muội hẳn phải biết ở nơi nào?

- Cái kia, huynh chờ một chút.

Nàng nghe vậy kinh ngạc, lại do dự một chút, sau đó mới nói một câu, xoay người, bước nhanh đi trở về phòng, rất nhanh đi tới, đưa một vật vào trong tay Lý Dịch.

- Làm không tốt, so ra kém Nhược Khanh tỷ tỷ, nếu không thích, thì ném đi.

Lý Dịch nhìn quần áo cho trẻ sơ sinh mặc trong tay, thật không có đẹp như Nhược Khanh làm nhưng so sánh với những món nàng làm trước đó, đã là một cái trên trời một cái dưới đất.

Nói về việc của nữ nhân thì cũng kém như trù nghệ của nàng vậy, có thể trong thời gian ngắn có được tiến bộ lớn, đã là một việc không thể tưởng tượng, đủ để đoán được nàng những ngày nay tốn bao nhiêu tâm sức trong chuyện này.

- Ta xem một chút.

Lý Dịch nắm tay trái nàng lên, quả nhiên nhìn thấy không ít điểm đỏ đã ảm đạm trên ngón tay.

Lần này nàng không có tránh thoát, nhìn hắn lộ ra bộ dáng hơi đau lòng, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, một vài chỗ còn hơi hơi đau trên tay cũng chẳng còn đau nữa.

Phía sau cửa gian phòng, một bóng người ban đầu vốn đã đi tới, nhìn thấy tình hình trong nội viện, chậm rãi lui ra ngoài.

Lý Dịch có chút cảm động, lại có chút tức giận, lời đến khóe miệng, cũng chỉ thở dài một hơi, nói.

- Về sau đừng ngốc như vậy.

Nàng lắc đầu.

- Học nhiều thêm vài thứ, không có sai, lại nói, sau này cũng nên làm mấy món cho hài tử của mình.

- Nói cũng đúng.

Lý Dịch gật gật.

- Có điều cũng phải cẩn thận, nào có người giống như muội, làm bộ y phục cũng đã bị thương hết cả một ngón tay, dù sao thời gian còn sớm, chậm rãi làm lời là được, đến lúc đó không đủ, thì có thể ra ngoài mua thêm.

Nàng hơi hơi cúi đầu xuống, trong nội tâm có chút thất lạc, đúng vậy, nàng có thể làm cũng chỉ là may mấy món quần áo cho hài tử của hắn cùng vị Liễu cô nương kia.

Vô thức muốn rút tay trở về, lại bị hắn nắm càng chặt.

Lý Dịch cúi đầu nhìn lấy nàng, hỏi.

- Muội thích sinh nhi tử hay nữ nhi, ta cảm thấy nữ nhi rất tốt, có điều chuyện này cũng không phải do chúng ta, đến lúc đó vẫn dựa vào vận khí…

Nàng nghe vậy thân thể chấn động, sau đó sắc mặt lập tức đỏ bừng, càng thêm dùng lực tránh thoát khỏi tay Lý Dịch.

- Ai, ai muốn cùng huynh sinh…

Lý Dịch chỉ có thể nhìn thấy một đạo bóng lưng đang bối rối chạy mất, bất đắc dĩ nói.

- Chạy cái gì mà chạy, ta nói về sau, về sau chứ không phải hiện tại….

Có một số việc, mông lung, không nói toạc hoặc xuyên phá màng giấy kia thì có rất nhiều phiền phức.

Nhưng chuyện này đối với nàng lại rất không công bằng, làm nam nhân cũng không tránh khỏi phải có đảm nhiệm.

Thời cơ cũng không đúng lắm có điều một đoạn thời gian về sau, hắn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, sợ rằng rất khó gặp lại, Lý Dịch châm chước khá lâu, vẫn cảm thấy, những lời này, nói ra tốt hơn một chút.

- Tiểu thư, người cuộn trong chăn làm gì, rất lạnh à?

Trong phòng, Tiểu Thúy đứng trước giường, nhìn bóng người cả người đều co lại trong chăn, nghi hoặc hỏi.

Nàng tinh tế nghe một chút mới nghe được trong chăn truyền đến tiếc nức nở trầm thấp.

- Tiểu thư, người khóc?

Trên mặt nàng lập tức hiện ra vẻ bối rối, lo lắng nói.

- Có phải Lý công tử hắn khi dễ người hay không, tiểu thư, người đừng khóc, ta đi tìm hắn!

- Đừng!

Một bóng người cấp tốc bắn lên từ trên giường, Tằng Túy Mặc nắm lấy cánh tay Tiểu Thúy, trên mặt nước mắt như mưa, lắc đầu liên tục.

- Đừng đi, không liên quan đến hắn, là chính ta…

Tiểu Thúy nghi hoặc.

- Thế nhưng tiểu thư, sao lại tự mình làm mình khóc được…

- Bởi vì, bởi vì…

Nàng kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ôm Tiểu Thúy vào trong ngực, nhỏ giọng nói.

- Bởi vì ngày hôm nay sủi cảo, ăn quá ngon…

Trên mặt thiếu nữ lộ ra biểu lộ kinh ngạc, bởi vì ăn được sủi cảo quá ngon thì khóc thành dạng này, mười mấy năm qua, nàng không có phát hiện tiểu thư thế mà thích ăn sủi cảo như vậy.

Trong nội viện, một bóng người kinh ngạc ngồi bên cạnh bàn đá, nhìn qua trăng tròn trên bầu trời, trên mặt mang theo nụ cười, trong con ngươi thanh tịnh như một vùng bích thủy lại chớp động lên từng giọt nước trong suốt.

Lão Phương ngồi trên xe ngựa, quay vào hướng trong xe cảm thán.

- Cô gia, người thật sự quá thông minh, sinh nam hài, phải nuôi nó lớn, lại còn phải lo hôn sự cho nó, quá phiền phức, ta cũng cảm thấy sinh nữ nhi tốt hơn


Bạn cần đăng nhập để bình luận