Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1128: Chỉ Hận Gặp Nhau Quá Muộn




Chương 1128: Chỉ Hận Gặp Nhau Quá Muộn


Chương 1128: Chỉ Hận Gặp Nhau Quá Muộn

“Lễ bắt tay” là một tập tục ở quê hương Lâm cô nương, đây là những gì cô gia nói. Nếu như không phải khi họ đi ngang qua Phong Châu, xuất phát từ lòng tò mò nên hỏi thăm một chút, lão Phương kém chút nữa đã tin là thật.

Hắn nhìn hai người tay trong tay cách đó không xa, lâm vào trầm tư.

“Lễ bắt tay" là một loại tập tục ở quê hương Lý huynh đệ, đây là những gì tiểu thư nói. Nếu không phải lần trước họ tới Cảnh Quốc, hắn riêng đi tìm người xác nhận chuyện này, Lâm Dũng kém chút nữa đã tin là thật.

Hắn nhìn hai người về mặt bình tĩnh, vân đạm phong khinh kia, như có suy nghĩ gì đó.

Bỗng nhiên Lâm Dũng cảm giác được gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện thì thấy hán tử đối diện cũng đang nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lão Phương cười cười, nói.

- Lâm huynh đệ, đã lâu không gặp.

Trên mặt Lâm Dũng cũng lộ ra một nụ cười, chắp tay nói:

- Phương huynh đệ, đã lâu không gặp.

Lần này Lâm Uyển Như và Lâm Dũng tới Liễu Châu để phát triển sinh ý.

Mấy năm nay, một mình Lâm Uyển Như trải rộng sinh ý của Lâm gia từ Phong Châu xa xôi đến khắp Tề Quốc, gần như mỗi một cửa hàng

một châu, một phủ đều do nàng ấy đích thân đi làm.

Đương nhiên, cũng có thể nói đây là sinh ý của Lý gia, bởi vì bắt đầu từ mấy năm trước, Lâm gia và Lý gia có quan hệ về sinh ý nên đã kết hợp thành một cộng đồng gắn liền nhau, vinh nhục cùng hưởng, không phân chia khác biệt, thân nhau như người một nhà.

Lâm gia có một chỗ trang viên tại Liễu Châu, mỗi khi đến một chỗ thì Lâm Uyển Như cũng sẽ mua một cái trang viên ở đó làm điểm dừng chân, mấy năm nay hối hả ngược xuôi, hiện giờ thì mỗi cái châu phủ ở Tề Quốc cũng đều trải rộng trang viên Lâm thị.

Nhược Khanh các nàng tàu xe mệt mỏi, nha hoàn Tú Nhi của Lâm Uyển Như dẫn các nàng đi vào hậu trạch dàn xếp. Trạch viện này rất lớn, cả gia đình Lý Dịch ở cũng dư sức.

Lý Đoan hơi hưng phấn, tên nhóc này đúng là đang trong giai đoạn tò mò, không thích ở mãi một chỗ, suốt đường đi du sơn ngoạn thủy, chứng kiến không ít những món đồ ly kỳ cổ quái, người vui vẻ nhất cũng chính là hắn.

- Đây là Đoan Nhi phải không.

Lâm Uyển Như nhìn Lý Đoan, mỉm cười nói:

- Lần cuối ta nhìn thấy Đoan Nhi thì hắn vẫn còn chưa biết bò, chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi.

- Cái này cũng đâu phải chớp mắt.....

Lâm Dũng thở dài.

- Cái mắt này chớp một cái cũng đã bốn năm năm rồi.

Lão Phương kinh ngạc nhìn Lâm Dũng một cái, hắn đang muốn mở miệng ra thì bỗng ngậm lại.

Lý Đoan đứng tại chỗ, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Lý Dịch.

Gọi tên để chào hỏi người khác là lễ phép cơ bản nhất, nhưng mà Lý Đoan không biết vị tỷ tỷ xinh đẹp này, hắn không biết nên xưng hô

người trước mắt như thế nào.

Lần trước khi Lâm Uyển Như tới Kinh Đô, Lý Đoan còn rất nhỏ, vẫn còn chưa biết bò, tự nhiên không thể nào nhớ nàng ấy là ai.

Lý Dịch xoa đầu Lý Đoan, nói:

- Gọi là Lâm di di.

Lý Đoan gật đầu, ngoan ngoãn nói.

-.... Lâm di di.

Lâm Uyển Như cười nói:

- Đoan Nhi vẫn ngoan ngoãn như trước vậy.

Lý Đoan ngượng ngùng cúi đầu, đợi đến Lý Dịch và Lâm Uyển Như đi tới hậu trạch, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn lão Phương, hỏi:

- Phương bá bá, ta phải gọi Lâm di di... là mẫu thân à?

Căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, từ "Di di” đến “Mẫu thân” chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mà hiện tại hắn vẫn chưa nắm chắc được thời

gian này.

Lý Đoan đã phát hiện được một việc từ rất lâu rồi, thì ra tiểu Cô cô không phải chuyện gì cũng biết, Phương bá bá mới chính là người không gì không biết. Chỉ cần hắn không hiểu chỗ nào, không tiện hỏi phụ thân thì cứ đi tìm Phương bá bá để hỏi, chắc chắn không sai.

Lão Phương suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Hiện tại thì đừng gọi, khi nào đến lúc gọi thì Phương bá bá sẽ nói cho ngươi biết.

- Ta biết rồi, cám ơn Phương bá bá.

Lý Đoan gật đầu, lúc này mới chạy tới hậu trạch.

Lão Phương nhìn về phía trước, mới vừa rồi Lâm Dũng cũng cùng đi vào với cô gia và vị Lâm tiểu thư kia.

Hắn sờ sờ cái cằm không có râu của mình, lẩm bẩm:

- Vị Lâm huynh đệ này hơi thú vị...

Túy Mặc, Nhược Khanh các nàng ấy đi đường đã mệt nhọc, sau khi thu xếp xong thì đã trở về phòng nghỉ ngơi trước.

Lý Đoan thì đi luyện công, yêu cầu của Lão Thường còn nghiêm ngặt hơn cả Liễu nhị tiểu thư, nhưng dù mệt mỏi thì ưu điểm cũng hiện ra rất rõ ràng.

Như Nghi trở thành Tông Sư, vận khí và bật hack chiếm một bộ phận rất lớn, việc lý giải võ đạo khẳng định không có thấu triệt bằng Từ Lão và Lão Thường.

Mà Lão Thường lại không giống như Từ Lão, Lão Thường từ nhỏ lớn lên trong cung, có tư cách đọc các văn thư của hoàng gia, ở trong

đó có vô số bí điển võ học. Nếu so sánh với Từ Lão thì chẳng khác nào hào môn đại phái và độc nhất tán tu.

Luận ẩu đả, ai lợi hại hơn thì Lý Dịch không biết, nhưng nếu bàn về tri thức uyên bác thì cho dù Từ Lão cộng thêm Điền lão thì cũng không thể sánh bằng, có lẽ chỉ có Dương lão đầu có thể so một lần với Lão Thường.

Huống chi, Lão Thường cũng không chỉ giới hạn trong việc chỉ điểm Lý Đoan, mà hắn chân chính dốc túi dạy dỗ, không có giữ lại bất kỳ cái gì. Hiện tại thì Lý Đoan đã luyện được nội lực khi chỉ mới năm tuổi, nam tử thành niên bình thường cũng không phải đối thủ của nó.

Nhược Khanh các nàng đi nghỉ ngơi, Lý Dịch không cần nghỉ ngơi, cũng không thể đi nghỉ ngơi ngay lúc này được.

Hắn đã mấy năm rồi không gặp Lâm Uyển Như, vốn có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng khi mở miệng ra thì hắn lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

- Cô gia, ta và Lâm huynh đệ đi ra ngoài dạo chơi...

- Tiểu thư, ta mang Phương huynh đệ ra ngoài dạo chơi.....

Lão Phương và Lâm Dũng đi ở đằng sau bỗng nhiên đồng thời mở miệng, trăm miệng một lời, vô cùng có ăn ý.

Hai người kinh ngạc, đồng thời quay đầu lại hai mắt nhìn nhau, xác nhận ánh mắt lẫn nhau.

Sau đó cả hai còn hiện lên vẻ mặt thưởng thức lẫn nhau.

Khi Lão Phương và Lâm Dũng gặp lại lần nữa, quan hệ hai người đã tiến triển thần tốc, họ kề vai sát cánh đi ra ngoài, chỉ để lại Lý Dịch và Lâm Uyển Như ở trong phòng.

- Mấy năm nay, mấy năm nay, khụ....

Lý Dịch nhìn thoáng qua Lâm Uyển Như một cái, rồi lại dời ánh mắt sang chỗ khác, nói:

- Muội vất vả rồi.

Kỳ thật thì sinh ý của Lâm gia ở Tề Quốc càng giống như sinh ý của Lý gia ở Tề Quốc hơn.

Lý gia có nhiều Cổ phần, lại chỉ lo việc đầu nhập các loại phối phương trung tâm, nhưng ngoại trừ những thứ này thì cũng không còn gì

cả.

Cửa hàng và nhà xưởng ở Tề Quốc đều do một mình Lâm Uyển Như thành lập, bao gồm việc mở rộng sinh ý tới từng châu từng phủ, ( bốn năm mà nàng ấy đã khiến cửa hàng trải rộng khắp Tề Quốc, đủ để thấy được những gian khổ trong đó.

Lâm Uyển Như lắc đầu, nói.

- Ta không vất vả gì đâu, thực ra trước kia ta cũng bận rộn như vậy, dù sao thì bận rộn có thành quả còn tốt hơn nhiều việc bận rộn mà chẳng có gì...

Nói xong đề tài này, Lý Dịch phát hiện mình lại không có gì để nói.

So sánh với lúc hắn ở Phong Châu mấy năm trước, hiện tại giữa hai người như xuất hiện thêm một tấm chắn mỏng không nhìn thấy

được.

Tia ngăn cách này khiến trong lòng hắn hơi bực bội.

Bởi vì bực bội cho nên Lý Dịch lại cảm thấy hơi khát nước, hắn đi đến trước bàn, rót trà vào một cái ly rồi uống một hơi cạn sạch, lúc này thì phiền não trong lòng mới tiêu giảm một ít.

Lâm Uyển Như ho nhẹ một tiếng, nói:

- Huynh lại dùng ly của ta rồi.

- Xin, xin lỗi...

Lý Dịch suýt nữa sặc hết ngụm nước vừa mới uống, hắn vội vàng buông ly trà xuống, sau đó như mới nhận ra cái gì, hỏi.

- Muội nói “lại” là sao?

- Thôi....

Lâm Uyển Như lắc đầu, nói.

- Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Nàng đi tới ngăn tủ, lấy mấy quyển sổ sách trong đó ra đưa cho Lý Dịch, nói:

- Nếu Lý chưởng quầy nhàn rỗi không có chuyện gì thì giúp ta kiểm tra sổ sách đi.

Lý Dịch kinh ngạc, hắn bỗng dưng nhận thấy như có thứ gì mất đi đã lâu lại trở về.

Lý Dịch cười nói.

- Ta chỉ là một tên tiên sinh kế toán, có chuyện gì thì Lâm chưởng quầy cứ phân phó là được...

Lúc này, hai người vốn nên "đi dạo” đang ngồi trong sân đồng thời quay đầu, cả hai nghe được tiếng cười từ trong phòng truyền ra, rồi lại đồng thời quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau lần nữa.

Lão Phương nhìn Lâm Dũng, bỗng nhiên nói.

- Lâm huynh đệ, cô gia nhà ta và tiểu thư nhà người đều là loại người hàm súc, lại cùng là loại người không đến cuối cùng thì sẽ không

nói, những người làm hạ nhân như chúng ta...

Hắn nói đến đây, nghĩ một lát, lại hỏi.

- Lâm huynh đệ biết ta muốn nói cái gì chứ?

- Hiểu rõ, hiểu rõ...

Lâm Dũng nhếch miệng cười một tiếng, nói:

- Có một số việc, họ hàm súc được, nhưng chúng ta không thể hàm súc được....

Lão Phương sững sờ một chút, sau đó cười to nói.

- Tại sao trước kia ta không phát hiện Lâm huynh đệ lại thú vị như vậy chứ.....

- Chỉ hận gặp nhau quá muộn....

- Thật sự mới quen đã thân....

- Lần đầu gặp mặt mới có thể dùng "Mới quen đã thân”...

Lâm Dũng nhìn lão Phương, sửa đúng lại rồi nói:

- Phương huynh đệ còn phải đọc sách nhiều hơn chút.....

- Ngươi đang nói ta không có văn hóa đúng không?

Lão Phương sầm mặt lại, nói.

- Người dùng câu “Chỉ hận gặp nhau quá muộn” thì đúng quá ha? Vừa rồi ta còn không có ý muốn vạch trần ngươi đâu....



Bạn cần đăng nhập để bình luận