Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 864: Tai Tinh



Chương 864: Tai Tinh





----------------------

- Viện khoa học thật có thể thấy rõ ràng huỳnh hoặc?

Sau khi hai người đi ra khỏi điện, Lý Minh Châu rốt cục nhịn không được quay đầu lại hỏi.

Rõ ràng thì không có khả năng rõ ràng, cái gọi rõ ràng, cũng chỉ là có thể nhìn thấy một vật thể hình cầu loáng thoáng mà thôi, Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Không có rõ ràng như nhìn mặt trăng, nhưng khẳng định nhìn rõ ràng hơn Tư Thiên Giám nhiều, đủ để chứng minh cái gọi Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, bất lợi đế vương chỉ là một chuyện cười.

Khoảng cách giữa Huỳnh Hoặc và Tâm Túc không phải như trước mắt mọi người tưởng tượng, thuyết pháp tai tinh tới gần đế vương, căn bản không thành lập.

- Cô không cần lo lắng bệ hạ có chuyện gì.

Lý Dịch lắc đầu, nhìn nàng nói.

- Ta chỉ lo lắng sẽ có người mượn cơ hội Huỳnh Hoặc Thủ Tâm gây bất lợi cho cô…

Lý Minh Châu xem thường.

- Huỳnh hoặc thủ tâm có liên quan gì đến ta chứ?

Lý Dịch lắc đầu, lẩm bẩm.

- Sợ rằng sẽ có một ít người phát rồ a

Thôi gia, Thôi Thanh Minh nhìn gia chủ Thôi gia, Thôi Thanh Trạch, nhíu mày hỏi.

- Đại ca cảm thấy việc này có mấy phần chắc chắn?

Thôi Thanh Trạch thở dài, nói.

- Nếu Trử gia nguyện ý đứng ra chống đỡ thì có chín mươi phần trăm chắc chắn, nhưng Trử Thái Phó vẫn luôn giả bộ hồ đồ đối với chúng ta, không chịu ra tay, có năm thành đã rất không tệ.

- Ta vẫn cảm thấy, việc này có chút gượng ép.

Thôi Thanh Minh lắc đầu, nói.

- Những ngu dân đó có lẽ sẽ tin nhưng những người trên triều đình cũng không dễ kích động như vậy.

Ánh mắt Thôi Thanh Trạch lấp lóe tia sáng, lẩm bẩm.

- Thế thì đi kích động những ngu dân đó, một khi thành thế thì khó có thể thay đổi, những quần thần cũng chỉ có thể theo mà làm, Nguyên Tiêu trước đó, quan viên bình thường tham gia Triều Hội sẽ không rời kinh, một khi hình thành dư luận thì xem như bệ hạ cũng không thể tiếp tục trầm mặc, ta cũng không tin trưởng công chúa lợi hại đến mức chặn được miệng người trong thiên hạ, có thể quản được bọn họ nói cái gì?

- Thật có thể a.

Lý Dịch trốn sau hòn non bộ, cầm lên một đồ vật hình ống, dí sát trước mắt, khoe khoang nói với Như Nghi.

- Nàng nhìn xem, nơi này cách gian phòng Như Ý chí ít có đến 30 trượng, dùng vật này đã có thể thấy được nàng đang làm gì trong phòng, nàng đang xếp cái yếm, màu hồng, màu xanh da trời, lần trước nói nàng thích hợp với màu xanh da trời, nàng còn không nghe…

Như Nghi tiếp nhận Kính Viễn Vọng lấy được từ chỗ Lý Hiên trong tay hắn, kinh ngạc hô.

- Thật a, hai khối lưu ly nhỏ này khảm cùng một chỗ vậy mà thần kỳ như thế…

- Thần kỳ gì chứ…

Lý Dịch có chút đắc ý nói.

- Còn có thứ thần kỳ hơn kìa, chờ vài ngày nữa, ta sẽ lấy một cái lớn hơn trong viện khoa học đến đây, buổi tối chúng ta cùng một chỗ ngắm sao…

- Thần kỳ thì thần kỳ…

Như Nghi để ống nhòm xuống, nói.

