Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1022: Ngoại Truyện: Cảnh Đế



Chương 1022: Ngoại Truyện: Cảnh Đế

________________

VIP Chương 1022: Ngoại Truyện: Cảnh Đế



Cảnh Hòa năm thứ năm, ngày mười lăm tháng giêng, mười ba châu liên tục chịu tuyết lớn, hoàng đế băng hà ở Dưỡng Cư Điện.

Địa Cầu, Tây Kinh, bệnh viện trung tâm thành phố, trước cửa phòng cấp cứu.

Trong hốc mắt cô gái nhỏ khoảng chừng năm sáu tuổi khoảng tràn đầy nước, lôi kéo tay một người phụ nữ, khóc nức nở nói:

- Mụ mụ thật xin lỗi, nếu như không phải tại con thì ba ba cũng sẽ không bị như vậy.

Người phụ nữ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt trong mắt cô bé, nói:

- Tiểu Di đừng khóc, mụ mụ không trách Tiểu Di.

Cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra, có vài bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra từ bên trong.

Người phụ nữ có dung mạo đoan chính thanh nhã lập tức đứng lên, lo lắng hỏi.

- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?

- Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Một gã bác sĩ đi phía trước nói một câu, lại lắc đầu nói tiếp.

- Đầu bệnh nhân bị va chạm mạnh, hiện tại còn ở trong trạng thái hôn mê, nếu như trong vòng hai mươi bốn giờ có thể tỉnh lại, thì không có trở ngại gì, còn nếu như không tỉnh thì...

Thanh âm người phụ nữ có chút run rẩy.

- Nếu như không tỉnh thì sao?

- Mong người nhà của bệnh nhân chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Bác sĩ kia nói xong câu này, thân thể người phụ nữ lần nữa ngã xuống.

- Ba ba, người nhanh lên tỉnh lại đi, Tiểu Di không muốn ăn kẹo bông gòn nữa, Tiểu Di chỉ muốn ba ba tỉnh lại.

Trong phòng bệnh, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, cô gái nhỏ lôi kéo tay hắn, nhỏ giọng nói.

Người phụ nữ đẩy cửa tiến vào, ngồi xuống, ôm con vào trong lòng, nói nhỏ.

- Tiểu Di ngoan, chuẩn bị đi học nào.

- Tiểu Di không muốn đến trường, Tiểu Di muốn ba ba tỉnh lại.

Cô gái nhỏ lắc đầu, quật cường nói.

- Ba ba đã ngủ một tháng, sao vẫn còn không tỉnh lại, người lớn không thể nằm ỳ một chỗ.

Người phụ nữ quay mặt qua chỗ khác, không cho con gái thấy được nước mắt mình đang rơi xuống, thở sâu nói:

- Tiểu Di, ba ba ngủ ngon nên sẽ rất lâu mới tỉnh lại.

- Mụ mụ gạt con!

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, quật cường nhìn nàng nói.

- Vừa rồi con nhìn thấy ngón tay của ba ba cử động, ba ba lập tức sẽ tỉnh lại!

- Tiểu Di!

Sắc mặt người phụ nữ trầm xuống, nhìn thấy nước mắt trong mắt con gái, chỉ có thể thở dài, ôm con vào lòng nhẹ giọng nói.

- Tiểu Di, chúng ta đi học, có được hay không?

Cô gái nhỏ nghẹn ngào nói.

- Mụ mụ, Tiểu Di không nói sai đâu, ngón tay ba ba thật sự cử động!

Người phụ nữ nhắm mắt lại, ánh mắt dừng lại trên mặt người đàn ông đang nằm trên giường bệnh khá lâu, rồi mới xoay người ôm con gái đi ra khỏi phòng bệnh.

- Nơi này là nơi nào, các ngươi, các ngươi là ai?

Sau khi cô đặt một chân ra khỏi phòng bệnh, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh yếu ớt.

Cô có chút khó tin quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh.

Người đàn ông trên giường bệnh nhìn qua CÔ, ánh mắt khó tin, khó có thể che giấu được vẻ ngạc nhiên, bật thốt.

- Lương Phi!

- Ba ba!

Cô gái nhỏ tránh thoát cái ôm của mẹ mình, bỗng nhiên chạy tới giường bệnh, ngã nhào vào trong ngực người đàn ông.

- Tiểu Di, cẩn thận!

Người phụ nữ biến sắc, vội vàng đi tới.

- Vĩnh Ninh.

Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ trong ngực thì thào một câu, trên mặt hoảng hốt lộ ra vẻ thống khổ, từ trong cổ họng phát ra một âm

thanh khe khẽ.

Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, hỏi.

- Anh sao vậy, không thoải mái chỗ nào, bác sĩ, bác sĩ.

Sau một lát, người đàn ông buông tay từ trên đầu xuống, nhìn cô gái kia, lắc đầu nói:

- Trẫm, anh không sao.

- Sao có thể không sao được.

Sắc mặt người phụ nữ càng thêm lo lắng.

- Anh kiểm tra lại một chút.

- Thật sự không sao.

Người đàn ông đi xuống giường bệnh, ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, thở sâu rồi cười nói.

- Đã rất lâu không có cảm giác giống như bây giờ.

- Tên tiểu tử thúi kia thật sự không lừa gạt trẫm.

Hắn thấp giọng thì thào một câu, nhìn cái rương nhỏ đặt trong phòng bệnh một, bên trong có bóng người đang lắc lư.

- Đây chính là truyền hình sao?

- Thật sự không sao?

Người phụ nữ hoài nghi nhìn hắn.

Người đàn ông nhìn cô, cười nói.

- Thật sự không sao.

- Nếu như không sao thì...

Cô ta nheo mắt lại nhìn hắn, hỏi:

- Lý Hoành, vậy anh nói cho em biết, Lương Phi là con hồ ly tinh nào?

- Thật không thể tin.

- Chuyện này cũng có thể xảy ra?

- Kỳ tích, thật sự là kỳ tích.

Trong bệnh viện, một đám mấy ông già cầm báo cáo kiểm tra trong tay, vây quanh một người đàn ông trung niên, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Đối mặt với viện trưởng của bệnh viện cùng với hơn mười hơn giáo sư y khoa, biểu lộ trên mặt người đàn ông bình thản ung dung, cười hỏi.

- Chúng tôi có thể đi chưa?

Một ông lão nhìn hắn từ trên xuống dưới dò xét một hồi lâu, mới gật đầu nói.

- Ký tên lên tờ giấy này có thể đi, nhưng mà, vì lý do an toàn, sau một tuần lại đến đây tái khám.

Người đàn ông tiếp nhận bút bi do hắn đưa, sau khi nhìn vật trong tay một chút, mày nhăn lại.

Ánh mắt vô ý quét qua chung quanh, thoáng nhìn thấy vật gì đó nằm trong góc văn phòng, sải bước đi tới.

Mọi người thấy cảnh này, ánh mắt nhao nhao nhìn qua.

Hắn cầm một cây bút lông lên, sau khi trám đây mực vung bút viết xuống tên mình.

- Chữ tốt!

Ngay sau đó, hai mắt một ông lão bỗng nhiên sáng lên, nhìn hắn hỏi,

- Không biết vị tiên sinh này học theo thư pháp của vị giáo sư nào?

- Lý Dịch.

Nam tử cười cười, một tay ôm lấy cô gái nhỏ, một tay khác dắt vợ, bước nhanh rời khỏi.

- Lý Dịch?

Ông lão kia vuốt chòm râu, nghi ngờ nói.

- Chưa nghe nói qua.

Đi ra khỏi cửa bệnh viện, người đàn ông nhìn mấy tòa cao ốc chọc trời, mấy chiếc xe thiết giáp không ngừng chạy qua trên đường phố,

trên mặt lộ ra vẻ chấn động.

- Học viết chữ bằng bút lông lúc nào?

Người phụ nữ quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Sao em không biết?

Người đàn ông cười nói.

- Rất lâu trước đây rồi.

Người phụ nữ đang muốn nói tiếp thì bỗng nhiên điện thoại di động trong túi vang lên.

Người đàn ông kinh ngạc nhìn điện thoại di động trong tay nàng, lẩm bẩm.

- Thiên lý truyền âm?

Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ tươi cười, nghe điện thoại, nói:

- Mẹ, đúng vậy, anh ấy đã tỉnh, đã kiểm tra xong, không có vấn đề gì, chúng con lập tức trở về ngay.

Tắt điện thoại, mới phát hiện người đàn ông một mực nhìn cô.

Sắc mặt cô hơi đỏ lên, sẵng giọng:

- Nhìn em làm gì?

Người đàn ông cười nói.

- Thấy em rất đẹp.

- Không nghiêm túc!

Người phụ nữ lườm hắn một cái rồi nói.

- Anh đói bụng không, trước tiên chúng mình đi ăn cơm đi.

Người đàn ông lắc đầu, nói.

- Anh muốn đi đến thư viện trước.

Người phụ nữ nhìn hắn, không xác định hỏi:

- Ngay bây giờ?

Người đàn ông gật đầu đáp.

- Bây giờ.

- Tốt, thư viện tỉnh cách nơi này chỉ có hai con đường.

Người phụ nữ gật đầu, nói tiếp.

- Anh vừa mới xuất viện, thích hợp vận động một chút, chúng mình đi thôi.

Vừa dứt lời, trong bệnh viện bỗng nhiên truyền đến một thanh âm kinh hoảng.

- Bắt ăn trộm, bắt ăn trộm!

Một bóng người vội vàng hấp tấp chạy ra từ trong bệnh viện, lúc đi qua bên cạnh người đàn ông, thân thể chợt dừng lại, không phải bởi vì lương tâm hắn muốn ăn năn, mà bởi vì có một bàn tay giống như cái kìm sắt đang cầm lấy cổ tay hắn.

- Muốn chết!

Trong lòng của hắn vừa sợ vừa giận, rút một cây dao găm từ bên hông ra, đâm tới bên hông người đàn ông kia.

- Không được!

Người phụ nữ phát ra một tiếng hét to, dao găm trong tay tên ăn trộm kia rơi vào trong tay người đàn ông.

Một tay người đàn ông ôm lấy cô gái nhỏ, ném dao găm kia qua một bên, nhìn ăn trộm kia, âm thanh lạnh lùng nói.

- Làm càn!

Tên ăn trộm cũng nhìn hắn, cảm nhận được một cỗ khí thế áp bức, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên sự sợ hãi, sau lưng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

- Oa! Ba ba thật lợi hại!

Cô gái nhỏ ôm cổ người đàn ông, trong ánh mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ, hôn một cái trên mặt hắn.

Người phụ nữ bên cạnh cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn chồng mình, trong đôi mắt đẹp phun trào dị sắc.

Bảo an từ trong bệnh viện xông ra, khống chế tên ăn trộm kia lại, một cô gái trẻ tuổi chạy ra, liên tục cúi đầu nói với người đàn ông

- Chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của tôi đều ở trong túi, thật sự rất cảm ơn anh.

Người đàn ông nhìn cô gái mặc một cái váy ngắn để lộ ra nửa bộ ngực, nhíu mày nói:

- Ban ngày ban mặt, áo quần rách rưới còn ra thể thống gì.

Cô gái trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn hắn:

- Anh!

Người đàn ông lắc đầu.

- Thân là nữ tử, sao có thể không biết liêm sỉ?

- Bệnh thần kinh!

Cô gái trẻ tuổi lườm hắn một cái, chân bước giày cao gót, vội vàng rời đi.

Một lát sau, trong thang máy của thư viện tỉnh.

Người đàn ông nhìn qua bóng người phía dưới đang dần dần thu nhỏ lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

- Thật tốt, nhất định phải đến thư viện.

Đi ra khỏi thang máy, người phụ nữ lắc đầu nói.

- Muốn mua sách gì, em đi mua giúp anh, anh và Tiểu Di ngồi đợi ở chỗ này một lát.

Người đàn ông lắc đầu, nói.

- Anh chỉ muốn đi dạo một vòng trong này mà thôi, một lát sẽ trở về.

Bên cạnh một giá sách, người đàn ông cầm lấy một quyển sách, lẩm bẩm nói:

- Chương trình a-pô-lô, Amsterdam, lên mặt trăng.

- Vũ trụ, hố đen, du lịch trong vũ trụ.

- TNT, bom nguyên tử, Bom Hydro.

Anh ta đi đến một chỗ khác, tay lật một trang báo.

- Iphone X ngừng sản xuất, tuyên bố kết hôn.

Người phụ nữ đi đến bên cạnh anh, nghi ngờ nói:

- Anh đang đọc gì vậy?

- Không có gì.

Người đàn ông cười cười, nhắm mắt lại, rất nhanh mở ra, nói:

- Chúng ta về nhà đi.

- Không mua sách à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận