Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 751: Một Tên Cũng Đừng Hòng Đi!




Chương 751: Một Tên Cũng Đừng Hòng Đi!





----------------------

Phách lối, quả thực quá phách lối.

Dám tát Tần tiểu công gia trước mặt mọi người, bên trong thế hệ trẻ toàn bộ Kinh Đô, tìm không thấy người thứ ba.

Sở dĩ là người thứ ba là bởi vì có một người không ở Kinh Đô.

Nhưng tát xong còn có thể không mặn không nhạt nói một câu "Thật xin lỗi, đánh sai", hời hợt bỏ qua việc này, chỉ có một người duy nhất.

Vệ Lương Tuấn lúc này nếu như còn không biết người trẻ tuổi trước mặt nhìn qua lạ lẫm là tồn tại hắn không thể trêu vào, cả Tần tiểu công gia cũng không thể trêu vào, nửa đời trước sống uổng phí.

Bất quá, hắn rõ ràng, có người còn chưa rõ ràng.

- Cuồng vọng, quá cuồng vọng!

Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi ngồi bên cạnh đập bàn đứng lên, phân phó đứng một đám hộ vệ phía sau.

- Thất thần làm gì, còn không mau bắt hắn đi gặp quan!

Lúc này có hai tên hộ vệ từ phía sau đi tới, quay đầu xung quanh, thấy hộ vệ mấy vị công tử khác không hề động thủ, không khỏi sững sờ tại chỗ, không dám tiến lên trước.

Hai tên hộ vệ Vệ Lương Tuấn còn nằm dưới đâu, bọn họ không cho rằng mình có thể mạnh hơn hai người kia.

Cứng rắn tỏ ra ta là trang hảo hán có thể sẽ để bọn hắn có thể rơi vào kết cục giống như hai người kia.

- Vương Nhạc…

Bên cạnh có người thấp giọng nhắc nhở hắn một câu.

Chỉ cần nhìn phản ứng của Tần tiểu công gia đã biết chuyện hôm nay vượt qua bọn họ khống chế, chỉ là chi thứ Vương gia, một người không liên quan, lúc này thể hiện ra mặt làm gì?

- Vương Nhạc?

Lý Dịch thiêu thiêu mi, hỏi.

- Vương gia nào?

Sắc mặt thiếu niên kia chìm xuống, lớn tiếng nói.

- Lạc Xuyên Vương gia! Làm sao, chẳng lẽ ngươi dám đắc tội Lạc Xuyên Vương gia ta?

Tần gia chỉ dựa vào Tần Tướng chống đỡ, nếu không có Tần Tướng, Lạc Xuyên Vương gia nắm giữ nội tình thâm hậu, dù tính đến tài lực gia tộc hay sức ảnh hưởng đều muốn vượt xa Tần gia.

Siêu cấp đại tộc có thể xếp cùng Thôi gia, toàn bộ Cảnh Quốc cũng không có mấy.

Đương nhiên, Vương Nhạc chỉ là một tên tiểu bối thuộc chi thứ của Lạc Xuyên Vương gia, địa vị trong Vương gia, xa xa mới có thể sánh cùng dòng chính như Vương Vĩnh, Vương Đán, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn kéo tấm da hổ Vương gia ra để hù dọa người khác.

Dù ở Kinh Đô quần hùng hội tụ, Lạc Xuyên Vương gia bốn chữ này vừa ra, thật có thể hù dọa được một đám người.

- Vương gia?

Lý Dịch liếc hắn một cái, nói.

- Ngươi đi hỏi Vương Vĩnh một chút nhìn xem hắn có dám nói như thế hay không?

- Ngươi…

Sắc mặt Vương Nhạc đỏ lên, tính cách thiếu niên để hắn không muốn chịu thua, chỉ Lý Dịch, lớn tiếng nói.

- Ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay!

Đám hoàn khố xung quanh tạm thời còn không biết nội tình người đối diện nghe vậy, trong lòng khẽ giật mình.

Nghe ý hắn, cho dù Lạc Xuyên Vương gia cũng không để vào mắt?

Tần Dư liếc hắn một cái, xoay người, không nói một lời đi ra ngoài.

Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu người trợn mắt.

Rời đi lúc này?

Đường đường Tần tiểu công gia, vừa rồi ăn một cái tát, không tính toán?

Lý Dịch duỗi tay ra ngăn trở đường Tần Dư đi.

Khóe miệng Tần Dư bắp thịt co rúm, cắn răng nói.

- Ngươi không nên quá phận.

- Ngươi nói không phải ngươi thì không phải ngươi?

Lý Dịch liếc hắn một cái.

- Nếu Tần gia muốn lời giải thích, để bọn họ tự mình đến tìm ta.

Đã không an ổn được thế thì dứt khoát trực tiếp nói cho một ít người rằng… Hắn trở về!

Tuy rời khỏi Kinh Đô khá lâu nhưng cũng không phải một người con của Lễ Bộ Thị Lang có thể nhảy lên đầu hắn ngồi.

Tằng Túy Mặc cùng Uyển Nhược Khanh đi từ dưới lầu lên, Tằng Túy Mặc giật nhẹ ống tay áo hắn, Lý Dịch quay đầu cười một tiếng, nói.

- Không có việc gì, xuống dưới ăn cơm đi.

Sắc mặt Tằng Tử Giám thay đổi, rốt cục cắn răng đi tới từ trong đám người, thấp giọng nói.

- Túy Mặc…

Ba!

Tằng Tử Giám mở to hai mắt, bưng lấy một bên mặt, khó tin nhìn Lý Dịch.

Lý Dịch nhìn hắn, lạnh lùng nói.

- Túy Mặc là tên ngươi có thể gọi?

Tằng Túy Mặc lần nữa giật nhẹ ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói.

- Hắn là con trai của Tằng thị lang…

Con trai của Tằng thị lang làm sao?

Con trai của Tằng thị lang thì có thể muốn làm gì thì làm?

Con trai của Tằng thị lang…con trai của Tằng thị lang hẳn là anh họ hoặc đường đệ của Tằng Túy Mặc.

Thật đúng là lũ lụt xông miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà, Lý Dịch áy náy khoát khoát tay, nói.

- Không có ý tứ, lại đánh lầm người.

Giữa sân, vô số người nghe vậy hoá đá.

Bây giờ, đại giới khi đánh đám hoàn khố Kinh Đô bây giờ thấp như vậy…

Chỉ cần một câu không có ý tứ?

Dưới lầu truyền đến từng tiếng bước chân lộn xộn, quan sai luôn luôn chậm một bước chạy đến.

Lúc vừa rồi, chưởng quỹ tửu lâu thấy tình thế có chút không cách nào khống chế đã sai sai một tên tiểu nhị chạy đi báo quan.

Tùy tiện lôi ra một người ở đây đều là tồn tại hắn không thể trêu vào, tuy Kinh Thành Lệnh cũng không thể trêu vào, người nào không vui hắn đều không sống được, mà hắn lại không biết Kinh Thành Lệnh, sự việc đau đầu cứ giao cho hắn.

Thực ra, khi Lưu huyện lệnh vừa mới biết được tin tức, trong nội tâm đã sớm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của những hoàn khố kia một lần.

Mẹ nó, mấy ngày nay mình đâu có dễ dàng gì?

Vì việc dính dáng đến Lý Hầu gia, khắp nơi trong triều bị hệ mạch Thục Vương xa lánh, Lý Hầu gia không ở đây, hắn tìm một người để có thể thương lượng cũng không có, việc vặt vãnh cả ngày không ngừng, những tên vương bát đản này chỉ biết gây chuyện, nếu xử lý không tốt một chuyện thì sẽ bị người ta bắt được cái đuôi, cái chức Kinh Thành Lệnh này, thật mẹ nó uất ức quá!

Vội vàng đi vào tửu lâu, lớn tiếng quát hỏi.

- Người đánh người ở đâu?

- Đại nhân, ở nơi đó.

Chưởng quỹ lập tức chỉ chỉ trên lầu.

- Người nào dám…

Lưu huyện lệnh ba chân bốn cẳng chạy lên thang lầu, ngẩng đầu đang muốn chất vấn, cước bộ đột nhiên đình trệ, trên mặt lộ ra nét vui mừng, bước nhanh đi qua, kinh hỉ nói.

- Lý đại nhân, ngài trở về lúc nào?

Tuy xưng hô Lý Dịch là Lý Hậu gia càng thêm phù hợp nhưng đã quen thuộc lúc ở Khánh An phủ, xưng hô một mực không sửa đổi.

- Vừa trở về mấy ngày.

Lý Dịch nhìn Lưu huyện lệnh, cười nói.

- Nhiều ngày không thấy, phong thái Lưu huyện lệnh vẫn như cũ a…

Mắt thấy Kinh Thành Lệnh vội vàng chạy đến thế mà ôn chuyện cũ cùng người tuổi trẻ kia, vô số người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.

Tằng Tử Giám bị đánh một bàn tay, nhưng trong lòng giờ phút này không có hận ý, chỉ có sợ hãi.

Hắn biết vì cái gì Tần tiểu công gia bị người tát một cái cũng không dám phản kháng, hắn cũng biết vì sao người kia ngay cả Lạc Xuyên Vương gia đều không nhìn, bởi vì đối phương cùng những người bọn hắn sớm đã không cùng một cấp độ!

Hầu Gia trẻ tuổi nhất Cảnh Quốc, viện trưởng Toán Học Viện, sư phụ của các hoàng tử công chúa, sủng thần của Thiên Tử, càng có quyền lực điều động Mật Điệp Tư, hắn không phải hoàn khố, bởi vì đại hoàn khố lớn nhất Kinh Đô cũng chỉ dựa hơi gia tộc, mà bậc cha chú bọn họ nhìn thấy hắn cũng phải nhượng bộ ba phần!

Lưu huyện lệnh ngăn chặn ý mừng trong lòng, nhìn ra phía sau, hỏi.

- Lý đại nhân, sự việc nơi này…

- Bọn tiểu bối không hiểu chuyện, cần trưởng bối dạy bảo khuyên nhủ một phen thật tốt, bằng không, chỉ sợ ngày sau sẽ đi lên con đường sai trái…

Lý Dịch khoát tay, nói.

- Một chút chuyện nhỏ, không cần làm phiền Lưu đại nhân, để trưởng bối bọn hắn đến đây dẫn về quản giáo thật tốt đi.

Lời này vừa ra, bao gồm Tằng Tử Giám, sắc mặt tất cả mọi người ngồi trên bàn thay đổi.

Ý hắn là… Mọi người hôm nay ở hiện trường… Một ên đều không được đi!

Nếu trưởng bối bọn họ đến đây đón bọn họ trở về, chỉ sợ sau khi trở về sẽ long trời lỡ đất a…

Lưu huyện lệnh lúc này đã nghe ra một ít ý tứ trong lời nói của Lý Dịch, mừng thầm trong lòng, lần này, Lý Hầu gia chỉ sợ rất tức giận, đúng lúc có thể mượn cơ hội này chấn nhiếp những tên đang muốn vụng trộm động tay động chân kia.

Lưu huyện lệnh phất tay, nha dịch bộ khoái sau lưng đã vây quanh thang lầu, hắn cười đưa tay.

- Lý đại nhân mời…

Lý Dịch quay đầu nhìn lấy hai nữ, nói.

- Đừng đứng đó làm gì, xuống dưới ăn cơm thôi…

Trong lâu, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú mấy người đang đi xuống lầu.

Thời điểm đi qua bên người chưởng quỹ, Lý Dịch bất mãn liếc hắn một cái, nhíu mày hỏi.

- Chuyện gì xảy ra, lâu như vậy mà một món ăn còn chưa được bưng lên!

Chưởng quỹ kia giật mình một cái, lập tức nói.

- Tiểu nhân lập tức đi thúc giục, ngay lập tức đi!

Nói xong nhanh chân chạy vào nhà bếp, trong lòng sớm đã hạ quyết tâm, một khắc đồng hồ, không, trong vòng nửa khắc đồng hồ, nếu đầu bếp không thể làm ra những món ăn kia, sáng mai không cần đến đây làm nữa!


Bạn cần đăng nhập để bình luận