Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 885: Nhớ Kỹ Đóng Cửa Phòng Lại


Chương 885: Nhớ Kỹ Đóng Cửa Phòng Lại





----------------------

Âm thanh ầm ầm đột nhiên vang lên, lão Phương xoay người lăn từ trên xe ngựa xuống đi, cảnh giác nhìn lên bầu trời, lại nghe một hồi mới phát hiện âm thanh không phải truyền đến từ trên trời.

Quay đầu nhìn lại, nguyên lai phía trước cách đó không xa có một nữ tử đang dùng lực đập vào cái trống trước cửa nha môn, vừa mới nghe được, không phải tiếng sấm mà là tiếng trống.

Hắn lúc này mới buông lỏng một hơi, một lần nữa nhảy lên xe ngựa, nói.

- Nguyên lai có người đang gõ trống, hù chết ta…

Trống lớn được đặt trước nha môn, có hai tác dụng. Một, lúc Huyện Quan thăng đường gõ trống tụ tập dân chúng, tụ tập lại nha dịch phân tán các nơi lại đây. Hai, để bách tính có oan khuất đánh trống kêu oan, Lý Dịch vén rèm xe lên nhìn một chút, nữ tử vừa rồi đánh trống đã được nha dịch đón vào trong, cũng không để ý nữa, hắn hạ màn xe xuống, nhìn lão Phương hỏi.

- Lời ngươi mới vừa nói, nghiêm túc?

- Tiếp tục như vậy, không phải biện pháp….

Lão Phương thở dài một hơi, nói.

- Chuyện này, dù sao cũng nên có kết quả…

Lý Dịch treo màn xe qua một bên, nghi hoặc hỏi.

- Ngươi và Tiểu Hồng, hận biết thế nào?

Lão Phương dựa người vào trên xe ngựa, nhìn bầu trời, trên mặt tươi cười, nói.

- Đại khái trước một năm khi cô gia lên núi….

Lý Dịch ngay từ đầu cứ nghĩ lão Phương chỉ là một hán tử chất phác ngay thẳng, không có bao nhiêu tâm tư, về sau mới phát hiện, tâm tư hắn đối với cảm tình quả thực tinh tế tỉ mỉ đến cực điểm, bề ngoài chất phác ẩn tàng một linh hồn dâm đãng.

Hắn và Tiểu Hồng quen biết đơn giản là gấu chó cứu mỹ nhân, nội dung cốt truyện cũ rích, về sau cơ duyên xảo hợp lại gặp được tại Quần Ngọc Viện, một tới hai đi liền quen thuộc, giao lưu qua tường viện ngăn cách trong ngoài của Quần Ngọc Viện, dần dần phát triển cho đến cấp độ hôm nay.

Theo lời lão Phương nói thì chưa loại cấp độ như người ta nghĩ, trước mắt mà nói, hai người chỉ có quan hệ nam nữ thuần khiết, dắt tay đối phương mà thôi.

Hắn và tẩu tử Phương gia là thân tình, Tiểu Hồng là ái tình, còn về để hai cái này hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau như thế nào —— Nếu hắn biết, cũng không cần mỗi ngày phải chạy hai chỗ.

Việc của mình vẫn còn đang rối nùi, việc trong nhà của lão Phương thì càng thêm không giúp đỡ được cái gì, Lý Dịch chỉ có thể lắc đầu, nói.

- Chuyện này, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn…

- Đúng vậy, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.

Lão Phương gật gật đầu, nói.

- Túy Mặc cô nương đã tu thành chính quả, nhị tiểu thư, Nhược Khanh cô nương, trưởng công chúa, Lâm cô nương, ngay cả Tiểu Hoàn cô gia cũng còn chưa thu vào làm thiếp, trong lòng của vị tiểu công chúa kia sợ rằng cũng chỉ có cô gia, chuyện của từng người trong số họ cũng cần phải bàn bạc kỹ hơn…

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Như vậy đi, ta bảo Như Nghi đi qua nói chuyện với chị dâu Phương gia, cứ nói ngươi muốn đón thêm một vị nữ chủ nhân trở về, làm Phương gia đại phu nhân, nàng cần rộng lượng hơn, không được cản trở, ta nghĩ lời Như Nghi nói, nàng khẳng định sẽ nghe lọt tai một hai, thế nào, đủ thành ý chứ?

Lão Phương khoát tay liên tục.

- Tính toán, loại chuyện nhỏ nhặt này, ta tự mình giải quyết là được, không nên làm phiền đại tiểu thư.

Xe ngựa từ từ đi xa, trong nha môn, một tên bộ khoái dẫn nữ tử kia ra ngoài cửa, lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

- Cô nương, từ đầu đến cuối vụ án này đều do Kinh Triệu nha môn phụ trách, ngươi đến đó hỏi một chút đi.

Sắc mặt nữ tử tái nhợt không còn giọt máu, lại chỉ gật đầu, nói.

- Đa tạ bộ khoái đại ca.

Bộ khoái kia nhìn nàng, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, nói.

- Cô nương, ta nhắc nhở ngươi một câu, đi Kinh Triệu nha môn, cái trống trước đại môn kia, có thể thì tuyệt đối không nên đập loạn…

- Trử Bình, Thôi Tập Tân…

Lý Dịch vò tờ giấy trong tay thành một cục, ném vào lò lửa đằng trước.

Ngày mà xảy ra án lớn khâm phạm triều đình giết người, Thôi Tập Tân và tiểu công tử Trử gia cũng ở bên trong Diệu Âm Các, nghe nói còn kém chút chịu liên luỵ đến tính mạng, đây cũng là một trong những nguyên nhân Kinh Triệu Duẫn phủ coi trọng vụ án này.

Hắn cho tới bây giờ đều không ám xem nhẹ Trử gia, cũng một mực bảo người ta lưu ý, có điều chuyện này từ đầu đến cuối đều do Kinh Triệu Phủ nha tại xử lý, Tằng Sĩ Xuân ở nơi đó cũng không có tin tức gì đưa tới, sẽ không có vấn đề gì.

Hắn lấy ra một tờ giấy, sau đó mài mực, nhấc bút lên, trải rộng giất lên bàn, bắt đầu viết.

Liễu nhị tiểu thư không phải đã nói bài thơ Thanh Ngọc Án hắn ngày đó viết trên hoa đăng trong đêm Nguyên Tịch quá qua loa, bên trong có rất nhiều chữ nàng cũng không nhận ra, không phải một kiện lễ vật hợp cách, muốn hắn viết lại một lần nữa.

Liễu nhị tiểu thư nhận không ra thật sự quá bình thường, chính nàng cũng chỉ có nhận được được dăm ba câu chữ, tình huống ngày đó cũng không giống nhau, vì cầu tốc độ, hắn dùng một loại thư pháp trộn lẫn giữa thư thảo và hành thư, những người có hiểu biết về thư pháp đều có thể nhận biết, nhưng trong mắt loại người gần như mù chữ như nàng, dĩ nhiên trở thành ẩu tả, thấy không rõ.

Thôi thì chịu, ai bảo nàng là Liễu nhị tiểu thư, nhị tiểu thư bảo hắn dùng chữ Khải viết thơ thì hắn phải dùng chữ Khải viết, nhiều chuyện làm gì…

Lý Dịch viết xong, nàng kiểm tra một lần mới hài lòng gật gật đầu.

Lý Dịch nhắc nhở nàng.

- Đừng quên, muội còn thiếu ta một vật.

- Thứ gì?

Liễu nhị tiểu thư nhíu mày hỏi lại.

Dựa theo quy củ đêm Nguyên Tiêu hôm đó, hoa đăng và túi thơm, cuối cùng sẽ trao đổi với nhau, Liễu nhị tiểu thư bắt hắn tặng đèn, tự nhiên muốn nhận lại một cái túi thơm, đây là quy tắc trò trơi.

- Lấy đèn của ta, muội phải đưa lại ta một vật, thứ mà nữ tử các muội luôn mang theo bên người ấy…

Lý Dịch lần nữa nhắc nhở.

Mi đầu Liễu nhị tiểu thư càng nhăn.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Lý Dịch chỉ chỉ ngực nàng.

- Muội còn không có đoán được à? Trung Thu năm đó, trong vườn hoan kia, những cô gái kia nhét vào trong ngực ta…

Liễu nhị tiểu thư rốt cuộc minh bạch, thứ nhét vào trong ngực hắn là cái yếm, nàng tự tay ném đi, ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh như băng hỏi.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Lý Dịch nhìn thấy biểu lộ của nàng, kinh ngạc hỏi.

- Không phải chứ, cũng không phải đồ vật gì đáng tiền, muội thế mà cũng không bỏ được, nếu không thì muội trả đèn lồng lại cho ta, ta cũng không cần vật kia nữa…

- Ngươi đến đây, ta cho ngươi.

Liễu nhị tiểu thư ngẫm lại, hai tay khoanh lại trước ngực, đi vào phòng của mình, nói.

- Nhớ đóng kỹ cửa phòng.

Một cái túi thơm mà thôi, thần thần bí bí, còn muốn đóng cửa phòng, cũng không phải làm hoạt động gì không thể cho người ta nhìn thấy, Lý Dịch lắc đầu, theo nàng đi vào.

Kinh Triệu Phủ nha, cửa nha môn.

- Đã nói bao nhiêu lần, thi thể kia không có người nhận, sớm đã an táng trong bãi tha ma, còn về đến cùng an táng ở địa phương nào, trời tối như bưng, ta làm sao biết?

Một tên bộ khoái không kiên nhẫn phất phất tay, lại nói tiếp.

- Phủ ta đang toàn lực truy bắt tội pham, Hải Bộ văn thư cũng đã sớm phát ra ngoài, chỉ cần tặc nhân kia còn ở trong Kinh Đô, chắp cánh cũng khó thoát, ngươi yên tâm, khi nào có tin tức phạm nhân kia, chúng ta lập tức sẽ phái người thông báo cho ngươi.

Cô gái ôn nhu nói.

- Cho dù trong mùa hè nóng bức, không người nhận lãnh thi thể cũng cần phải chí ít ba ngày, huống chi, hiện tại là mùa đông, ít nhất cũng phải bảy ngày về sau…

- Cuối năm, đã có người khám nghiệm tỏ tường tử thi, án này cũng không có điểm đáng ngờ gì, chỉ còn chờ đuổi bắt khâm phạm kia quy án, có nha môn lưu lại thi thể mấy giúp cho ngươi chứ, những gì nên nói cho ngươi, đã nói cho ngươi, ta cảnh cáo ngươi, đừng lại ở chỗ này quấy rối, lại có một lần, chúng ta sẽ không khách khí!

Bộ khoái kia mở miệng lần nữa, ngữ khí đã dần trở nên phẫn nộ.

Nữ tử kia quỳ gối trước cửa nha môn, buồn rầu than vãn.

- Ta chỉ muốn biết, muội muội ta đến cùng chết thế nào thôi…

Trên đường phố, bốn phía dần dần có người đi ngang qua dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nữ tử đang quỳ trước cửa nha, chỉ chỉ trỏ trỏ.

- Lúc nào nàng lại có một người tỷ tỷ!

Hậu đường trong phủ, Thôi Thanh Minh đập bàn một cái, vẻ mặt giận dữ quát.

Tằng Sĩ Xuân nhấp một ngụm trà, lúc này mới không vội không chậm lên tiếng.

- Tuy ngoài dự liệu, nhiều thêm một ít biến số nhưng cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, nếu là người nhà của nàng cũng nhận định nữ tử kia chết do tên khâm phạm ra tay, án này ngày sau sẽ không lại phát sinh ra biến cố gì….

- Chỉ sợ biến cố xuất hiện ở hiện tại…

Thôi Thanh Minh nheo mắt thì thào một câu.

Nghe ra sát ý trong lời Thôi Thanh Minh nói, Tằng Sĩ Xuân ngẩng đầu liếc hắn một cái, đứng lên nói.

- Cô gái này, tuyệt đối không thể động.

Thôi Thanh Minh cười cười, nói.

- Tằng huynh không cần đề tỉnh, ta tự nhiên biết, nếu cô gái này lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sẽ khiến những người hữu tâm chú ý.

Tằng Sĩ Xuân gật gật đầu, không cần phải nhiều lời.

Hai người lại nói một ít chuyện, Thôi Thanh Minh đi ra khỏi phủ từ cửa sau, thời điểm đạp chân lên xe ngựa, người có chút dừng lại, quay đầu lại nhìn một gã hộ vệ trước xe ngựa, vươn tay ra nhẹ nhàng làm một tư thế cắt cổ.

Bên trong phủ, trước bàn cơm, một phụ nhân nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ầm, nhanh chóng buông bát đũa xuống, bất mãn nói.

- Bên ngoài lại xảy ra chuyện gì, còn không xong đúng không!

Một tên nha dịch từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt đau khổ nói.

- Đại nhân, nữ tử kia căn bản không nghe khuyến cáo, lại bắt đầu gõ trống lớn kêu oan…

Tằng Sĩ Xuân để đũa xuống, sắc mặt trầm xuống, nói.

- Kinh Triệu Phủ nha, há là nơi nàng có thể giương oai, người đâu, bắt nữ tử kia lại, phạt mai mươi trượng, tạm thời giải vào đại lao…

Bộ khoái kia sững sờ, có chút không xác định hỏi lại.

- Đại nhân, cái này… Trừng phạt này, có phải có chút nặng hay không?

Tằng Sĩ Xuân phất phất tay.

- Không sao, uy nghiêm của qua phủ không thể để người khiêu khích, trọng phạt mới có tác dụng cảnh cáo, lúc hành hình chú ý phân tấc là được.

Bộ khoái kia không nói thêm lời nào, khom người đáp.

- Thuộc hạ tuân mệnh!



Bạn cần đăng nhập để bình luận