Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1126: Phong Châu Lâm Gia



Chương 1126: Phong Châu Lâm Gia

Chương 1126: Phong Châu Lâm Gia

- Lâm chưởng quỹ, hẹn gặp lại.

- Nhóm hàng này của chúng ta xin nhờ Lâm chưởng quỹ.

- Nếu lần sau Lâm chưởng quỹ đến Liễu Châu nhớ cho người thông báo trước một tiếng, ta sau này còn nhiều việc phải nhờ cậy.

Mấy quản sự đi ra từ trong nội viện, nhao nhao quay đầu chắp tay với vị nữ tử được gọi Lâm chưởng quỹ kia.

Người trước mắt tuy là nữ tử nhưng lại có danh xưng “Hoa Mộc Lan giới kinh doanh”. Nàng không chỉ có dung mạo xuất chúng, năng lực càng không thể khinh thường.

Dùng thời gian bốn năm ngắn ngủi, có thể khiến một ra tộc nhỏ không có năng lực gì trở thành con quái vật trong giới kinh doanh, còn đem cả những gia tộc hào môn lớn có hàng chục, hàng trăm năm nội tình đạp xuống hết, nguyên nhân bên trong tự nhiên phải nhắc đến vị nữ tử Lâm Uyển Như có bối cảnh thông thiên, tác dụng nàng mang lại chắc chắn không thể coi thường.

Họ không cầu có thể leo lên chiếc xe ngựa Lâm gia này, chỉ muốn mượn chút tiếng tăm, như vậy cũng đủ để gia tộc của mình bước thêm một bậc thang nhỏ về phía trước ở Liễu Châu.

- Thương nhân như chúng ta vốn là đôi bên cùng có lợi, không cần khách khí.

Lâm Uyển Như gật đầu, biểu hiện tuy không nhiệt tình, nhưng cũng không đến nỗi xa cách.

- Vậy chúng ta cáo từ trước.

Đám người hàn huyên một phen, sau đó nhao nhao cáo từ.

Lâm Uyển Như trở về phòng, Lâm Dũng từ bên ngoài bước nhanh vào.

Vẻ mặt Lâm Dũng vui mừng, vội vàng nói.

- Tiểu thư, Lý huynh đệ lại gửi thư.

Lâm Uyển Như gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, nói:

- Để đó đi. Ta kiểm tra mấy Sổ sách này trước, lát nữa xem sau.

- Vâng.

Lâm Dũng đồng ý một tiếng, để lá thư lên trên bàn, ngồi vào một cái ghế khác ở bên cạnh, đồng thời rót một chén trà, nhàn nhã uống.

Mỗi lần Lý huynh đệ gửi thư, tiểu thư đều trưng ra biểu cảm không mặn không nhạt, nhìn qua có vẻ như một chút cũng không quan tâm. Nhưng tiểu thư cũng đừng xem Lâm Dũng hắn như kẻ ngốc. Tốt xấu gì hắn là người nhìn tiểu thư lớn lên, một số tâm tư của nàng không thể gạt được hắn.

Mỗi phong thư của Lý công tử nàng đều cất giữ cẩn thận, có thời gian thì lấy ra, lật qua lật lại nhìn. Nhưng mà, nhìn thì nhìn đi, còn phải bắt chước nét chữ của hắn, nàng cho rằng mình không biết, thực ra Tú Nhi đã kể cho hắn.

Nàng càng giả vờ bình

thường lại càng khác thường.

Việc này cũng không phải việc tốt. Nàng năm nay đã hai mươi ba, thế nhưng một chút kế hoạch cũng không có. Những cô nương hai mươi ba khác, Con của họ cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi.

Nếu như lần này Lý huynh đệ đến mà nàng vẫn mang dáng vẻ như vậy, đứng nói hai mươi ba, ba mươi hai tuổi cũng đừng hòng có thể gả đi. Bốn năm lại bốn năm, nàng còn có mấy cái bốn năm có thể chờ?

Sau khi uống hết một chén trà, Lâm Dũng rốt cuộc nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

- Tiểu thư, người cầm ngược Sổ sách rồi.

Lâm Uyển Như ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt không đổi sắc đặt lại sổ sách ngay ngắn, nói.

- Sao người còn chưa đi ra, không cần làm việc sao?

Lâm Dũng nhếch miệng cười một tiếng, nói.

- Việc ngày hôm nay của ta đều làm xong rồi, ngồi uống chén trà nghỉ một chút.

Lâm Uyển Như tiếp tục nhìn sổ sách một chút, khi đưa tay cầm chén trà lại vờ như thuận tay lấy lá thư tới luôn.

Nàng mở bì thư ra, rất thùy ý nâng chung trà lên nhấp một ngụm, không đặt chén xuống, ánh mắt nhìn lá thư bên trong.

Lâm Dũng nhịn không được nói.

- Thực ra cũng không cần nhìn. Người đưa thư của Lý huynh đệ nói mấy ngày nữa hắn sẽ tới đây.

- Ừm, ta biết rồi.

Lâm Uyển Như nhập thêm một ngụm trà nữa, sắc mặt bình tĩnh nói.

- Tiểu thư...

Lâm Dũng bỗng nhiên lên tiếng.

- Hả?

Lâm Uyển Như ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâm Dũng đầy ấm trà qua, nói.

- Người rót thêm nước vào chén đi. Người cầm cái chén không uống lâu như vậy, ta nhìn khó chịu.

- Biến!

Lâm Dũng chật vật chạy khỏi phòng, nhặt quyển sách vừa bị ném từ trong ra, đặt lên bàn đá ngoài sân, chính mình cũng ngồi xuống ghế đá. Hai tay hắn gối sau ót, khẽ hát, trên khuôn mặt chất phác chứa nụ cười tươi rói.

Lý huynh đệ cuối cùng cũng tới. Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, là chuyện liên quan mật thiết đến chung thân đại sự của tiểu thư, hắn phải nhấc lên mười hai phần tinh thần, ngàn vạn lần không thể để cho tiểu thư tùy ý làm loạn.

Có thể có một tên hạ nhân hiểu rõ lòng mình như vậy, rốt cuộc đời trước tiểu thư phải tích lũy bao nhiêu công đức?

Đương nhiên, tính toán ra, hắn cũng đã hơn bốn năm không được ăn đồ ăn Lý huynh đệ nấu rồi, giờ ngẫm lại vẫn còn dư vị khiến người ta nhớ mãi không thôi.

Liễu Châu không phải vùng đất thuộc Kinh Đô Tề Quốc, tuy có cách xa một chút nhưng vẫn được coi là trấn thương nghiệp trọng điểm.

Lần này, người dẫn đầu Lâm gia đến Liễu Châu, chính vì việc kinh doanh ở Thục Châu của Lâm gia.

Tề Quốc Có rất nhiều tâm gia, nhưng trong mắt thương nhân Tề Quốc, Lâm gia họ thường nhắc đến mỗi ngày chỉ có một, chính là Lâm gia ở Phong Châu.

Lâm gia ở Phong Châu là một truyền kỳ, hoặc nói, người dẫn đầu Lâm gia, nữ tử Lâm Uyển Như kia là một truyền kỳ.

Năm sáu năm trước, Lâm gia vẫn là một gia tộc tầm trung ở Phong Châu. Nhà họ mấy đời kinh doanh châu báu tuy cũng coi như giàu có,

nhưng chỉ giàu So với người bình thường.

Gia tộc hơi ít thành tích cũng không được xem là gia tộc quyền thế gì, mỗi châu phủ tùy tiện nắm cũng được một đống.

Nhưng năm sáu năm trước, tình huống lại xảy ra biến hóa.

Đầu tiên, Lâm gia dùng thời gian một năm khiến ngành châu báu của mình nổi tiếng khắp Tề Quốc, đến mức phi tử trong cung đều chỉ định phải mua trang châu báu của Lâm gia.

Sau đó, sự phát triển của Lâm gia càng ngày càng không thể tin nổi.

Bốn năm trước, Lâm gia bắt đầu chen chân vào ngành nước hoa, nội y, may mặc, xà phòng, liệt tửu, Có rất nhiều sản nghiệp.

Những ngành này tại Tề Quốc đều là ngành thu lợi lớn, không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là những thứ này chỉ có ở Cảnh Quốc. Người Tề Quốc muốn qua Cảnh Quốc nhập hàng phải vượt qua nguy hiểm trùng điệp, theo đó, giá cả khi về đến Cảnh quốc tự nhiên đắt đỏ.

Từ khi Lâm gia nhúng tay vào những ngành nghề này, triệt để đánh vỡ một thị trường lớn.

Hàng hóa giá thấp chất lượng cao, cực kỳ được bách tính hoan nghênh, nhưng đối với rất nhiều thương nhân mà nói, lại không phải như

vậy.

Cắt đường kiếm tiền của người cũng như giết cha mẹ của người, tự nhiên sẽ biến thành cái đinh trong mắt, gai trong thịt của người. Chỉ là chờ đến khi họ muốn động thủ với Lâm gia liền phát hiện bối cảnh của Lâm gia thâm hậu như thế nào.

Từ khi mấy gia tộc liên hợp khiêu chiến với Lâm gia làm kinh động tam hoàng tử, sau đó không ai dám làm như vậy nữa.

Lúc này họ mới biết được, chỗ dựa của Lâm gia đối với người Tề Quốc như mặt trời giữa trưa, vị tam hoàng tử có danh tiếng còn muốn lấn át cả Thái tử.

Từ đó về sau, Lâm gia phát triển càng thêm mạnh mẽ, bởi vì họ có bối cảnh thâm hậu, lại đầy đủ nguồn cung cấp, không cần đi tới tận Tề Quốc vẫn có hàng, loại bỏ được rất nhiều mạo hiểm. Những hàng hóa có liên quan đến nước hoa, may mặc, thương nhân to nhỏ trong Tề Quốc đầu nguyện ý hợp tác cùng các nàng.

Điều này khiến trong thời gian bốn năm ngắn ngủi, Lâm gia từ gia tộc tầm trung ở Phong Châu nhảy thẳng lên gia tộc thương gia giàu có hàng đầu, trong Tề Quốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bàn về tài lực, sợ rằng cũng chỉ có một ít gia tộc có nội tình thâm hậu mới có thể so sánh cùng họ. Bàn về thể lực, dựa vào ngọn núi tên gọi Phong Vương kia, Lâm gia cũng không thua kém bất kỳ gia tộc hào môn lớn nào.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là Phong Vương vẫn đang chiếm ưu thế khi cạnh tranh cùng thế tử. Chỉ cần một ngày Phong Vương không ngã, Lâm gia cũng không ngã.

Nhưng mà còn có một chuyện tất cả mọi người đều nghĩ không thông.

Cho dù người đứng sau lưng Lâm gia là Tam hoàng tử, những hàng hóa như đồ may mặc và nội y còn có thể bắt chước đến trình độ chắc chắn được, còn những thứ như nước hoa, liệt tửu, xà phòng, phương thức sản xuất đều được giữ bí mật nghiêm ngặt, làm sao họ có thể bắt chước?

Mà nước hoa, xà phòng đều được sản xuất tại Cảnh Quốc, người khác muốn mua đều phải vượt ngàn dặm xa xôi đến Kinh Đô Cảnh Quốc, thế nhưng tâm gia lại có thể trực tiếp xây nhà xưởng ở Tề Quốc. Chẳng lẽ, Lâm gia cùng người dẫn đầu sản xuất nước hoa và xà phòng ở Cảnh Quốc có giao dịch không muốn người biết gì đó?

Đương nhiên, những chuyện này càng không có ai biết rõ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận