Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1144: Quy Hàng



Chương 1144: Quy Hàng

Chương 1144: Quy Hàng

Tiền Đa Đa tuột từ trên cây xuống dưới đất, ngồi thở hổn hển.

Những hòa thượng vừa kia đi, đạo sĩ cũng đi theo, vừa rồi họ nói trên người mình có con quỷ mà thi nhau đuổi đi mà tranh đoạt không nghỉ, sau đó lại cùng ra tay đánh nhau, bây giờ đã bị người nhấc đi y quán.

Lúc này, hắn mới có cơ hội để thở một ngụm.

Tiền Tài Thần đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nói.

- Cảm giác đã khá hơn sao?

- Tốt hơn nhiều.

Tiền Đa Đa dựa vào trên tàng cây, giả trang ra một bộ dáng rất suy yếu, tạo nên bộ dáng "Quỷ đã từ trên người hắn biến mất.

Hắn không cần diễn, hắn vốn đã rất suy yếu, bò lên cây cao như vậy, hắn đều đã nhanh chóng mệt đến chết.

Tiền Tài Thần nhìn hắn hỏi.

- Biết sao ta lại làm như vậy không?

Tiền Đa Đa gật đầu, lại cấp tốc lắc đầu.

Tiền Tài Thần vỗ chân hắn rồi nói.

- Ngươi, có lúc cũng không thể quá thông minh, cứng quá dễ gãy, người mềm dẻo bất bại, cha không cầu người thông minh cỡ nào, cha chỉ muốn người đời này sống an ổn, đến sau khi người chết, tiêu xài hết gia nghiệp của Tiền gia là được.

Tiền Tài Thần nhìn hắn rồi hỏi.

- Cha cho ngươi đi Liễu Châu để học một ít việc kinh doanh từ Lâm cô nương, người xem một chút người đi, ngươi đi học những thứ loạn thất bát tạo gì trở về?

Tiền Đa Đa gật đầu cũng nói.

- Cha, ta hiểu rõ, sau này ta sẽ không tiếp tục nói lung tung!

- Ngươi có thể giúp đỡ cha nghĩ kế, cha thật sự vui vẻ.

Tiền Tài Thần vui mừng gật đầu nói tiếp.

- Cha vừa mới điều tra ra, thủ hạ của Hộ Bộ Thượng Thư Thối Giang có một số bạc lớn bất minh, trời sáng nếu như trên tảo triều mà xách ra, đủ để cho hắn vứt bỏ mũ quan này, đánh gãy mất một tay của thái tử này, có thể trừ đại địch cho tam hoàng tử, ngươi đối với việc này cảm thấy thế nào?

Tiền Đa Đa lắc đầu rồi nói.

- Cha, ta cái gì cũng nhìn không ra cả.

Tiền Tài Thần phất tay, nói.

- Không có việc gì, ngươi có cái gì thì nói cái đó, nơi này không có người ngoài.

Tiền Đa Đa ngẫm lại, lại nhìn sơ qua một chút, lúc này mới nhìn Tiền Tài Thần, hắn nghiêm túc nói.

- Cha, ta cảm thấy người dùng biện pháp này không tốt, Hộ Bộ Thượng Thư là quan lớn bao nhiêu, nếu như để hắn đi xuống, còn chưa xác định người nào sẽ đi lên đâu, vạn nhất vừa đi lên vẫn là người của đại hoàng tử thì sao, vậy trước đó chúng ta làm những thứ này, những nỗ lực bỏ ra không phải đều trở nên uổng phí rồi hay sao?

Tiền Tài Thần nghe thế nghiền ngẫm rồi gật đầu lại hỏi.

- Cho nên người cảm thấy chúng ta phải nên làm như thế nào?

Tiền Đa Đa nghe thể trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí nói.

- Nếu như có thể giảm xuống một chút để Thôi Giang chịu tội, nhưng vẫn cho hắn còn có thể ngồi trên vị trí đó, nhưng lại có thể để cho chúng ta sử dụng, tự nhiên là kết quả tốt nhất rồi.

Tiền Tài Thần trầm ngâm một lát, rồi vẫn gật đầu nói.

- Kế này quả thật rất hay.

Hắn lần nữa nhìn Tiền Đa Đa nói.

- Đa Đa, cha nghe nói, Thanh Dương Quan đạo trưởng đạt được Lão Quân chân truyền, Hưng Thiện Tự chủ trì là La Hán chuyển thế, cha cảm thấy trên người người có tà vật vẫn chưa được tiêu trừ sạch sẽ, tính toán trời sáng sẽ mời bọn hắn đến nhìn ngươi một chút nữa.

