Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 994: Chương 994


________________

- Trương gia là Trương gia nào, nói tiếp ta nghe, đừng có ngừng, đằng sau còn có mấy nhà, dứt khoát nói một lần luôn đi.

Lý Dịch từ ngoài cửa đi ra, nhìn chằm chằm Tín Vương, bình tĩnh nói.

Nụ cười hung hăng càng quấy trên mặt Tín Vương lập tức ngưng lại, tốc độ thay đổi vô cùng nhanh, yên lặng quay người đi ra ngoài.

Lý Dịch là Hầu Tước, hắn tuyệt đối không thể đụng vào, hiện tại hắn là Cảnh Vương, luận địa vị đã không thể so sánh, càng thêm không thể trêu vào.

Không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi sau khi hắn rời khỏi Kinh Đô, mới đi gây phiền phức cho Trần gia.

- Như vậy đã muốn đi?

Lý Dịch xoay người, nhìn hắn hỏi:

- Trang bức xong đã muốn chạy, không cảm thấy mình rất quá đáng?

Tốc độ trưởng thành của Tín Vương rất nhanh, từ một Vương gia ngu ngốc, sau khi trưởng thành đã có thể nói câu.

- Ta chính là thích bộ dạng ngươi không thích ta, lại không thể làm gì ta.

Loại này lời nói tràn đầy độ trâu bò này, hắn chỉ dùng thời gian mấy tháng đã có thể thốt lên.

Nhìn thấy Tín Vương không thèm trả lời, không nổi trận lôi đình, cũng không hỏi hắn đến cùng là muốn thế nào, trực tiếp đi ra ngoài cửa. Lý Dịch càng thêm xác nhận, Con người ta khi gặp khó khăn, quả nhiên có thể khiến mình trở nên trưởng thành, Tín Vương sau khi thay đổi, đã không còn là Tín Vương của trước kia.

- Lão Phương.

Lão Phương đi theo hắn đã nhiều năm, cách phối hợp sớm đã không chê vào đâu được, không chờ Lý Dịch mở miệng, trước khi Tín Vương kịp đi ra cửa tiệm đó, hắn đã chặn lại phía trước cửa hàng.

Tín Vương liếc hắn một cái, trầm giọng nói.

- Tránh ra.

- Người quang minh chính đại, nói chuyện không mờ ám.

Lý Dịch đi qua, nhìn Tín Vương, nói.

- Nghe được những lời người nói vừa rồi kia, bảo xem ta làm sao yên tâm mà rời khỏi Kinh Đô? Ngươi làm sao lại không thể lại nhẫn nại một chút, việc nhỏ còn không nhịn được, thì khi làm việc lớn sẽ loạn, đạo lý này ngươi không hiểu sao?

- Chó mất chủ, đền mạng vào?

Lý Dịch vỗ bả vai Tín Vương, nói:

- Người trẻ tuổi, khi nói chuyện nhớ không nên quá đắc ý.

Tín Vương chỉ thấy trên bờ vai truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn, trên trán mồ hôi rơi như mưa, há to mồm, làm thế nào cũng không

thể phát ra được chút âm thanh.

Lý Dịch lại vỗ một bả vai khác của hắn, cười nói.

- Không cần chờ ta rời khỏi Kinh Đô đâu, có khi người còn phải đi sớm hơn ta.

Hai cánh tay bị phế, hắn thống khổ cố gắng phát ra âm thanh, nhưng đều vô dụng. Hai mắt Tín Vương tối đen, trực tiếp ngất đi.

Một thị vệ của Tín Vương phủ bước lên trước, khó nhọc nói:

- Cảnh Vương điện hạ...

- Dẫn hắn trở về đi.

Lý Dịch xốc cổ áo Tín Vương lên, tiện tay ném hắn ra, nói:

- Sau này đừng tới Kinh Đô nữa.

Tín Vương đúng là có trở nên thông minh, nhưng tầm này vẫn chưa đủ, hoặc nói không đủ ẩn nhẫn.

Nếu không phải ngày hôm nay trùng hợp gặp được, hắn có khả năng sẽ quên luôn một nhân tố không ổn định này, đương nhiên, nếu như có quên thật. Thì đối với nơi này, hắn cũng đã sớm có an bài, chỉ dựa vào một Tín Vương, hoặc thêm gia tộc nào khác, căn bản lật không nổi bao nhiêu sóng gió.

- Diệu Ngọc, Diệu Ngọc!

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh kinh hoàng của Trần Trung, Lý Dịch gấp gáp vội vàng xoay đầu, nhìn thấy hắn vịn Trần tam tiểu thư, vẻ mặt rất lo lắng.

Lúc này gương mặt Trần tam tiểu thư trắng bệch, nhìn qua hết sức yếu ớt, lắc đầu nói:

- Nhị ca, ta không sao.

Nàng nhìn Lý Dịch, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

- Ngươi đến rồi...

Lý Dịch vội vàng đi tới, hỏi:

- Làm sao?

Nàng cười cười, lắc đầu nói.

- Hai ngày trước bị chút phong hàn, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, không quan trọng.

Trần Trùng quay lại nhìn bên một tên tiểu nhị trong cửa hàng, nói:

- Lập Tuấn, đi mời đại phu đến xem.

- Không cần.

Lý Dịch khoát tay, ném cho lão Phương một vật, bảo:

- Lão Phương, cầm tấm lệnh bài này, vào trong cung mời Thái Y tới đây.

- Được rồi!

Lão Phương tiếp nhận lệnh bài, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trần Trùng miệng mở to, không nói gì nữa, quay đầu nói:

- Diệu Ngọc, ta dìu muội đi nghỉ ngơi một lát.

Lý Dịch ngồi trong cửa hàng, đợi đến khi Trần Trùng đi ra, trầm mặt nói:

- Chỗ ngươi đã xảy ra chuyện gì, chăm sóc người ta thế nào, sao bỗng nhiên bị phong hàn?

Trần Trùng nhìn hắn, trả lời.

- Diệu Ngọc nghe nói ngươi muốn đi, nói muốn tự tay làm cho ngươi mấy bộ y phục, mấy ngày nay liên tục thức đêm, hôm qua thì bị bệnh.

Lý Dịch tìm một cái ghế ngồi xuống, không nói thêm gì nữa.

Trần Trùng cũng tìm một chỗ ngồi, nhìn chung quanh gian phòng một chút, lúc quay đầu lại, trên mặt hiện ra vẻ do dự, bàng hoàng, mê

Võng...

Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi.

- Ngươi thật sự muốn đi?

Lý Dịch gật đầu,

- Thật sự muốn đi.

Trần Trùng thở sâu một hơi, khá lâu mới mở miệng nói:

- Người mang Diệu Ngọc cùng đi đi.

Lý Dịch ngẫm lại, mở miệng nói.

- Ngươi yên tâm, ta sau khi đi, sẽ an bài tốt nơi này.

Hai mắt Trần Trung đỏ thẫm, đầy tơ máu nhìn hắn, hạ giọng nói.

- Ngươi vẫn chưa rõ sao, nếu Diệu Ngọc ở lại nơi này, chắc chắn sẽ không vui vẻ!

Lý Dịch trừng to mắt, cả giận nói.

- Ngươi lại hung hăng một chút thử xem?

Trần Trùng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi. Trông như khí lực toàn thân đã bị rút cạn.

Ánh mắt Lý Dịch giống hắn cũng nhìn tới trong phòng, nhỏ giọng nói.

- Ta hôm nay tôi cũng vì chuyện nay.

Thái Y Lệnh Lưu Tổ Dân đến rất nhanh, vừa xuống xe ngựa, bị lão Phương hối thúc chạy đến.

- Cái hòm thuốc, đừng quên cái hòm thuốc.

- Không quên, nhanh thôi...

