Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 974: Chương 974






________________

Thánh giáo chỉ có hữu sứ Bạch Hổ, tả sứ Thanh Long tuy có tên nhưng lại chưa từng thấy bóng dáng.

Đây là những gì nàng biết khi Hứa Chỉnh giới thiệu công việc của thánh giáo cho nàng, hơn nữa còn nói cho nàng làm cách nào để phân

biệt sứ giả của thánh giáo.

Nàng cầm khối ngọc bài kia lên xem xét một hồi, mặt trên có chữ viết, mặt sau là hoa văn hình Thanh Long, chính giữa có một lỗ hổng nho nhỏ lõm vào, đây chính là lệnh bài Thanh Long sứ hàng thật giá thật của thánh giáo.

Nói cách khác, Lý Dịch không có lừa gạt nàng, hắn thật sự là Thanh Long sứ, trước khi nàng biết mình là Thiên Hậu nương nương thì hắn đã là Thanh Long sứ rồi.

Nhược Khanh đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.

Khi nàng hạnh phúc nhất, vui sướng nhất, bỗng dưng kỳ quái trở thành Thiên Hậu nương nương của thánh giáo nào đó, bỗng dưng kỳ quái bị triều đình truy nã, rồi bỗng dưng kỳ quái trở thành kẻ cầm đầu có khả năng sẽ liên lụy đến hắn, xáo trộn cuộc sống của các nàng.

Đã nhiều ngày, mỗi đêm nàng đều thức trắng không ngủ.

Và cũng trong những ngày này, nàng đã làm rất nhiều quyết định trọng đại trong đời, nàng đã thay đổi đến mức không còn nhận ra chính mình nữa....

Bởi vì nàng không biết rằng trong nhà không chỉ có một vị Thiên Hậu nương nương là nàng, mà ngay cả Thanh Long sứ quyền cao chức trọng của thánh giáo cũng ở đang ngay bên cạnh mình.

Tại sao hắn

– tại sao không chịu nói sớm hơn chứ!

Nếu như nàng sớm biết hắn cũng giống như nàng, sao lại sẽ có việc như mấy ngày nay được?

Nhưng mà một giây sau, trong lòng nàng đã bị vui sướng và hạnh phúc lấp đầy.

Thì ra, thì ra hắn cũng giống như nàng, bọn họ đều giống nhau, nàng không phải lẻ loi một mình....

Thấy Nhược Khanh ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, biểu tình của Lý Dịch phức tạp khó tả, đưa tay quơ qua quơ lại trước mắt nàng,

- Nhược Khanh, Nhược Khanh, nương nương...

Nhược Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, nói:

- Ta muốn cắn huynh.

- A?

Lý Dịch nghe vậy nhất thời sửng sốt.

Lúc này, Nhược Khanh đã đứng dậy bước tới trước mặt hắn, sau đó cầm cánh tay hắn lên, há miệng cắn một cái.

Lực đạo không mạnh, nhưng cũng không tính nhẹ, một lát sau nàng mới thả ra, lúc này trên tay Lý Dịch đã xuất hiện hai hàng dấu răng nhợt nhạt.

Đây không công bằng, tuy rằng hắn không có nói cho Nhược Khanh mình là Thanh Long sứ, nhưng Nhược Khanh cũng đâu có nói cho hắn biết nàng là Thiên Hậu nương nương, dựa vào cái gì mà chỉ có nàng được cắn hắn?

Thôi thôi, cái dấu cắn này mai mốt hắn sẽ đòi lại sau.

Hiện tại hắn sẽ tạm bỏ qua chuyện này, dù sao đều là người một nhà, cho dù cắn cánh tay hay chỗ khác đều không sao cả, Lý Dịch duỗi cánh tay còn lại ra, nói:

- Hết giận rồi à, hay cắn thêm một bên nữa?

- Ta không thể ở lại chỗ này nữa.

Đây là lần đầu tiên Nhược Khanh làm như vậy với Lý Dịch, sắc mặt nàng đỏ lên, cúi đầu xuống nói.

- Không được.

Lý Dịch lắc đầu, cự tuyệt không chút do dự.

- Huynh hãy nghe ta nói trước đã.

Nhược Khanh nhìn Lý Dịch, nói:

- Triều đình đã có được bức họa của ta, hẳn chẳng mấy chốc sẽ nhận ra ta là ai, đến lúc đó, huynh và Túy Mặc các nàng sẽ không thoát khỏi quan hệ được. Cứ xem như Thái Tử điện hạ và công chúa tin tưởng huynh, nhưng còn có bá quan văn võ, quyền quý trong kinh.... Cho nên, ta nhất định phải rời đi.

Lý Dịch cười cười, nói:

- Muội cũng biết đấy, bá quan văn võ, quyền quý trong kinh.... Đó đều là những thứ ta không quan tâm.

- Nhưng mà ta quan tâm.

Nhược Khanh nhìn Lý Dịch, nghiêm túc nói.

- Tin tưởng ta, ta có thể xử lý tốt chuyện này.

- Muội muốn ta tin tưởng muội như thế nào đây....

Lý Dịch thở dài, nói.

- Nếu như muội cao chạy xa bay, ta phải đi nơi nào để tìm muội về?

Nhược Khanh lắc đầu, nói.

- Ta sẽ không chạy xa.

- Ta làm sao tin tưởng muội sẽ không chạy xa chứ....

Lý Dịch lắc đầu, lấy sự nhận thức lúc trước của hắn đối với Nhược Khanh, xảy ra chuyện như thế này, vì không để hắn liên lụy vào, nàng ấy nhất định sẽ đi tới một nơi rất xa. Tuy lần này nàng thẳng thắn nói cho hắn mọi chuyện đã khiến hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất...

Bỗng nhiên Nhược Khanh tiến tới một bước, nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm Lý Dịch, dán mặt mình vào ngực hắn, nhỏ giọng nói:

- Bởi vì ta thích huynh, làm sao có thể rời bỏ huynh được?

Đôi môi Lý Dịch khẽ nhếch, hắn sững sờ đứng tại chỗ.

Cái này... cái này coi như là thổ lộ đúng không?

Đã trải qua hai đời, nếu như không tính loli ngạo kiều thì đây coi như lần đầu tiên hắn được người khác phải chủ động thổ lộ...

Nhưng... Người đó sao lại có thể là Nhược Khanh được chứ?

Không phải Minh Chủ hoặc nữ hoàng mới có loại tính cách bá đạo sao? Chẳng lẽ Nhược Khanh đã từ kiểu bị động tiếp nhận - tiểu thư khuê các tiến hóa thành công thành kiểu chủ động tiến công - nương nương bá đạo?

Lý Dịch vươn tay ôm Nhược Khanh vào lòng, hắn bỗng dưng có chút đau lòng, rốt cuộc thì mấy ngày nay, tâm lý nàng ấy đã trải qua phiền não như thế nào mới có thể thay đổi lớn như vậy?

Nhược Khanh chờ thật lâu mà không có nghe được trả lời, nàng ngẩng đầu, trong mắt hiện ra sự bối rối, nhỏ giọng hỏi.

- Tại sao huynh không nói gì hết vậy?

Lý Dịch cúi đầu nhìn nàng, nói:

- Muội đã nói hết những lời mà ta muốn nói, bây giờ ta nên nói cái gì đây...

- Ôm rồi, ôm rồi....

Bên ngoài phòng, một bóng người lấp ló trong bụi cây, tay nắm chặt kính viễn vọng, nhỏ giọng nói:

- Hôn đi, hôn đi,Thành công rồi!

Lý Dịch bỗng nhiên nhận ra được một việc.

Thiên Hậu nương nương của Thánh giáo chính là Nhược Khanh, lại thêm Thanh Long sứ là hắn, như vậy thì thành giáo này chẳng phải nhà của mình hay sao?

Nhược Khanh là nương nương, đạo Cô kia cũng là nương nương, xem như ngang cơ, Bạch Hổ Sử lại thấp hơn hẳn một bậc, phe mình nhỉnh hơn một chút. Nếu đã như vậy thì tại sao đại bộ phận giáo chúng phải nghe lời bọn hắn?

Đây có chút quá phận rồi, không có người có thể đoạt đồ vật của Lý gia, cho dù Tông Sư cũng không được, thứ thuộc về hắn thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ đoạt lại. Từ Lão đã ngấp nghé đạo cô kia thật lâu, với tần suất lão ta bị Nhị Thúc Công ngược đãi, lần giao thủ tiếp theo nhất định có thể nhẹ nhàng dạy đạo Cô kia làm người.

Đến lúc đó, chẳng phải bọn họ đã có được một thánh giáo rất to trong lòng bàn tay?

Còn về việc sau khi đạt được sẽ làm gì, đó là việc sau khi đạt được, có nhiều người như vậy, làm cuộc khởi nghĩa hay tạo phản gì đó cũng trở nên nhẹ nhàng, thuận tiện hơn nhiều....

Đương nhiên, Tề Quốc cách nơi này quá xa, chuyện này tốt hơn hết vẫn để bàn sau.

Chuyện quan trọng trước mắt là thân phận Thiên Hậu nương nương của Nhược Khanh sắp bị bại lộ, nếu thật sự mạo hiểm trực tiếp đứng ra bảo hộ nàng, tuy nhìn rất bá khí nhưng đó không phải phương pháp tốt nhất, quan trọng là Nhược Khanh tuyệt đối sẽ không để hắn làm như vậy, cho tới bây giờ Lý Dịch vẫn luôn tin tưởng nàng ấy, lần này cũng không ngoại lệ.

Bây giờ thì hắn mới biết, thì ra mấy ngày nay việc mà nàng ấy lo lắng là cái này, hắn hẳn nên đi hỏi sớm một chút, cứ tưởng chuyện gì lớn, hoá ra còn là chuyện tốt, nếu không phải Nhược Khanh bỗng nhiên tiến hóa thành công, nếu không thì suýt chút nữa đã biến khéo

thành vụng....

- Tướng công, chàng tới ôm Đoan nhi một chút, thiếp thân đổi một bộ y phục.

Như Nghi ôm Lý Đoan đi tới, nói với Lý Dịch.

Lý Dịch giơ tay tiếp nhận Lý Đoan, tên nhóc này được bọc kín mít, bỗng nhiên Như Nghi kinh ngạc nhìn cánh tay hắn, hỏi.

- Cánh tay tướng Công bị làm sao vậy, bị ai cắn sao?

Lý Dịch cúi đầu nhìn cánh tay của mình, đánh trống lảng nói.

- Cái này à, ta ngồi một mình chán quá nên cắn chơi cho vui thôi.

Như Nghi nhìn hai hàng dấu răng nhỏ bé nhợt nhạt kia, hồ nghi hỏi.

- Tự cắn?

- Thật sự do ta tự cắn.

Lý Dịch ôm Lý Đoan bằng một tay, há miệng cắn cánh tay còn lại, nói:

- Giống thế này này...

Việc thánh giáo còn chưa kết thúc, lúc này không nên lại cành mẹ đẻ cành con, Lý Dịch đi ra cửa, xoa xoa cánh tay của mình, vừa rồi hắn cắn hơi dùng sức....

Liễu nhị tiểu thư đi lướt qua Lý Dịch, bất chợt quay đầu lại, chộp lấy cánh tay của hắn, hỏi:

- Đây là cái gì?

Sau đó tầm mắt nàng lại vô tình nhìn thấy dấu vết tương tự trên cánh tay còn lại, nàng nhìn thẳng hắn, hỏi.

- Đây lại là cái gì?

Lý Dịch nhìn hai dấu răng trên hai cánh tay mình, rồi lại nhìn Liễu nhị tiểu thư, nói:

- Mấy ngày nay các ngươi đều ra ngoài, ta ở nhà một mình quá nhàm chán cho nên tự mình cắn, đẹp chứ?

Liễu nhị tiểu thư suy tư trong chốc lát rồi chỉ vào cánh tay bị Nhược Khanh cắn, nói:

- Ngươi cắn lại một cái cho ta xem, ở ngay bên cạnh dấu này.

- Nếu như vậy thì hai cánh tay sẽ không đối xứng, khó coi lắm....

Lý Dịch lắc đầu, nhìn Liễu nhị tiểu thư, thử thăm dò:

- Hay để ta cắn tay muội thử xem?



Bạn cần đăng nhập để bình luận