Tiền Đa Đa nghe thế trong nháy mắt sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, nhìn hắn, run giọng nói.

- Cha, vừa rồi người, không phải mới vừa nói.

Tiền Tài Thần thở dài, vỗ bả vai hắn nói.

- Đa Đa, ngươi phải nhớ kỹ, trên thế giới này, trừ chính ngươi ra, ai cũng đừng tin tưởng.

Tề Quốc, ở trên triều đình, từ khi bệ hạ bị bệnh để cho đại hoàng tử đại chính, tam hoàng tử giám quốc đến nay, tình thế trên triều đình bắt đầu trở nên biến ảo khôn lường, bây giờ đã không thể nắm lấy.

Nhân mã của hai phe bao giờ cũng không muốn sử dụng tất cả vốn liếng mà chỉ muốn cắt giảm thị lực của đối phương trên triều, làm

lớn mạnh phe mình.

Hôm nay lại có ngự sử thượng tấu, Hộ Bộ tồn tại sổ sách hỗn loạn, đếm hạng tiền tài không rõ vấn đề, mấy ngự sử ở trên triều đình, ngay trước mặt tất cả bách quan liên kết nhau vạch tội Hộ Bộ Thượng Thư Thôi Giang.

Cũng may vạch tội cũng không phải hắn tham ô hoặc thu hối lộ, chỉ thêm một tội bỏ rơi nhiệm vụ, kết quả xử trí cũng chỉ là phạt bổng một năm, trên thực tế, đối với đại quan tam phẩm trở lên ở trong Triều Đình, chỉ cần không phải là việc gì liên lụy đến án kiện lớn, bình thường cũng chỉ phạt bổng lộc, hoặc chỉ răn dạy một phen mà thôi.

Để nhóm bách quan nhóm kinh ngạc đó chính Thái Tử điện hạ đối với việc này từ đầu đến cuối lại chỉ lộ ra biểu lộ một phen giải quyết việc chung mà thôi, cùng với người trước đó đối với người khác cật lực biện hộ tình hình đã hoàn toàn khác biệt.

Hộ Bộ Thượng Thư quyền cao chức trọng, chưởng quản tiền thuế của quốc gia, là một trong số những vây cánh quan trọng nhất của đại hoàng tử, một khi hắn có sơ xuất, thái tử tựa như cũng sẽ bị mất đi một tay, hôm nay hắn đối với Thôi Giang chính là thái độ thờ ơ không quan tâm, căn bản không hợp với lẽ thường.

Cái này đã khiến mọi người lại nghĩ tới những việc xảy ra gần đây đến nay, ở bên trong kinh sự xuất hiện đủ loại truyền ngôn.

Tục truyền, người bên cạnh đại hoàng tử, bao gồm cả Hộ Bộ Thượng Thư Thôi Giang và một ít quan viên đã bị tam hoàng tử thu mua trong bóng tối, họ không chỉ đi lại mật thiết với tam hoàng tử, thậm chí còn có người tận mắt nhìn thấy, tam hoàng tử cho người nhấc hai cái rương lớn tiến vào Thôi phủ, sau khi ra ngoài đã không có cái rương nào.

Đương nhiên, đây đều là lời nói truyền miệng, tính chân thực không thể kiểm tra, cũng có thể là vu oan hãm hại hoặc châm ngòi ly gián, quan trọng nhất là ở trong lòng đại hoàng tử nghĩ như thế nào.

Từ hôm nay tảo triều, nhìn thấy đại hoàng tử biểu hiện thế này, xem ra việc truyền miệng đó, sợ là cũng có mấy phần có thể tin.

Hằng Vương Phủ.

- Triệu Di, Triệu Di.

Triệu Tranh đem tất cả đồ vật trong điện có thể nện vỡ đều nện cho vỡ nát, bên người các tôi tớ tỳ nữ đều vùi đầu quỳ trên mặt đất, ai ai cũng đều run lẩy bẩy.

Một lão giả chờ hắn phát tiết xong mới lên trước mặt, ngẩng đầu nói.

- Điện hạ hôm nay ở trên triều đình, thật là haiz... thật quá không khôn ngoan.

- Không khôn ngoan?

Triệu Tranh nhìn hắn, sau đó cắn răng nói.

- Ngươi nói một chút, đến cùng như thế nào là khôn ngoan đây?

Lão giả chậm rãi nói.

- Điện hạ không quan tâm Thôi đại nhân, chẳng phải sẽ để cho hắn mất trung tâm?

- Hắn thất vọng đau khổ? Còn Bản Vương không có thất vọng đau khổ sao?

Triệu Tranh nghe thế trên mặt lần nữa hiện ra sắc mặt giận dữ lại nói tiếp.

- Triệu Di có thể cho hắn, bản Vương cho không à, tại sao hắn lại phản bội bản Vương!

- Điện hạ tuyệt đối không thể nghĩ như vậy!

Lão giả vội vàng nói.

- Nếu Điện hạ nghĩ như vậy, chẳng phải đã làm đúng với ý của tam hoàng tử hay sao, hôm nay ở trên triều đình vạch tội Thôi đại nhân, rõ ràng là người của tam hoàng tử đấy!

- Ngươi biết cái gì?

Triệu Tranh phất tay nói tiếp.

- Thôi Giang làm chuyện kia, đủ để mất đi vị trí Hộ Bộ Thượng Thư của hắn, hơn nữa Triệu Di nói thế nào, những ngự sử đó lại nói thế

nào?

- Phạt bổng một năm, chỉ phạt bổng một năm?

Triệu Tranh thở hổn hển nói.

- Phạt bổng một năm tính là gì, Triệu Di đưa cho hắn những kim ngân đó, bù đắp được bổng lộc một trăm năm của hắn!

Sắc mặt hắn lạnh xuống lại nói tiếp.

- Thôi Giang, bản Vương thành tâm đối đãi ngươi, ngươi dám đối đãi với bản Vương như thế, ngươi cũng đừng trách bản Vương không

khách khí.

Thôi phủ.

Bây giờ, trong lòng Thôi Giang ngũ vị tạp trần, thật không biết đang có tư vị gì.

Trong lòng của hắn rất rõ ràng, hôm nay ở trên triều đình, những ngự sử đó tha hắn một lần, bằng không chỉ bằng hắn vì đại hoàng tử làm chuyện kia, đủ để cho hắn vứt bỏ vị trí Hộ Bộ Thượng Thư này.

Đây là việc đáng được ăn mừng, nhưng đại hoàng tử đối với hắn làm trong lòng của hắn rất không chắc.

Ở bên cạnh hắn, phụ nhân kia thở dài nói.

- Nếu như nói, trước ngày hôm nay, đại hoàng tử đối lão gia chỉ là hoài nghi, sau ngày hôm nay, hắn chỉ sợ đã chắc chắn không còn chút nghi ngờ.

Thôi Giang quay lại nhìn thê tử, lo lắng nói.

- Vậy chúng ta phải làm gì, họ đã ép ta không có đường đi rồi!

Thôi Giang rất tuyệt vọng, cũng rất oan uổng, hắn rõ ràng cũng không có làm gì, tam hoàng tử chỉ mua một vài tòa nhà, phái mấy ngự sử đến trong nhà hắn quấy rối, hắn đã mất đi sự tín nhiệm của đại hoàng tử.

Mẹ hắn, hắn quả thực là so với Đậu Nga còn oan hơn!

- Lão gia không phải không có đường đi.

Phụ nhân kia lắc đầu, nói tiếp.

- Từ vừa mới bắt đầu thì đã có người giúp lão gia vạch một con đường sáng.

Tiền phủ, Dương Ngạn Châu vừa đi vào đến trên mặt cười cười nhìn về phía Tiền Tài Thần nói.

- Tài Thần huynh, Thôi Giang đã hướng điện hạ quy hàng.

Hắn nói còn chưa dứt lời thì nhìn thấy trong phòng một ngóc ngách vắng vẻ, trên mặt hơi có kinh ngạc.

Bên cạnh bàn, Tiền Đa Đa nhìn một bát nước đen sì trước mặt, bỗng nhiên lắc đầu:

- Ta không uống, ta không uống.

Liễu Châu.

Lý Dịch vừa mới dỗ Lý Mộ ngủ xong, hắn nhẹ nhàng đặt con bé lên giường, giúp bé đắp kín mền rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Ngay lúc vừa rồi, hắn bỗng nhiên ý thức được một việc.

Tề Quốc sở dĩ có thể ổn định như hiện tại chính bởi vì giữa thái tử và tam hoàng tử bày ra thế lực thăng bằng.

Đạo Cô kia thì đứng sau lưng đại hoàng tử nhìn chằm chằm không biết có mục đích gì, nhưng thế cân bằng này đã sắp mất, các nàng hẳn là hi vọng nhìn thấy.

Nhưng nếu tình thế thăng bằng này bị đánh phá thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Không ai biết.


Bạn cần đăng nhập để bình luận