Thật vất vả mới đứng vững được, hắn sửa sang y phục một chút, cung kính thi lễ với Lý Dịch, nói:

- Hạ quan gặp qua Cảnh Vương điện hạ.

- Không cần đa lễ.

Lý Dịch phất tay, lập tức nói.

- Trước vào xem một chút đi.

Lưu Tổ Dân gật đầu, vác cái hòm thuốc, đi vào phía trong phòng.

Một lát sau, hắn thu lại ba ngón trên cổ tay của Trần tam tiểu thư, nói.

- Chỉ bị cảm phong hàn, cộng thêm hai ngày này quá mức mệt nhọc, ta cho một đơn thuốc, đúng hạn uống, hai ba ngày sau sẽ khỏe lại.

Trần Trùng chắp tay một cái.

- Đa tạ Lưu đại nhân.

- Ta đi kê đơn thuốc đây.

Lưu Tổ Dân cười cười, ra khỏi phòng.

- Tam muội, muội trước nghỉ ngơi một lát đi.

Trần Trùng mỉm cười với Trần tam tiểu thư đang nằm trên giường, cùng Lý Dịch đi ra khỏi cửa phòng.

Đi đến nơi cách xa cửa phòng bên trong, Trần Trùng nhắm mắt lại, vàn tay nắm chặt lại buông ra, thả ra lại nắm chặt, khá lâu mới mở to

mắt, thốt lên.

- Ta cần ngươi đáp ứng chuyện đó.

Lý Dịch nhìn hắn, trả lời:

- Ngươi cũng biết, ta đáp ứng hay không cũng vô dụng.

Trần Trùng thở sâu, nói.

- Ta sẽ khuyên Diệu Ngọc.

Lý Dịch lắc đầu, đáp.

- Rời xa Kinh Đô, ra khỏi Trần gia, nàng cũng sẽ không vui vẻ

được bao nhiêu, đây là một đạo

lý.

Ánh mắt Trần Trùng hơi ảm đạm, nói.

- Một nhà các ngươi chỉ có mấy người rời kinh, chúng ta cả một Trần gia sao có thể đi theo đây?

- Ai nói chỉ có một nhà chúng ta?

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Có tận mấy trăm người cả ngàn người đó. Nếu muốn đi, tùy tiện tìm một cái mã phu xa phu nào, thêm một cái cũng không coi là nhiều

di.

Lần rời kinh này là muốn làm đại sự, mấy miệng người làm sao mà đủ, trung tâm của Câu Lan lên chiến lược muốn dời qua phía Tây, muốn tổ kiến thương đội mới, chế tạo thương nghiệp vùng phía Tây, Liễu Minh tự nhiên cũng phải chuyển di trận địa, trước kia tràng tử đều chuẩn bị chuyển thành Câu Lan, những võ lâm nhân sĩ kia hai năm này đi tới đi lui từng đợt từng đợt ở vùng đất hỗn loạn, đã sớm coi nơi đó thành đại bản doanh thứ hai, Minh Chủ đã đi, bọn họ còn lưu tại Kinh Đô làm cái gì?

Trước kia đều làm việc thay người khác, tự nhiên có ngày hết sức có ngày theo lệ mà làm, hiện tại rốt cục phải bắt đầu phấn đấu vì sự nghiệp nhà mình, nhất thời nhiệt tình tràn đầy, ăn cơm cũng ngon hơn trước kia rất nhiều.

- Hơn ngàn người sao...

Trần Trùng nhìn hắn, giật mình nửa ngày, mới cắn răng nói:

- Tại sao lại không nói sớm?

- Ta nhìn tâm lý vừa rồi người hoạt động rất phong phú, không đành lòng quấy rầy.

Chờ đến khi Trần Trùng một lần nữa bình phục tâm tình, Lý Dịch mới hỏi.

- Vừa rồi Tín Vương nói mấy gia tộc kia, ngươi cũng nhớ kỹ rồi chưa?

- Ngươi muốn làm gì?

Trần Trùng nhìn hắn hỏi.

- Chơi với hắn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận