Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 649: Đi Nghe Kịch Một Chút



Chương 649: Đi Nghe Kịch Một Chút

----------------------

- Nghe rõ chưa?

Nhị Thúc Công nằm thong dong trên ghế xích đu hỏi.

- Nghe rõ rồi!

Lão giả dơ bẩn cung kính đứng một bên, gật đầu như gà mổ thóc.

Nhị Thúc Công nguýt hắn một cái.

- Đã nghe rõ rồi còn không mau đi!

Lão giả dơ bẩn mở miệng vội vàng nhắc nhở.

- Tiền bối, giải dược, ngài quên giải dược!

Lão nhân gia tiện tay ném qua một bình sứ, nói.

- Trong này chứa 100 viên giải dược, mỗi một viên có thể áp chế độc tố bên trong cơ thể ngươi hai ngày, nói cách khác, nhiều nhất bảy tháng, nếu ngươi không thể mang người về sẽ…

- Sẽ…sẽ…như thế nào?

Lão giả dơ bẩn run giọng hỏi.

- Tứ chi cứng ngắc, thất khiếu chảy máu, trong vòng một canh giờ, sẽ hóa thành một bãi máu.

Sắc mặt lão giả dơ bẩn đại biến, run rẩy nói.

- Tiền…tiền bối…có thể cho ta thêm mấy viên nữa không? Thiên hạ này to lớn, tìm được một người cũng như mò kim đáy biển, vạn nhất trong bảy tháng không tìm được người…chẳng phải sẽ…

Nhị Thúc Công gật đầu, tán thành.

- Cho nên ngươi cũng không nên tiếp tục ở đây ra trì hoãn việc tìm người.

Lão giả dơ bẩn.

——

Không bao lâu, lão giả dơ bẩn cưỡi một con ngựa đi ra khỏi Lý gia, một mặt biểu hiện như sắp chết đến nơi.

Hắn xốc tay áo lên, nhìn cánh tay của mình, buồn bã trên mặt ngày càng đậm.

Lần này, thật sự bị độc!!!

- Đạo cô đáng chết, lão quái vật.

Hắn nhanh chóng trở mình lên ngựa, cất kỹ thẻ bài trong ngực, có thứ này, trên đường đi mới có thế thu được đầy đủ những tình báo hữu ích.

Giá!

Lão giả quất roi ngựa, phía sau nhanh chóng bốc lên bụi mù.

- Nhị Thúc Công, con không yên lòng tướng công, nếu không con cũng đi?

Như Nghi tiến lên, thần sắc vội vàng.

- Con đi theo thì làm được cái gì?

Nhị Thúc Công liếc nhìn nàng một cái, nói:

- Con bây giờ đang có thai, sao có thể động thủ với một Tông Sư? Trước khi sinh ra hài tử, con muốn dùng đến chân khí sao? Từ trước đến nay, trong chốn võ lâm không thiếu thiên tài, mới hai mươi tuổi có thể trèo lên vị trí tuyệt thế cao thủ cũng không ít, nhưng tại sao bọn họ đều không có con nối dỗi? Vì cái gì mà cha con năm đó tự phế võ công, chẳng lẽ con quên rồi? Nếu có gì sơ xuất xảy ra, hai ngươi cả đời này cũng không thể yên ổn.

Như Nghi cắn môi, mặt trầm xuống.

- Như Ý đâu?

Lão nhân gia đột nhiên hỏi.

- Muội ấy đi Liễu Minh rồi.

Như Nghi ngẩng đầu nhìn về phía Tây, thở dài.

- Cũng không biết tướng công phải ăn bao nhiêu khổ.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

- Những cây hoa này đều ỉu xìu khô héo, một chút tươi xanh cũng không có, còn lê à, hái xuống hai trái nếm thử nào!

Lý Dịch thoải mái nằm trên giường mềm, chỉ chỉ nam tử áo lam trong phòng nói.

- Với thời tiết này, ta biết đi chỗ nào tìm lê tươi ngon đến cho ngươi!

Hai mắt nam tử áo lam như muốn phun ra lửa, giận dữ nói.

- Chưa hết, hiện tại chúng ta vẫn đang ở trên thuyền, ngươi cũng không nên quá phận!

- Ngươi có đi hay không?

- Ngươi…ngươi, được! Chờ ta!

Nam tử áo lam trầm mặt xuống, nhanh chân ra khỏi gian phòng.

Lý Dịch xoa đầu, ném một miếng mứt táo vào trong miệng, đã ngồi trên thuyền một canh giờ, đầu hắn có chút choáng váng.

Không nói đến đạo cô bị dứt bỏ thì ngày hôm nay thật rất cao hứng.

Rốt cục hắn cũng có được hài tử, đây là việc mà hai đời chưa từng trải qua.

Nhưng, Như Nghi hiện tại nhất định rất lo lắng, Tiểu Hoàn khẳng định sẽ khóc, Liễu nhị tiểu thư đoán chừng cũng không vui, bởi vì mình đã đáp ứng mấy ngày nữa sẽ tài trợ cho nàng mười vạn lượng bạc, chuyện này không biết phải kéo dài đến khi nào.

Tâm tình lão hoàng đế đoán chừng cũng không hề tốt đẹp gì, những ngày này cho hắn kiếm lời không ít bạc, vốn dự định thuyết phục hắn làm nhiều thêm mấy bức tượng cho người nhà, đây mới là cách kiếm tiền nhanh nhất, nhưng cũng phải đợi đến sau khi mình trở về mới được.

Hay hi vọng hắn có thể kéo dài một đoạn thời gian, nếu như hắn sớm cưỡi hạc bay về Tây Thiên, Cảnh Quốc rối loạn, dù sao thì Thục Vương cũng không có khả năng còn sống trở lại kinh đô, mấy hoàng tử khác chắc chắn cũng khó phân thắng bại, đến lúc đó trưởng công chúa, Vĩnh Ninh còn có ngạo kiều la lỵ…

- Lê của ngươi này!

Nam tử áo lam từ ngoài đi vào, đem hai quả lê vàng óng đặt lên bàn.

- Thật sự có lê?

Lý Dịch kinh ngạc hỏi.

Khóe miệng nam tử áo lam co quắp, hắn cơ hồ phải lật tung kho hàng, khó khăn lắm mới tìm được hai quả lê, tên này thì hay rồi, lại coi mình thành trò tiêu khiển.

Nếu không phải nương nương dặn dò, hắn thề, hắn nhất định sẽ giết tên chướng mắt này!

- Đáng tiếc, lê này đã không còn tươi!

Lý Dịch lắc đầu, mở miệng chê bai.

- Đúng rồi! Có rượu không?

- Uống rượu hỏng việc, nương nương không cho phép!

- Cầm vò rượu tới đây.

- Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có mà quá phận!

- Ngươi có cầm tới hay không?

——

- Rượu này, không có chút hương vị gì cả.

Lý Dịch lắc đầu, tiếp tục chê bai, nhưng mà cũng tạm được, nhưng cho dù cầm rượu của Như Ý Phường tới thì hắn cũng không uống nổi.

Bỗng nhiên nghĩ đến một việc, Lý Dịch chỉ tay ra ngoài nói.

- Ta vừa mới nhìn thấy bên cạnh có một cái thuyền hoa, ngươi có muốn gọi đến hai vị mỹ nữ hay không?

- Muốn gọi đến hay không?

Nam tử áo lam một dạng gần như muốn bộc phát, Lý Dịch thấy thế khoát tay.

- Hiện tại nữ nhân cũng không cần, hôm nay khó được cao hứng, nào, mời ngươi uống một chén.

- Nương nương nói, không thể uống rượu.

- Chúng ta muốn đi đến nơi nào?

Lý Dịch cắn quả lê một miếng, cười hỏi.

Trên mặt nam tử áo xanh hiện lên một tia mông lung, đáp lại:

- Đương nhiên là Tề Quốc, căn bản thánh giáo của ta ở Tề Quốc, không phải ta nói quá, nhưng thật sự, ở Tề Quốc chúng ta có mười vạn tín đồ.

- Nhiều như vậy?

Lý Dịch kinh ngạc.

Có thể phát triển đến mười vạn nhân viên bán hàng đa cấp, đây quả thật co thể coi như chiến dịch kinh điển, chuyên môn tẩy não còn chưa biết, nếu có thể đem những người này kéo về…

Nam tử áo xanh lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói.

- Cái này tính là gì, không chỉ Tề Quốc, ngay cả Cảnh Quốc các ngươi, thánh giáo cũng đã có không ít tín đồ, chúng ta chuyến này cố ý đi quanh co một chút, chính là muốn đến đất phong của Thục Vương, ngươi có nghe qua chưa?

- Ừm, có nghe qua nhưng không quá quen thuộc.

Lý Dịch gật đầu, há miệng muốn tiếp tục hỏi tiếp, lại nghe phanh một tiếng, nam tử áo lam kia bỗng ngã đầu trên mặt bàn, tiếng ngáy nổi lên bốn phía.

- Khiêng hắn ra ngoài.

Đạo cô trung niên từ bên ngoài khoang thuyền đi vào, phất tay, lập tức có người khiêng nam tử áo lam kia xuống.

- Thế nào, chỉ cần ngươi gia nhập thánh giáo của chúng ta, lập tức sẽ có được đãi ngộ hộ pháp nhất đẳng, ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, ta thậm chí không cần Liễu Minh các ngươi làm việc cho thánh giáo ta.

Đạo cô nói một câu, lại ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện người trẻ tuổi đối diện đã tựa trên giường ngủ say sưa.

Nàng nhíu mày, quay người ra khỏi phòng, vung ống tay áo, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

- Trông chừng kĩ vào.

Nàng hướng hai người đứng trước cửa phòng phân phó một câu, liền thong dong rời đi.

Lý Hiên cao hứng bừng bừng bước vào cửa phủ, vừa vào cửa liền lớn tiếng nói.

- Vừa rồi ở cửa cung gặp được Lưu Tể Dân, hắn nói…

Chưa hết câu, hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai mắt sưng đỏ của tiểu nha hoàn, hỏi.

- Cái này là thế nào, ai khi dễ ngươi?

Sau một lát, sắc mặt hắn âm trầm đi ra Lý phủ, lên xe ngựa, thấp giọng nói.

- Tiến cung!

- Nương tử của tên tiểu tử kia có thai?

Cảnh Đế buông sổ sách cầm trên tay xuống bàn, đè xuống vui sướng khi vừa thu được gần trăm vạn lượng bạc vào quốc khố, cười nói.

- Truyền chỉ, Bá Tước Trường An Lý Dịch tận hết chức trách, vì quân phân ưu, phong phu nhân của Trường An Bá Tước, Liễu thị, nhạy bén thục đức, lễ nghi hiền thục, xuất thiêu lan chi thành tam phẩm Cáo Mệnh phu nhân.

Thường Đức từ ngoài điện vội vàng đi vào, ngẩng đầu liếc nhìn Cảnh Đế một chút, nói:

- Bệ hạ, Lý Bá Tước xảy ra chuyện.

- Hỗn trướng, dưới chân Thiên Tử, lại có việc như thế phát sinh!

Cảnh Đế sầm mặt lại, sau một khắc lấy tay che ngực, mày nhăn thật sâu.

Một khắc trôi qua, từng đội nhân mã từ trong cung chạy ra, Mật Điệp Tư dốc hết toàn lực, khiến cho quan viên quyền quý trong kinh run như cầy sấy, bán hàng từ thiện lưu ly vừa mới kết thúc, chẳng lẽ bệ hạ lại sắp có động thái gì lớn?

Khi Lý Dịch tỉnh lại, sắc trời đã ngã về Tây.

Đẩy cửa ra đi ra ngoài, sóng nước lấp loáng trên mặt sông, thuyền hoa thành đàn, khắp nơi ca hát vui múa, không biết đây là nơi nào.

- Không đi sao?

Hắn nhìn hai người canh cửa hỏi.

- Lúc này mặt sông hỗn loạn, nương nương có lệnh, qua đêm khuya lại đi.

Lý Dịch gật đầu, nói:

- Thời gian còn sớm, không bằng đi nghe kịch xem ca múa một chút.

- Ngươi vừa mới làm gì ta?

Nam tử áo xanh nổi giận đùng đùng từ một bên tiến tới.

- Ta muốn đi lên nghe một chút kịch, ngươi có muốn đi cùng không?

Nam tử áo anh hùng hổ nói:

- Mơ đi, ta sẽ không đi cùng ngươi, ngươi chỉ có thể ở trên thuyền, chỗ nào cũng không được đi!

Lý Dịch khoát tay:

- Vậy ta đi hỏi nương nương của các ngươi một chút.

Sau một khắc đồng hồ.

- Các ngươi nhìn xem, ra ngoài đi dạo có phải thú vị hơn ở lì trên thuyền không?

Lý Dịch quay đầu nhìn hơn mười người sau lưng, chỉ phía trước nói.

- Phía trước có Câu Lan, vào xem kịch đi, nghe kể chuyện xưa, nhìn thấy đồ vật gì thì cứ việc mua, hôm nay ta làm chủ, nhớ trở về tìm nương nương của các ngươi thanh toán.


Bạn cần đăng nhập để bình luận