Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 650: Kinh Đô Thay Đổi



Chương 650: Kinh Đô Thay Đổi

----------------------

Ngày bình thường không quá chú ý đến loại chuyện kịch Câu Lan loại này, hôm nay đi vào, mấy tên thánh giáo sứ đồ mới ngoài ý muốn phát hiện, hóa ra hí văn bên trong Câu Lan thú vị như thế.

- Bạch Tố Trinh, người và yêu không thể yêu nhau, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ!

Trên sân khấu một hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng sáng chói, bát vàng trong tay giơ lên, nhắm ngay vào bạch y nữ tử trên mặt đất.

Nữ tử ngẩng đầu nhìn hòa thượng, giọng nói thống khổ.

- Pháp Hải, ta cùng quan nhân thật tình thương mến nhau, tại sao ngươi lại khổ hùng hổ dọa người?

- A di đà phật…

Hòa thượng đọc một tiếng niệm phật, thở dài.

- Đã như vậy, lão nạp đành phải thu thập ngươi…

Người xem kịch dưới đài đều lắc đầu thở dài, tốt cho một bộ phim, vỡ Bạch Xà truyện này kéo dài không suy, nhìn mấy lần, mỗi một lần vẫn có thể nhìn ra được cảm giác mới mẻ.

- Ngươi cái lão lừa trọc này, dựa vào cái gì mà chia rẽ họ, ta liều với ngươi!

Một tên công tử trẻ tuổi nét mặt đầy vẻ giận dữ xông lên trên đài, đạp ngã hòa thượng kia xuống đất, bát vàng văng ra thật xa.

Hòa thượng bị đá ngã mộng, “Bạch Xà” mộng, người xem dưới đài mộng, hơn mười sứ đồ kia cũng mộng.

Nội dung cốt truyện củaBạch Xà truyện thật đặc sắc, hai vị nghệ nhân biểu diễn trên đài kia cũng làm nó sinh động hơn, nhưng, người vào chơi giống như vị công tử này—— thật hiếm thấy.

Hiển nhiên, hắn thật sự coi nghệ nhân đóng vai “Pháp Hải” kia là lão lừa trọc gậy đánh uyên ương thật.

Mấy đại hán vội vàng đi lên đài, đi đến hướng vị công tử trẻ tuổi kia, lại bị hai tên nam tử nhảy lên đài ngăn lại.

- Tránh ra, không thể ảnh hưởng diễn xuất!

Mấy tên đại hán đang muốn đi qua, nhưng hai người kia tuy thân thể gầy yếu, khí lực lại không nhỏ, mấy hán tử không có cách nào vượt qua được phòng tuyến của họ.

Tên “Pháp Hải” kia một tay kéo áo cà sa trên người, khóc không ra nước mắt, nói.

- Ta không phải Pháp Hải!

Hắn xoa xoa cái mông, trong lòng quả nhiên ngũ vị tạp trần, tuy nói bị người ta đạp cho một cái, nhưng làm một người nghệ nhân, còn có gì có thể khiến hắn tự hào hơn so với việc diễn một nhân vật đến mức khiến người xem không phân rõ bên trong là kịch hay là thật?

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi…

Người tuổi trẻ kia rốt cuộc lấy lại tinh thần, hơi cứng ngắc nói một câu, nhảy xuống khỏi bàn, thấp giọng nói.

- Còn đứng ngây đó làm gì, còn chưa đủ mất mặt sao…

Nói xong cũng nhanh chóng bước ra ngoài.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, mất mặt là hắn không phải bọn ta, nhưng mà vừa rồi lão hòa thượng kia diễn thật tốt, vừa rồi họ cũng suýt nữa có một loại xúc động muốn nhảy tới đánh chết đối phương …

Nhìn thấy người tuổi trẻ kia đã ra ngoài, mấy người cũng vội vàng đuổi theo.

- Haha, người trẻ tuổi vừa rồi kia, thật có ý tứ…

- Cũng do tên kia diễn tốt, diễn như Pháp Hải thật sự đang sống vậy!

- Nói thật, vừa rồi ta cũng muốn xông tới đạp hắn hai cước…

- Haha, đồng cảm, đồng cảm!

Dưới đài truyền đến một trận âm thanh cười nói, hòa thượng kia từ trên đài đứng lên, vừa cười vừa nói.

- Cảm tạ chư vị khách quan nâng đỡ, vở kịch kết thúc, tiếp theo là Thủy Mạn Kim Sơn, một khắc đồng hồ sau bắt đầu diễn…

Trong tiếng cười vui của mọi người, hắn chậm rãi thối lui đến hậu trường, từ trong ngực lấy ra một khối thẻ gỗ, sau khi cẩn thận chu đáo tường tận xem xét, sắc mặt đột biến.

- Nhanh, nhanh chóng chuẩn bị ngựa, đến kinh đô!

Cùng lúc đó, Lý Dịch đi ra khỏi Câu Lan, âm thầm thở dài một hơi.

Những Câu Lan phân tán ở các nơi sẽ chỉ mời một ít người đến phụ trách duy trì trật tự, đều là những hán tử quyền cước thông thường, có rất ít người biết võ công, mười một người theo bên cạnh hắn này, rất khó đối phó.

Huống hồ, đạo cô kia ở ngay cách đó không xa, Tông Sư có thực lực như thế nào, hắn đều rõ ràng hơn so với ai khác, giờ phút này chuyện có thể làm cũng chỉ có truyền tin trở về.

- Cám ơn trời đất, tướng công không có chuyện gì.

Như Nghi cầm mộc bài trong tay, lo lắng trong lòng rốt cuộc buông xuống.

Một người nam tử đầu trọc thở phì phò nói.

- Lúc ấy, đại nhân hẳn không tiện để lộ thân phận, bởi vậy mới sử dụng kế này, tiểu nhân không dám trì hoãn, lập tức suốt đêm chạy tới.

- Vất vả cho ngươi rồi.

- Không khổ cực, không khổ cực.

Trên mặt nam tử kia tươi cười, nói.

- Là đại nhân cho những tên nghệ nhân chúng ta này một miếng cơm ăn, có thể làm vài việc cho đại nhân, chúng ta rất vinh hạnh.

- Thật vô cùng cám ơn ngươi.

Như Nghi nhìn hắn, quay đầu lại nói.

- Lý bá, đi phòng thu chi lấy một ngàn lượng bạc…

Tiểu nha hoàn sưng một đôi mắt từ bên trong chạy đến, bối rối nói.

- Đại tiểu thư, không thấy nhị tiểu thư, từ đêm qua thì chưa trở về!

Tảo triều vừa hạ, nhóm triều thần từ trong đại điện đi ra, trên mặt mang theo nghi ngờ, kinh ngạc, hoài nghi…

Rất nhiều tâm trạng, quy mô lớn như thế này xuất hiện ở trên mặt bách quan, đúng là hiếm thấy.

Lý Bá Tước mất tích.

Đương kim triều đình, người mà thánh thượng yêu thích nhất, đủ để ảnh hưởng đến nửa cái triều đình - Lý Bá Tước mất tích!

Hôm nay tâm trạng của Bệ hạ cực kỳ không tốt, ít nhất ngày bình thường còn tiếp tục tảo triều một canh giờ, không đến một khắc đồng hồ thì kết thúc, kỳ quái nhất là một tên quan viên chẳng qua có hoài nghi nho nhỏ một chút với toán học viện, đã bị Tiết lão tướng quân nổi giận đương đường đạp ngã nhào một cái, bệ hạ một câu nói tiếp đều không nói, tuyên bố hạ triều…

Cho tới bây giờ, họ còn chưa từ bên trong tin tức này lấy lại tinh thần.

Sau nửa canh giờ, phủ đệ của một tên quan viên.

- Lý Dịch mất tích, chúng ta có nên lại...

- Quên đi, chuyện này tạm thời gác lại, nếu như hắn vẫn còn ở kinh đô, việc này thuộc về triều đình chi tranh, nhưng bây giờ đã hắn mất tích, nếu như nhân cơ hội động thủ, sợ là sẽ phải chọc giận không ít người, các ngươi cũng nhìn thấy, Tiết lão tướng quân vừa rồi ở trên đại điện…

- Ta cũng cảm thấy không ổn, không nói đến những người kia, triều đình vẫn là của bệ hạ, cũng sẽ không cho phép có người trong lúc này bỏ đá xuống giếng, mà theo ta thấy, tên Lý Dịch kia đắc tội với nhiều người như thế, tám thành là đi không về, không có hắn, những người khác không đáng để lo.

Không dự đoán được cục diện thế mà biến hóa nhanh như vậy, mấy người nhanh chóng định lại mỗi một sự kiện.

- Không có Lý Dịch, trước mặt Thục Vương điện hạ thiếu đi một mảng lớn chướng ngại.

- Thật đáng mừng, thật đáng mừng…

- Túy Mặc, hai ngày nay muội làm sao, có phải thân thể không thoải mái?

Uyển Nhược Khanh nhìn Tằng Túy Mặc ngồi trên mặt ghế đá trong sân ngẩn người, hơi bận tâm hỏi.

- Túy Mặc?

- Túy Mặc?

Uyển Nhược Khanh đi tới, lắc lắc tay trước mắt nàng.

- A?

Tằng Túy Mặc lấy lại tinh thần, nói.

- Không cần làm phiền, điểm tâm ta đã để Tiểu Thúy ra ngoài mua rồi.

Sau khi Uyển Nhược Khanh kinh ngạc, đưa tay sờ sờ lên trán nàng, nói:

- Không nóng, có điều muội mấy ngày nay thật sự không thích hợp, lát nữa để ta bảo Ngọc Châu đi mời đại phu.

- Thật sự không cần đâu.

Tằng Túy Mặc khoát tay, đúng lúc này, Tiểu Thúy vội vàng hấp tấp từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng nói.

- Bên ngoài, bên ngoài đều đang nói, Lý công tử, Lý công tử…mất tích rồi!

Biểu hiện trên mặt Uyển Nhược Khanh cứng đờ, Tằng Túy Mặc mãnh liệt đứng lên.

- Vô!

Bên trong Túy Nguyệt Lâu, mấy tên công tử trẻ tuổi liên tiếp chạm cốc, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ.

- Cái tai họa kia rốt cuộc đã bị báo ứng rồi!

- Thật hi vọng về sau vĩnh viễn không phải nhìn thấy hắn nữa!

- Đúng vậy, muốn mất tích thì triệt để mất luôn mới tốt, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ta lại không nhịn được cười!

Mấy tên hoàn khố trước kia tâm trạng u ám, giờ khắp khuôn mặt đều là nụ cười.

- Nghe nói hắn còn có hai nhân tình bên trong hẻm Dương Liễu,?

Trên mặt Lý Kiện Nhân lộ ra một nụ cười chứa đầy ẩn ý, nói.

- Lần này, tự thân hắn cũng khó đảm bảo, ta xem còn có ai có thể bảo vệ được các nàng!

- Các ngươi nói xem, coi như hắn có thể trở về, nhìn thấy hai nhân tình kia đã…sẽ có cảm nghĩ như thế nào?

Trong bữa tiệc lại phát ra một trận cười to, chợt có một người nhìn người trẻ tuổi trong góc, nói.

- Tử Giám, nghe nói lần trước vị Tằng cô nương hại chúng ta thảm rất lợi hại kia, hơi quan hệ cùng nhà ngươi?

Tằng Tử Giám lắc đầu.

- Tằng cô nương nào? Ta không biết.

Lý Kiện Nhân cười to hai tiếng, cắn răng nói.

- Như thế mới nói, ta sẽ không khách khí…

Đúng lúc đó, một biệt viện trong kinh đô, một vị nam tử gương mặt gầy gò, thân thể mặc lam bào, nhìn hơn mười người trong nội viện nói.

- Các ngươi đều là những tinh nhuệ mà thánh giáo ta lưu lại ở kinh đô, nương nương có mệnh, chúng ta sau đó ẩn núp ẩn nhẫn, nhưng mặc dù nương nương rời khỏi kinh đô, nhưng ở kinh đô, còn có hóa thân của nương nương, chúng ta đã gia nhập thánh giáo, tự nhiên lấy việc bảo vệ nương nương, lớn mạnh thánh giáo là nhiệm vụ của mình…



Bạn cần đăng nhập để bình luận