Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1070: Người Phi Thường



Chương 1070: Người Phi Thường

Chương 1070: Người Phi Thường



Tuổi của Lý Hàn và Dương Phủ cũng không sai biệt lắm, đều là hoàng tử nên không biết có phải vô ý hay không mà Lý Dịch thường hay So sánh hai người bọn họ với nhau.

Kết quả so sánh đã nói rõ một vấn đề, người với người, giữa hoàng tử và hoàng tử vẫn có khoảng cách.

Đều cùng tuổi tác nhưng một người trong bọn họ đã chấp chưởng Viện Toán Học, quấy đảo triều đình, sự nghiệp đạt tới đỉnh cao đồng thời còn có một muội tử, thậm chí còn có tay nghề nướng cá rất ngon.

Một kẻ khác còn đang bởi vì mứt quả mà đùa nghịch uy phong của hoàng tử.

Lập tức phân cao thấp.

Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến hoàn cảnh của mỗi người bọn họ, Lý Hàn là thiên tài, cơ hồ là "Con nhà người ta” trong mắt tất cả người đồng trang lứa, không thể dùng hắn xem như tiêu chuẩn, như vậy đã đả kích đến rất nhiều người, tuy Dương Phủ cũng là hoàng tử nhưng lại không được quan tâm, còn khổ hơn nhiều so với hài tử ở nhà bình thường.

Đáng tiếc, những thứ khó khăn cùng ngăn trở này không luyện ra được con người tốt hơn, ngược lại làm cho hắn ngày càng trở nên cực đoan và bạo lệ.

Trải qua mấy ngày nay quan sát, Lý Dịch rất có ấn tượng đối với hắn.

Hắn cũng không để ý quá nhiều đối với chuyện này, dù sao thì hắn vẫn chỉ là một đứa bé, chỉ cần bản tính không xấu thì vẫn còn cơ hội để sửa đổi, đương nhiên đây là trách nhiệm của Dương Liễu Thanh cùng Vương Thừa Tướng, chắc đây không được gọi là nghĩa vụ nữa.

- Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!

- Đề này rất khó, rất khó, ta không, ta không biết!

- Ta sai rồi, ta không nên ném rác bừa bãi, ta không nên nhổ nước bọt tùy tiện, ta đã biết sai, thả ta ra ngoài đi!

- Hoàng tử, hoàng tỷ, Thừa Tướng, Trần Tướng Quân, Vệ tướng quân, cứu mạng!

Nghe được trong phòng tạm giam truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Lý Dịch lắc đầu, quay người rời đi.

Tuy quyển kia chỉ là "Toán Học Sơ Giai", nhưng năm đó Lý Hàn có hắn trợ giúp, muốn hiểu rõ toàn bộ quyển sách này cũng tốn không ít thời gian.

Nếu để cho một mình Dương Phủ tự nghiên cứu, chỉ sợ cả đời này cũng giải không hết nửa đề.

Mục đích khác cũng không phải để hắn giải đề, nơi này không phải Võ Quốc, cũng không phải biến quân hiệu trung bọn họ, tạm thời ép hắn một đầu xuống cũng không hẳn là chuyện xấu.

Vệ Lương và Trần Thanh đứng bên ngoài cửa phòng tạm giam nhìn Tĩnh Vương đang điên cuồng gõ cửa ở bên trong, quay đầu nhìn lão giả kia, bất đắc dĩ nói.

- Thừa Tướng, ngài nhìn, chuyện này...

Lão giả khoát tay rồi nói.

- Trước tiên làm theo như an bài của Cảnh Vương, áp chế một chút khí thế của hắn cũng tốt.

Vệ Lương nhìn một bóng người ở xa, nhỏ giọng hỏi.

- Thừa Tướng, vị Cảnh Vương này...

- Vị Cảnh Vương này là một người vô cùng trâu bò.

Ánh mắt Lão giả nhìn qua nơi xa, cho đến khi bóng lưng của Lý Dịch biến mất mới nói.

- Hắn làm rất nhiều việc không thể tưởng tượng được, vị Tấn Vương vô cùng tài giỏi của Cảnh Quốc do một tay hắn bồi dưỡng ra, tuổi của vị Tấn Vương kia còn nhỏ hơn so với Tĩnh Vương, bây giờ đã có thể một mình đảm đương một phía trên triều đình, quát tháo phong

vân, aizzz.

Hắn dằng dặc thở dài, trên mặt lộ ra một chút cô đơn.

- Nếu là thiên tài, há có thể bồi dưỡng được.

Vệ Lương lắc đầu rồi nói tiếp.

- Ta nhìn thấy hắn trừ việc lớn lên đẹp mắt một chút, cũng không có chỗ nào lợi hại.

Lão giả liếc nhìn hắn một cái rồi nói.

- Nếu như người còn muốn có được quyển "Lý Tử binh pháp” mà người vẫn luôn thầm mong ước thì tốt nhất đừng nghĩ như vậy.

- Tại sao?

Vệ Lương kinh ngạc nhìn hắn.

- Bởi vì quyển binh pháp kia do hắn viết.

Hắn vừa dứt lời, Vệ Lương đứng cạnh đã không thấy tăm hơi, chỉ lưu lại một mảng bụi mù chậm rãi biến mất.

Một bên khác, tướng lãnh tên Trần Thanh há hốc mồm, nhìn lão giả khó thể tin hỏi.

- Thừa Tướng, quyển “Lý Tử binh pháp” thật sự hắn do viết chuyện này sao có thể, hắn vẫn còn trẻ như vậy.

Mấy năm gần đây xuất hiện quyển “Lý Tử binh pháp” cứ như một bản thần thư trong lòng tướng sĩ của các nước, nghe nói trên quyển sách này ghi chép vô số phương pháp khắc chế địch mang đến thắng lợi trên chiến trường, cực kỳ huyền diệu, đáng tiếc cuốn sách này bị quân đội Cảnh Quốc một mực giữ lấy không buông, cũng không truyền ra ngoài, bọn họ cũng chỉ nghe qua phần đầu của bản này, biết quân đội Tề Quốc và Triệu Quốc bởi vì quyển sách này nên ăn không ít thua thiệt dưới tay của binh lính Cảnh quốc.

Vệ tướng quân tôn sùng quyển sách này đã lâu, nghe xong tin tức này, khó tự kiềm chế được cũng đã đi rồi.

- Tuổi trẻ cũng là sai à?

Lão giả nhìn hắn hỏi:

- Tuổi của hoàng đế Cảnh Quốc không phải vẫn còn trẻ, tuổi trưởng Công chúa tuổi phụ chính không còn trẻ sao, tuổi Tam hoàng tử Tề Quốc không phải vẫn còn trẻ, tuổi Tấn Vương Lý Hàn không phải còn vẫn trẻ?

Một câu hỏi này để Trần Thanh không biết nên phản bác thế nào.

Hoàng đế Cảnh Quốc tận sức làm việc trong khoa học kỹ thuật để chấn hưng quốc gia, nghiên cứu của Viện Khoa Học đều có phần lớn ứng dụng trong nông sự hoặc trên quân trận; trưởng công chúa Cảnh Quốc có tài trị quốc kinh thiên vĩ địa, không thua bất luận một vị minh quân nào, nàng có thể được gọi là minh quân; sự tích về Tam hoàng tử Triệu Di của Tề quốc, hắn cũng sớm có nghe nói, còn Tấn Vương Cảnh Quốc, Vương Thừa Tướng thường xuyên nhắc tên này, thường xuyên để hắn hoài nghi tuổi đã cao đều sống đến máu chó đầy trên người.

Những người tuổi trẻ này thật sự không lưu lại con đường sống cho những lão nhân như bọn hắn.

Nhưng mà, hắn chưa từng gặp qua quyển binh pháp kia, cũng không biết thật hay giả, hắn vẫn cảm thấy Thiên Phạt dùng tốt, ném một cái chết một mảnh, đơn giản dứt khoát, binh pháp gì chứ, cũng không thể sánh bằng một đống Thiên Phạt.

Lão giả nhìn biểu lộ của hắn đã biết suy nghĩ trong lòng của hắn, nên nói.

- Vừa rồi quên nói, Thiên Phạt của Cảnh Quốc cũng do Cảnh Vương Lý Dịch làm ra.

Hắn vỗ ngực Trần Thanh, vị trí kia có một vết sẹo lan đến tận cổ.

- Còn có, quả thật nếu muốn tỉ mỉ tính toán, cái mạng này của ngươi cũng do Cảnh Vương cho.

Lão giả lắc đầu, nói.

- Nếu không có hắn đưa phương pháp khâu lại vết thương ra thì một năm trước ngươi cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà chết trên chiến trường.

Trần Thanh há hốc mồm, cúi đầu nhìn ngực, ngây người tại chỗ.

Lão giả khẽ thở dài, nhìn một chút Tĩnh Vương vẫn còn đang rú thảm ở trong phòng, trên mặt hiện ra vẻ suy tư, khá lâu mới lần nữa thở dài, quay người chậm rãi rời đi.

Lý Dịch ngồi trên ghế đá đặt trong sân, xoa xoa mi tâm, tự hỏi một ít chuyện.

Dương Liễu Thanh bị thương, trong thời gian ngắn sẽ không thể nào kéo CỜ tạo phản.

Nàng đã từng hiệu trung biên quân, trừ hai vị tướng lãnh được lưu lại thủ đại bản doanh Vệ Lương Trần Thanh, cùng không đến năm

trăm tàn binh, cũng chỉ có một lão đầu từ tuổi đã cao, cùng một đệ đệ si ngốc gặp mứt quả là chảy nước miếng.

Mục tiêu nhiệm vụ: Lật đổ sự thống trị của bạo quân Võ quốc, thành lập một triều đình mới, giúp đỡ đệ đệ si ngốc bước đến thượng vị.

Tiến độ của nhiệm vụ: không phần trăm.

Điều kiện nhiệm vụ: Một vị chủ tướng, một vị phó tướng, năm trăm tàn binh, một lão đầu, một đệ đệ ngốc, còn có nàng.

Độ khó của nhiệm vụ: cực khó.

- Cảnh Vương điện hạ.

Vệ Lương chậm rãi đi tới, có chút câu nệ xoa xoa tay, nhìn Lý Dịch nghĩ rất lâu rốt cục lấy dũng khí, hỏi:

- Ăn cơm không?

Lý Dịch nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chỉ có một vị tướng lãnh, còn là một tên ngốc, trò chơi này còn chơi thế nào được, không có chút phần thắng nào.

Bắt đầu mấy người, trang bị toàn không, còn muốn lật đổ một quốc gia, hắn làm sự bá cũng lo lắng cho nàng.

“Lý Tử binh pháp” thực là một món thập cẩm, 36 Kế gì, Lục Thao, Tam Lược, sau sắp xếp, lại lộn xộn cùng một chỗ, chuyện này thế mà Lý Hiên không biết xấu hổ đặt tên.

Thực ra cũng không phải bí mật gì, loại chuyện tác chiến thế này, không phải dựa vào một bản binh pháp sách thì có thể giành được thắng lợi, ngoại giới đánh giá quyển sách này quá cao, có phần quà khoa trương.

Lấy ra một bản từ trong thư phòng cho Vệ Lương, lúc hắn đưa tiếp lấy để đi học cũng đang run, nếu không phải Lý Dịch vịn lại, rất khả năng hắn sẽ quỳ xuống dập đầu tại chỗ.

Thật vất vả đưa hắn đi, Lý Dịch nghĩ đến một việc, đi vào trong thư phòng, lấy ra một hộp gấm từ trong ngăn tủ.

Sau đó đi ra thư phòng, đi đến cửa phòng Dương Liễu Thanh, gõ cửa rồi đi vào.

- Sư bá.

Dương Liễu Thanh ngồi dậy từ trên giường, thanh âm có chút suy yếu.

- Đừng, người nằm đi.

Lúc Lý Dịch đi qua, nàng đã ngồi xuống, hắn đưa hộp gấm kia cho nàng, nói:

- Năm ngoái gặp được một thương nhân Võ Quốc, nói đây là di vật của mẫu thân người, cũng không biết có phải thật hay không, ngươi mở ra xem một chút đi.

Dương Liễu Thanh mở hộp gấm ra, nhìn lúc thấy cây trâm phượng kia, thân thể run lên, sau một khắc, trong hốc mắt liền tràn ngập nước

mắt, nước mắt lăn xuống từng viên lớn.

Nàng có hai chân lại, hai tay vòng qua đầu gối, đầu tiên nhỏ giọng nức nở, rất nhanh khóc lên thành tiếng.

Lý Dịch vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, trên thân gánh vác lấy nhiều thứ như vậy, khóc lớn một trận, có thể phát tiết ra ngoài một chút, đối với thân thể có chỗ tốt.

- Ta có nấu cháo, ngươi nếm thử đi.

Liễu nhị tiểu thư từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một cái khay tinh xảo.

Trên giường trong phòng, nữ tử vòng hai tay qua đầu gối, khóc cực kỳ thương tâm, giống như thề non hẹn biển cùng nam tử rồi sau lại

bị vứt bỏ tàn nhẫn.

Lý Dịch ngồi bên cạnh nàng, cực giống như tên hay dùng hoa ngôn xảo ngữ đạt được thân thể nữ hài tử sau lại bội tình bạc nghĩa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận