Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 697: Thuận Nước Đẩy Thuyền


Chương 697: Thuận Nước Đẩy Thuyền





----------------------

- Thuộc hạ không thể ngăn đại hoàng tử, làm hỏng đại sự của điện hạ, xin điện hạ trách phạt!

Một chỗ trong nội đường Vương phủ, hơn mười hộ vệ Phong Vương phủ quỳ thành một hàng, biểu tình cực độ hối hận.

Tam hoàng tử Triệu Di khoát tay.

- Đứng lên đi, nếu hoàng huynh đã muốn xông vào thì các ngươi cũng ngăn không được.

Tiền Tài Thần đi lên phía trước, nói:

- Điện hạ, tuy đại hoàng tử lấy tờ giấy kia đi, nhưng những ghi chép trên đó lại cực kỳ giản lược, người thường căn bản sẽ không thể xem hiểu được. Hiện tại thuộc hạ có thể viết một phần càng rõ ràng hơn cho ngài.

- Đây không phải điều quan trọng nhất.

Triệu Di nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, một lát sau mới nói.

- Cho dù phương pháp này rất hữu hiệu đối với việc trừng trị tham quan, nhưng cũng không thể nóng vội. Cần phải tuần tự tiến hành, chầm chậm mưu tính, nếu không sợ sẽ hại nhiều hơn lợi, khiến hơn phân nửa triều đình liên lụy vào. Đến lúc đó, cục diện tất nhiên sẽ không cách nào khống chế được.

Trên mặt Tiền Tài Thần hiện lên vẻ nghi hoặc, Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn suy nghĩ một chút cũng khẽ gật đầu.

Tham quan đã có từ xưa đến nay, diệt mãi không hết, giết mãi không dứt, tuy Tề Quốc cường đại, nhưng vô luận quan viên ở trung ương hay các nơi khác, ở đâu cũng sẽ có người tham ô. Nếu tiến hành cải cách một cách đao to búa lớn, thế tất sẽ liên lụy đến vô số người, không biết sẽ rơi bao nhiêu cái đầu, như vậy sẽ khiến lòng người hoang mang, thời cuộc bất ổn…..

Đó cũng không phải mục đích của bọn họ, phương pháp này chỉ có thể sử dụng một cách ôn hòa, một khi nóng vội, tất sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

- Nhưng mà đại hoàng tử từ trước đến nay chỉ vì cái trước mắt, thích làm lớn, vui với công trạng to, tất nhiên lần này sẽ không nương tay. Những tên ngự sử đó cũng đều là chút người ngoan cố, lần này ra kinh vốn phụng chỉ điều tra các châu phủ, hiện giờ bọn họ được đến phương pháp này, cũng như hổ thêm cánh….

Triệu Tu Văn dạo bước thong thả trong nội đường, chậm rãi mở miệng.

- Từ trước đến nay người này luôn xem Phong Châu là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, lần này tới đây vốn không có ý tốt, nhất định sẽ bắt lấy Phong Châu khai đao, điện hạ không thể không đề phòng.

Ngón cái tay phải và ngón trỏ của Triệu Di nhẹ nhàng vuốt ve, một lát sau, hắn quay đầu nhìn Dương Ngạn Châu, nói:

- Ngạn Châu, ngươi nghĩ như thế nào?

Dương Ngạn Châu trầm ngâm một hồi, nói:

- Đối với đại hoàng tử tới nói thì đây là một cơ hội khó được, nhưng đối với chúng ta, sao lại không phải chứ?

Hắn ngẩng đầu, tiếp tục nói:

- Đại hoàng tử từ trước đến nay tranh công gấp gáp, không suy xét nhiều. Lần này tất nhiên sẽ dùng việc này tới khó xử điện hạ. Nếu Phong Châu đã tránh không được thì các châu bên cạnh sợ rằng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu điện hạ không ngại thì có thể thuận nước đẩy thuyền một phen, thanh tra Phong Châu một lần triệt để, một vì bắt được sâu mọt, thứ hai, cũng có thể thuận tay thanh trừ người mà bọn họ xếp vào Phong Châu mấy năm nay.

- Cứ như vậy, hai phe dò xét lẫn nhau, bất kỳ ai cũng không thể nhúng tay gian lận. Đại hoàng tử muốn tra thì cứ việc tra, điện hạ chỉ cần viết một phong tấu chương, báo cáo việc này từ đầu chí cuối tới triều đình, vì thỉnh công cho đại hoàng tử …..

Tiền Tài Thần gãi đầu một cái, vẻ nghi hoặc trên mặt ngày càng đậm, rốt cuộc nhịn không được hỏi.

- Tại sao điện hạ phải thỉnh công cho đại hoàng tử, chuyện này đối với chúng ta có chỗ tốt gì, sau khi thỉnh công thì sẽ thế nào?

Triệu Tu Văn tiếp lời:

- Sau khi thỉnh công, bệ hạ tất nhiên sẽ tán thưởng đại hoàng tử nhiều hơn, mọi người trong triều sẽ biết đại hoàng tử có trọng khí trong tay, có thể khiến tất cả tham quan không chỗ che thân. Có lẽ những châu phủ đã được điều tra trước đó sẽ lại bị thanh tra một lần nữa. Lúc đó đại hoàng tử đi tới đâu, trong lòng quan viên sẽ bàng hoàng, bách tính xếp hàng hai bên vui mừng tiếp đón….

Tiền Tài Thần nhìn Triệu Tu Văn rồi lại ngó sang Dương Ngạn Châu, âm thầm nuốt nước miếng một cái.

Như vậy chẳng phải muốn đại hoàng tử đắc tội với tất cả quan viên ở Tề Quốc?

Khi Tiền Tài Thần lại nhìn về phía hai người kia, ánh mắt đã phát sinh biến hóa rất lớn.

Xem ra không để cho Đa Đa thi Trạng Nguyên là điều đúng đắn, hắn quyết định, sau này phải làm cho nhi tử cách mấy người đọc sách âm ngoan độc ác xa một chút. Nếu so sánh với những thứ này, mấy việc ngươi lừa ta dối trên thương trường đâu tính là gì?

- Đúng rồi, từ đâu ra mà ngươi có được thứ?

Triệu Di bỗng nhiên nhìn Tiền Tài Thần hỏi.

Tiền Tài Thần giật mình, đáp:

- Nhặt được.

….

.....

Tại dịch quán nào đó trong thành Phong Châu, mấy tên ngự sử chổng mông vây quanh một cái bàn, bọn họ đã nhìn chằm chằm vào trang giấy trên bàn gần nửa canh giờ.

- Xem hiểu sao?

Thanh niên ăn mặc hoa phục chắp tay sau lưng từ bên ngoài đi vào, nhìn bọn hắn hỏi.

Một tên ngự sử cúi đầu nói:

- Bẩm điện hạ, thứ trên giấy được ghi chép lộn xộn, không có kết cấu gì, hạ quan thật sự không cách nào lĩnh ngộ được…..

Thanh niên mặc hoa phục cau mày, hỏi:

- Không có ai xem hiểu?

Những tên ngự sử này, có ai mà không phải học rộng tài cao, uyên bác đa tài, thế mà ngay cả một tên thủ hạ của Triệu Di cũng không sánh bằng, chuyện này khiến hắn vô cùng tức giận.

Hắn trầm ngâm một lát, nói:

- Đi tra xét xem, tên mập mạp vừa rồi ở trong phủ Phong Vương là ai.

.… ….

Tiền Tài Thần phiền muộn đi ra phủ Phong Vương, bảo vật hiến cho tam hoàng tử lại bị người khác nửa đường cắt ngang, trong lòng hắn tự nhiên rất khó chịu.

Mà cái người nửa đường cắt ngang kia, ngay cả tam hoàng tử cũng không thể trêu vào, hắn cũng chỉ có thể đánh rụng răng nuốt vào trong bụng.

- Ngươi chính là Tiền Tài Thần?

Khi đi tới trước cửa Tiền phủ, bỗng nhiên có hai người từ một bên lóe ra, Tiền Tài Thần kinh ngạc, thấy hai người sắc mặt bén nhọn, lạnh lùng, hắn nghi hoặc nhìn bọn họ hỏi:

- Các ngươi là ai, các ngươi tìm huynh trưởng của ta làm gì?

Hai người sững sờ một chút, hỏi:

- Tiền Tài Thần là huynh trưởng của ngươi?

- Đúng vậy.

Tiền Tài Thần gật đầu, hỏi:

- Các ngươi tìm huynh trưởng của ta có chuyện gì, ta đi vào giúp các ngươi gọi hắn ra.

Nói xong, Tiền Tài Thần lập tức nhấc chân đi về phía cửa phủ.

Nhưng vừa mới đi được hai bước thì lại có một bóng người từ bên cạnh đi ra, hắn biết người này, chính là một trong những tên đi theo sau lưng vị đại hoàng tử lúc nãy.

Người kia nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

- Đại hoàng tử cho mời, xin hãy đi theo ta.

Sắc mặt Tiền Tài Thần biến đổi, nói:

- Không biết đại hoàng tử điện hạ tìm thảo dân có chuyện gì?

Người kia phất tay:

- Đi thì sẽ biết.

…. …..

- Ngươi chính là Tiền Tài Thần?

Thanh niên mặc hoa phục nhìn tên mập mạp trước mắt, cười hỏi.

Tiền Tài Thần lập tức khom người, nói:

- Tài Thần không dám nhận, Tiền Đạc gặp qua Hằng Vương điện hạ, không biết điện hạ triệu tiểu dân tới đây có phân phó gì?

Đại hoàng tử cầm tờ giấy kia lên, nói:

- Phương pháp tuyệt diệu như thế, thật sự do ngươi sáng tạo à?

Tiền Tài Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, nói:

- Chỉ là một chút thông minh vặt vãnh, không thể đăng lên nơi thanh nhã, điện hạ quá khen rồi.

- Ngươi không cần khiêm tốn, đây cũng không phải thông minh vặt vãnh.

Đại hoàng tử cười cười, nói:

- Bản vương đang ưu sầu như thế nào rửa sạch sâu mọt của quốc gia, phương pháp này sẽ có tác dụng rất lớn với Tề Quốc chúng ta. Ngươi đương nhiên có công đầu, sau khi bản vương hồi kinh, nhất định sẽ thỉnh công trước mặt Thiên Tử cho ngươi.

Tiền Tài Thần sững sờ, sau đó sắc mặt trắng nhợt, lập tức nói:

- Điện hạ tuyệt đối đừng làm như vậy, có thể vì điện hạ giải ưu chính là vinh hạnh của thảo dân, trăm triệu lần không dám xưng công, nếu không, thảo dân sẽ sợ hãi trong lòng, sợ là sẽ phải sớm đêm khó ngủ…..

Nếu tất cả tham quan đều biết thứ này xuất ra từ trong tay hắn, về sau cũng đừng mơ có được một giấc ngủ an ổn.

Trên mặt Tiền Tài Thần tràn đầy thành khẩn.

- Cái này hết thảy đều là công lao của điện hạ, có thể ở sau lưng yên lặng làm chút gì đó cho điện hạ, thảo dân đã rất thỏa mãn.

Đại hoàng tử Triệu Tranh nhìn hắn, hài lòng gật đầu.

- Ngươi quả là một người thông minh, biết thức thời.

Hắn vốn cho rằng thuyết phục tên này thần phục mình sẽ phải phí thêm một chút thời gian, không ngờ tên Tiền Tài Thần này lại hiểu chuyện đến như vậy, trong lòng Triệu Tranh rất được an ủi.

- Bản vương phụng chỉ giám sát mỗi cái châu phủ, thanh tra sổ sách tốn thời gian phí sức, lần này ngươi đã giúp bản vương một đại ân. Ngươi yên tâm đi, bản vương sẽ không bạc đãi bất kỳ một người có công nào, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực làm việc vì bản vương, sau này ngươi sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý không dứt….

Tiền Tài Thần một mặt kinh sợ, khom người nói:

- Đa tạ điện hạ!

Triệu Tranh gật đầu, đưa tờ giấy kia cho hắn, nói:

- Ngươi đi qua đó, giảng giải kỹ càng cho bọn hắn biết phương pháp này phải sử dụng như thế nào….

- Tuân mệnh….

Tiền Tài Thần gật đầu, cầm tờ giấy kia đi tới nhóm ngự sử.

Cửa chính phủ Phong Vương, Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn từ bên trong đi ra.

Khi đi xuống bậc thang, Triệu Tu Văn bỗng nhiên quay đầu hỏi một câu:

- Ngạn Châu, ngươi nói Tiền Tài Thần có thể bại lộ ra cái gì không?

Dương Ngạn Châu lắc đầu, nói:

- Không nên coi thường lão hồ ly kia….


Bạn cần đăng nhập để bình luận