- Chỉ là tướng công nhìn lầm, trong phòng Như Ý là Tiểu Hoàn…

- Tiểu Hoàn?

Lý Dịch kinh ngạc cầm lấy ống nhòm nhìn lại, hỏi.

- Cái kia… Như Ý đâu?

- Ở chỗ này.

Trong mắt bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt rõ ràng đến cực hạn, Lý Dịch giật mình, ống nhòm trong tay rơi xuống, trước mắt lại lóe lên, ống nhòm kia thì xuất hiện trong tay Liễu nhị tiểu thư.

Sau khi học bộ dáng Lý Dịch nhìn xem, trên mặt nàng thì hiện ra biểu lộ kinh ngạc, nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên hòn non bộ, tay cầm ống nhòm nhìn qua nơi xa.

Lại nhảy vọt một lần nữa, Liễu nhị tiểu thư không thấy, ống nhòm lấy từ tay Lý Hiên cũng đã biệt vô âm tín.

Ống nhòm bị Liễu nhị tiểu thư lấy đi có thể sẽ một không trở lại, bên Lý Hiên tạo ra ống nhòm cũng có chất lượng không tệ lắm, cho ra được hai ba cái, một cái đưa cho quân đội mang đi nghiên cứu, đây quả thực là đồ vật thiết yếu cho tác chiến, cột người vào cánh diều, dùng ống nhòm nhìn xuống, cái gì phục kích mai phục, đều là vô nghĩa, vừa nhìn thấy ngay.

Quân đội thậm chí đã huấn luyện một nhóm không quân, tuy nhân số rất ít, quá trình đào tạo rất có khả năng sẽ rất khổ cực, nhưng nghe nói bên trong một trận chiến cùng Triệu Quốc, số ít quân tinh nhuệ này một bên bay trên trời, một bên ném bom xuống dưới, cảnh tượng đó thật lóe mù mắt không ít người.

- Thần thần bí bí, đây là cái gì?

Trong tay Tằng Túy Mặc cầm một cái ống nhòm mới, kinh ngạc hỏi.

Trong tay Lý Dịch cũng cầm một cái, tuy chất lượng không có tốt như cái bị Liễu nhị tiểu thư cướp đi nhưng hiệu quả cũng kém không nhiều lắm, chỉ nó về hướng một ngọn núi đối diện nơi xa xa, nói.

- Giống như vậy, chậm rãi chuyển động kính ống, cho đến khi tầm mắt dần rõ ràng thì có thể thấy rõ ràng đồ vật phía trên ngọn núi nơi xa kia.

- Đúng, chính là như vậy, muội nhìn xem, người trên sườn núi còn có thể được nhìn thấy rõ ràng, nhìn chỗ rừng mai kia, nơi đó có hai người, lại chỉnh gần một chút, thấy rõ hơn, đó là một nam một nữ, thời tiết thế này, chắc lên núi ngắm mai, a, bọn họ đang làm gì, làm sao bỗng nhiên thì ôm lại cùng một chỗ, ai… Tại sao nữ tử kia phải cởi quần áo, ai, muội đừng đoạt a!

Lý Dịch nhìn Lạc Thủy Thần Nữ đang nổi giận đùng đùng nhìn mình, nói.

- Muội trả ống nhòm cho ta đi, hoa mai trên sườn núi thật rất đẹp…

- Không biết xấu hổ…

Lạc Thủy Thần Nữ liếc hắn một cái, thở phì phì rời đi.

Uyển Nhược Khanh mang một đĩa bánh ngọt mới làm đi ra, quay lại nhìn một chút, nghi ngờ nói.

- Túy Mặc làm sao?

Lý Dịch khoát khoát tay.

- Ta định rủ nàng ấy lên núi xem mai, nàng không muốn đi, không có việc gì không có việc gì…

Uyển Nhược Khanh nhìn hắn, giống như nghĩ đến cái gì, nói.

- Đúng, còn có một việc, ta cảm thấy cần phải nói cho huynh…

- Chuyện gì?

Lý Dịch nhìn nàng, nghi ngờ hỏi.

- Có liên quan đến trưởng công chúa điện hạ…

Uyển Nhược Khanh ngẫm lại mới lên tiếng.

- Bên Câu Lan mấy ngày nay có chút động tĩnh…

- Ai, các ngươi nghe nói qua Huỳnh Hoặc Thủ Tâm chưa?

Kinh Đô, bên trong một Câu Lan, một vài người đang ngời nghe kịch, lúc tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm, chợt có một người thần thần bí bí nói ra.

Một người lập tức gật gật đầu, nói.

- Đương nhiên nghe nói, nghe nói mỗi lần hiện tượng Huỳnh Hoặc Thủ Tâm xuất hiện, đều đại biểu Đế vương gặp nạn, đây chính là đại đại sự, thân thể đương kim thiên tử không khỏe, những ngày nay lại có dị tượng, không phải sẽ ứng…

Hắn nói được nửa câu liền im bặt mà dừng.

Nhưng mà lại có người đi tới từ một bên, nghi ngờ nói.

- Các ngươi nói xem, đến cùng xảy ra chuyện gì…

- Nghe nói, đây là do tai tinh hại bệ hạ…

Có người hạ giọng lên tiếng.

- Mê hoặc quá mạnh, thân thể bệ hạ từ trước đến nay không tốt, dễ dàng bị người ta mê hoặc, nghe nói, nghe nói người mê hoặc… chính là đương kim… đương kim trưởng công chúa…

- Xuỵt, loại chuyện này… Ngươi cũng dám vọng ngôn…

- Chuyện này cũng không phải ta nói, bên ngoài đều nói như vậy…

- Ý ngươi là trưởng công chúa quá mức cường thế, tương xung với bệ hạ, bởi vậy mới…

- Đây cũng không phải ta nói, bên ngoài nói, sau khi công chúa đại diện lý chính liền hình thành thế mê hoặc, nữ tử tham gia triều chính, có lẽ, có lẽ thật…

- Đui mù…

Âm thanh đám người dần dần nhỏ, một người đàn ông tuổi trung niên ngồi trong góc Câu Lan thì thào một câu, đứng lên, lắc đầu, nói.

- Đi thôi.

Một tên hán tử sau lưng nghi ngờ nói.

- Bộ kịch còn chưa diễn xong, không xem tiếp à?

Trung niên nam tử lắc đầu, nói.

- Kịch nên xem nơi này đều đã xem rồi, đổi chỗ…

- Đổi đi đâu đây?

- Ngày hôm nay dẫn ngươi đi Diệu Âm Các nghe hát đi…

Đại hán sững sờ, bỗng nhiên cười nói.

- Diệu Âm Các hả, nghe nói cô nương nơi đó rất đẹp…

Trên đầu bỗng nhiên bị gõ một cái, trung niên nam tử thu tay lại, mắng.

- Ngươi… Cái tên thích phá hoại phong cảnh này, ta muốn nghiêm túc nghe hát, ngươi tưởng tượng cái gì…

- Không tưởng tượng, không tưởng tượng…

Đại hán liên tục lắc đầu.

- Ta thế nhưng là người đứng đắn, không làm loại chuyện như vậy…

Trung niên nam tử sững sờ, hỏi.

- Không suy nghĩ gì?

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

- Ta đã dặn dò qua những người bên trong Câu Lan, việc này không nên tùy tiện tuyên truyền, nhưng chúng ta không quản được những khách nhân kia…

Uyển Nhược Khanh nhìn hắn, có chút lo lắng hỏi.

- Có phải rất khó giải quyết hay không?

- Tai tinh…

Lý Dịch cầm lên một khối bánh ngọt bỏ vào trong miệng, sau khi lắc đầu, nhìn Uyển Nhược Khanh hỏi.

- Bắt đầu truyền từ bao giờ?

Uyển Nhược Khanh nhìn hắn, đáp.

- Đại khái hai ba ngày trước, ngày từ đầu chỉ có rất ít người nói, sau này nhân số nhiều hơn, chúng ta mới ý thức được sợ rằng có người thúc đẩy đằng sau việc này.

Lý Dịch lần nữa bốc một khối bánh ngọt, lắc đầu, nói.

- Cuối năm, cần gì chứ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận