Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1006: Chương 1006




________________

Lần nữa nắm tay Thọ Ninh đi ra từ trong phòng, Lý Hiên và Lý Minh Châu đã đợi sẵn ngoài cửa.

Lý Minh Châu nhìn Thọ Ninh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Lý Hiên đi tới, hắn đang muốn mở miệng nói thì Lý Dịch nhìn bọn hắn rồi nói trước một bước.

- Có lời gì đợi khi trở về rồi hãy nói đi.

Lý gia.

Bởi vì ánh mắt Thọ Ninh sưng giống hai quả đào, ánh mắt Vĩnh Ninh và Trần tam tiểu thư nhìn hắn đều có chút ý trách cứ, còn Liễu nhị tiểu thư thì nhàn nhạt xem thường, ăn hiếp không được nàng thì làm ra hành động khi dễ tiểu hài tử, dưới cái nhìn của nàng là cực kỳ đáng xấu hổ.

Tự nhiên Lý Dịch cũng không muốn giải thích, ngược lại là Thọ Ninh một mực cười nói không có việc gì, bị các nàng nắm tay qua một bên hỏi lung tung này kia.

Trong phòng, Lý Dịch ngồi đối diện Lý Hiên, ánh mắt hai người đều không nhìn qua đối phương.

- Tại sao lại không nói cho ta biết?

Lý Hiên uống chén trà, hung hăng đặt chén trà lên bàn, cắn răng nói.

- Ta đáng sợ như vậy, đáng sợ đến mức khiến người phải chuyển nhà chạy xa ra khỏi Kinh Đô?

- Ngươi không đáng sợ.

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Ngươi chỉ ngu xuẩn mà thôi.

Bỗng nhiên Lý Hiên đập vỗ bàn, cả giận nói.

- Ngươi dám mắng trẫm?

- Mắng người thì sao?

Lý Dịch nhìn hắn, ngữ khí không tốt nói.

- Ngươi lại vỗ bàn thêm một cái nữa thử xem, có tin ta đánh người hay không?

Lý Hiên không muốn thử, bởi vì hắn biết Lý Dịch thực sự có can đảm đó, quan trọng nhất là bản thân đánh không lại hắn.

Hắn có chút nhụt chí dựa vào ghế, nói.

- Chuyện này do ta thiếu cân nhắc, trước đó không thương lượng với các ngươi, không thể cứu vãn à, không thể không đi sao?

Lý Dịch lắc đầu.

- Không thể.

Lý Hiên nhìn hắn, có chút lo lắng nói.

- Vậy ngươi cứ chạy đi như vậy, để cục diện rối rắm thế này lại cho ta và Minh Châu?

- Thứ nhất, đây không phải cục diện rối rắm, bây giờ biển sạch sông yên, triều đình thư thái, Cảnh quốc hiện tại có thể tiếp tục phát triển, y theo tình thế bây giờ mà xem, còn phải tiếp tục phát triển rất nhiều năm nữa.

Lý Dịch nhìn hắn, lắc đầu, nói.

- Thứ hai, tuy chúng ta đều mang họ Lý, nhưng thiên hạ này là của Lý gia các ngươi, không phải Lý gia chúng ta, ta lại không nợ Hoàng gia các ngươi, ngươi muốn ta ở lại Kinh Đô lãng phí thời gian cả một đời, cả một đời làm việc cho Hoàng gia các ngươi?

- Ngươi không nợ Hoàng gia chúng ta? Ngươi làm sao còn mặt mũi nói câu này?

Lý Hiên căm tức nhìn hắn, nói.

- Ngươi đi còn mang Vĩnh Ninh, mang theo trái tim của Minh Châu, hiện tại còn muốn bắt cóc Thọ Ninh, ba công chúa quan trọng nhất của Hoàng gia đều bị người bắt cóc, ngươi còn dám nói ngươi không nợ Hoàng gia chúng ta?

Bỗng nhiên Lý Dịch có chút không biết nên phản bác thế nào, trầm ngâm rất lâu rồi nói.

- Nợ ta thiếu Hoàng gia các ngươi đều đã trả hết, ta cho Hoàng gia các ngươi một cái thịnh thế, một thời cuộc an ổn, cướp ba vị Công chúa cũng không quá phận?

Lý Hiên nhìn hắn, nghiêm túc nói.

- Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, ngươi có thể, dù chỉ là một lần, có thể cho ta một chút mặt mũi hay không?

Lý Dịch nheo mắt lại nhìn hắn, nói.

- Ta nói cho ngươi biết, tuy chúng ta rất quen thuộc, tuy rằng ngươi là Hoàng Đế, nhưng người vẫn muốn tiếp tục dùng lời nói công kích ta như vậy thì ta vẫn sẽ đánh ngươi.

Lý Hiên nhìn hắn, lắc đầu, nói.

- Ngươi sờ lương tâm mình xem, người còn có thể nói lời vừa rồi sao?

Lý Dịch sờ bộ ngực mình, nói.

- Coi như ta đã sờ lấy lương tâm mình thì ta vẫn muốn mang Vĩnh Ninh đi, Thọ Ninh muốn đi ta vẫn mang nàng theo, còn Minh Châu... Minh Châu ngươi chờ ta trở lại rồi nói.

- Còn ta?

Lý Hiên nhìn hắn, một mặt chờ mong nói:

- Muốn không, không bằng ngươi cũng mang ta theo đi?

Lý Dịch.

Bắt Cóc Công chúa có thể, bắt cóc Hoàng Đế tạm thời Lý Dịch không có quyết định này.

- Ba yêu cầu.

Lý Hiên nhìn hắn, nói.

- Ta có ba yêu cầu.

- Thứ nhất, mỗi tháng, chí ít mỗi tháng viết một lá thư cho ta, không cho phép qua loa, mỗi lá thư không thể ít hơn năm nghìn chữ, không cho phép viết cho đủ số lượng chữ.

- Thứ hai, Thục Châu, ta giao Thục Châu lại cho ngươi, ngươi là Cảnh Vương, Vương gia nên có đất phong, chỗ kia cũng sẽ là đất phong của ngươi, ta sẽ triệu hồi Thứ Sử ở Thục Châu về, từ nay về sau, tất cả mọi việc ở Thục Châu đều giao cho người quản.

- Tùy tiện để người giày vò, nhưng người phải nhớ kỹ, ngươi là Cảnh Vương, ngươi là Cảnh Vương của Cảnh quốc, phía sau người còn có quốc gia này, còn có ta, khi muốn tìm ngươi, đi Thục Châu thì có thể tìm được ngươi.

- Thứ ba, nếu như gặp phải đồ vật tốt chơi thú vị thì không được quên ta.

- Cũng chỉ có ba yêu cầu này.

Lý Hiên nhìn hắn, nói.

- Chỉ cần người đáp ứng với ta ba yêu cầu này, Vĩnh Ninh ngươi có thể mang đi, Thọ Ninh ngươi có thể mang đi, nếu như Minh Châu nguyện ý, thậm chí ngươi cũng có thể mang theo nàng cùng đi.

Lý Dịch nhìn hắn, suy nghĩ một chút, gật đầu nói.

- Ta đáp ứng ngươi.

Lý Hiên lắc đầu, nói.

- Nói miệng không bằng chứng.

Lý Dịch giơ lên ba ngón tay.

- Ta thè.

- Thà rằng tin tưởng trên thế giới này có quỷ, cũng không thể tin tưởng miệng nam nhân, ta không tin lời thề của ngươi.

Lý Hiên kiên định lắc đầu, từ trong ngực lấy ra tờ giấy, thuận tay lấy con dấu ra, nói.

- Đây là ba yêu cầu ta vừa mới viết xong, ngươi ở ký tên đồng ý phía trên đi.

Lý Dịch cầm xem một chút, không nghĩ tới lần này Lý Hiên lại thông minh như thế, nhìn hắn hỏi.

- Không ký có được không, ngươi có thể tin tưởng ta một lần hay không?

Lý Hiên lắc đầu, tâm trí càng thêm kiên định.

Lý Dịch cầm bút lên, dùng ngón cái ẩn mực đóng dấu, ký thì ký, ra khỏi Kinh Đô thì biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, nam tử hán đại trượng phu, há có thể bị một trang giấy trói buộc?

- Ngươi có phải hay không cảm thấy, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể bị một trang giấy trói buộc?

Lý Hiên thu lại tờ giấy hắn đã ký tên đồng ý, nói.

- Ngươi muốn làm trái cái nào một ý, ta sẽ để quan phủ các nơi bố cáo câu “Cảnh Vương Lý Dịch là tên khốn kiếp không giữ lời hứa" thế này dán khắp các châu các phủ ở Cảnh quốc, khắp các phố lớn ngõ nhỏ, ta muốn để tất cả thần dân đều biết, người không giữ lời hứa sẽ có kết cục gì.

- Đều là bằng hữu với nhau, ngươi cũng không cần phải dùng biện pháp ác liệt đến như vậy chứ?

- Đối với ngươi, ta nhất định phải dùng đến!

Lý Hiên nhìn hắn, đứng thẳng người lên rồi nhanh chân bước đi ra khỏi gian phòng.

Trong sân, Thọ Ninh bị các nữ quyến vây quanh, Trần tam tiểu thư nhìn đến hai mắt đều đã sưng đỏ của nàng, không khỏi có chút đau lòng mà nói.

- Ta đi lấy hai quả trứng gà thoa lên một chút.

Vĩnh Ninh nắm tay nàng lại, sau đó mới nhỏ giọng an ủi.

- Hoàng tỷ, tỷ đừng khóc mà, ta đi cầu xin ca ca, để ca ca mang tỷ đi theo cùng.

Thọ Ninh ôm nàng nói tiếp.

- Sau này Hoàng tử không có ở bên người người nữa, ai da, ngươi nhớ đến đúng phải đi giờ ăn cơm, không được ăn quá nhiều đường, như vậy sẽ bị đau răng, còn có nên tập thói quen ngủ một mình đi.

Vĩnh Ninh cũng như thuận gật đầu rồi nói.

- Hoàng tỷ, ta đã biết, ta nhất định sẽ thật sẽ ngoan ngoãn.

Một mình Lý Đoan chạy tới chạy lui trong sân, Thọ Ninh đi qua ôm hắn, sau đó nhỏ giọng nói.

- Đoan nhi, ta phải lập tức rời khỏi, ngươi phải nhanh lớn lên một chút, lần tiếp theo gặp lại liền có thể mang người đi chơi những thứ

thật vui!

- Tiểu nương đến đây chơi đây.

Lý Đoan nhìn nàng, sau đó nhếch môi cười nói.


Bạn cần đăng nhập để bình luận