Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 727: Ngươi Quá Phận ….




Chương 727: Ngươi Quá Phận ….





----------------------

- Ẩu đả mệnh quan Triều Đình?

Bạch Ngọc đứng sau đám đông nghe vậy rất kinh ngạc, hắn tất nhiên biết ai là Lý Hiên, thậm chí còn đã tự mình đi điều tra qua, chính là tên thư sinh ở tiểu viện bên cạnh Phương Lâm Uyển.

Lần trước đối phương làm hắn mất mặt trước Lâm Uyển Như, vì chuyện đó tự nhiên trong lòng cũng không có hảo cảm gì đối với người này.

Hiện tại tên này lại dám ẩu đả mệnh quan Triều Đình, còn để Huyện Lệnh đại nhân tự mình tìm tới cửa, chuyện này thật —— làm lòng người hả hê!

Trong thoáng chốc, ánh mắt của Bạch Ngọc lập tức thay đổi thành hài hước, chờ xem việc vui.

Lâm gia tam gia nghe vậy cũng kinh ngạc, sau đó mới giống như nhớ tới cái gì, hắn quay đầu, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó.

Phía sau, bên cạnh một cái bàn, có một người trẻ tuổi chậm rãi đứng lên.

Người thư sinh mà Uyển Như nhặt về kia mới đầu đã dẫn động một trận sóng gió nho nhỏ tại Lâm gia, dù sao thì chuyện chọn người cho chức vụ phòng thu chi rất quan trọng, giao trên tay một người ngoài, ai cũng sẽ không yên tâm.

Nhưng sau đó bọn họ mới phát hiện đây không phải biện pháp muốn tiến thêm một bước độc tài quyền lực của Lâm gia đại tiểu thư, cái danh phòng thu chi của tên thư sinh kia cũng chỉ là vẻ bề ngoài, không có thực quyền.

Nghe người ta nói, mỗi ngày người này chỉ ở trong tiểu viện bên cạnh Phương Lâm Uyển, rất ít khi đi ra ngoài. Rốt cuộc phòng thu chi hay nhân tình, trong nhà đều có suy đoán, nhưng cái này đều không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ cho nên dần dần mọi người cũng không chú ý tới, đến mức ngay cả tên hắn ta cũng quên.

Không ngờ một lần nữa nghe đến cái tên này, lại từ trong miệng của Huyện Lệnh đại nhân. Trong lòng Lâm gia tam gia nổi lên cơn giận dữ, tên thư sinh này ăn của Lâm gia, ở của Lâm gia, thế mà còn chọc cho Lâm gia một phiền phức to lớn ….

Lâm gia tam gia trầm mặt nhìn tên thư sinh kia, nói.

- Lý Hiên, Huyện Lệnh đại nhân có việc tra hỏi, ngươi còn không mau ra đây!

Chỉ một thoáng, tiêu điểm ánh mắt của mọi người tại hiện trường lập tức chuyển dời sang thư sinh đang được gọi tên.

- Ẩu đả mệnh quan Triều Đình?

Lý Dịch đi tới, nhìn tên huyện lệnh kia, hỏi.

- Không biết người mà đại nhân gọi mệnh quan Triều Đình hiện tại đang ở đâu?

Một tên thư sinh, nhìn thấy hắn thế nhưng còn có thể bình tĩnh, Ngô huyện lệnh nhíu mày, nói.

- Cùng bản quan đi một chuyến tới huyện nha sẽ biết.

Tuy hắn cảm thấy việc này có rất nhiều kỳ quặc, nhưng không đáng vì một tên vô danh tiểu tốt mà khiến người của đại hoàng tử không cao hứng, mang đến phiền toái không cần thiết cho tam điện hạ.

- Bảo ngươi đi thì ngươi mau đi, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì!

Lâm gia tam gia nhíu mày.

- Còn không đi mau đi!

Trong đám đông, Từ Lão Quái vứt đùi gà xuống, Lý Dịch âm thầm ra hiệu cho hắn, Từ Lão Quái lắc đầu, lại cầm cái đùi gà vừa nãy lên.

Lý Dịch không có nhìn Lâm gia tam gia kia, hắn nhìn thoáng qua tên trẻ tuổi đang nhìn mình với ánh mắt cười nhạo, châm chọc đứng phía sau đám quan sai, hơi lắc đầu, thật là, trước khi đi cũng không để người ta sống yên ổn một chút.

Xem ra hôm qua hắn đi gặp Triệu Di rất cần thiết, bằng không sau khi đi rồi thì Lâm gia phải gặp xui xẻo.

Lý Dịch nhìn thoáng qua Huyện Lệnh đại nhân, nói.

- Chúng ta ra ngoài nói.

- Khoan đã.

Âm thanh truyền đến từ phía sau, Lâm Uyển Như đi đến trước mặt Huyện Lệnh đại nhân, nói:

- Ngày đó tiểu nữ tử cũng có mặt ở đó, nếu mang hắn đi thì mong đại nhân cũng đưa tiểu nữ tử đến huyện nha một chuyến.

Lâm gia tam gia biến sắc, vội nói.

- Uyển Như, ngươi ra ngoài làm gì, nơi này không có việc của ngươi, nhanh chóng đi vào!

Trước khác nay khác, mới mấy ngày trước hắn còn nghĩ cách bắt lấy quyền lực trong tay Lâm Uyển Như, nhưng vừa rồi vị Tiền Tài Thần kia rõ ràng vì nàng mới đến Lâm gia. Tất cả tương lai của Lâm gia đều nằm trên người Lâm Uyển Như, hiện tại nàng không thể xảy ra chuyện gì được.

Lý Dịch quay đầu nhìn Lâm Uyển Như một chút.

- Thật sự không phải việc gì lớn, nói rõ ràng sẽ tốt thôi.

Lâm Uyển Như thu hồi ánh mắt nhìn tên trẻ tuổi đứng sau lưng đám quan sai, lại nhìn huyện lệnh.

- Không phải muốn đi huyện nha sao, đi thôi.

Trên mặt Lâm Dũng hiện lên vẻ lo lắng.

- Tiểu thư, đừng đi, cái này rõ ràng do tên vương bát đản kia….

Lâm Uyển Như liếc hắn một cái, Lâm Dũng lập tức ngậm miệng.

- Đi thôi….

Ngô huyện lệnh liếc nhìn Lâm Uyển Như một cái, nhàn nhạt nói.

Một tên thư sinh không có bối cảnh gì, lại thêm một nữ nhi của thương nhân cũng không có khác biệt gì nhiều. Tuy sự việc này nhất định sẽ không nghiêm trọng đến thế nào, nhưng nhìn ý tứ của vị đứng sau lưng hắn, xem ra thư sinh kia sợ rằng không thể tránh khỏi nỗi khổ da thịt.

- Vị đại nhân này, vẫn không cần phiền toái như vậy ….

Lý Dịch vừa cười vừa nói, sau đó nhét một thứ vào trong tay huyện lệnh kia.

Ngô huyện lệnh kinh ngạc, cảm nhận được trọng lượng đồ vật trong tay, thầm nghĩ, cho dù muốn hối lộ hắn, một khối bạc cũng không khỏi quá nhỏ?

Sắc mặt hắn trầm xuống, nói:

- Làm càn, dám hối lộ bản quan, người đâu….

Ngô huyện lệnh một bên nói, một bên giơ tay lên, vốn định ném mạnh khối bạc xuống mặt đất, thể hiện mình là một người công chính vô tư, thanh chính liêm minh. Trước khi ném, hắn thoáng nhìn qua đồ vật trong tay, sau đó cặp mắt trừng to, cánh tay dừng trên không trung, ánh mắt không thể dời ra.

Khối ngọc bội này khoảng thời gian trước vừa mới do chính tay hắn đưa tới phủ Phong Vương, hôm nay lại nhìn thấy lần nữa….. cảm xúc vẫn y như cũ.

Ngô huyện lệnh thoáng nhìn hai tên nha dịch đi ra từ phía sau mình, muốn tiến tới bắt thư sinh kia, mí mắt hắn giật giật liên tục, quát to.

- Các ngươi đang làm cái gì?

Hai tên nha dịch kia nghi hoặc nhìn lại.

- Đại nhân, không phải ngài ra lệnh cho chúng ta….

- Câm mồm!

Sắc mặt Ngô huyện lệnh nghiêm túc, quay đầu lại giống như mưa xuân tan rã, hắn thả khối ngọc bội kia lại trong tay Lý Dịch, cười nói.

- Ngọc bội này cũng không thể vứt lung tung, ngài nhớ phải cất kỹ.

Lý Dịch mỉm cười hỏi.

- Đại nhân, chúng ta còn đi huyện nha không?

- Không đi, không đi.

Ngô huyện lệnh lắc đầu liên tục.

- Xin lỗi đã quấy rầy, chúng ta đi ngay đây, đi ngay đây….

Lý Dịch cất kỹ khối ngọc bội vào trong lòng, Triệu Di quả nhiên không lừa mình, trong thời khắc nguy cơ thì ngọc bội này có thể đổi thành bạc, cũng có thể hóa giải hoàn cảnh khó khăn, thật sự vật phẩm cần thiết khi đi du lịch tới Tề quốc.

Nhìn thấy thái độ của Huyện Lệnh đại nhân nháy mắt thay đổi, quay người phải rời khỏi, Lâm gia tam gia giật mình đứng tại chỗ, há miệng nhưng lại không nói được lời nào.

Cũng không chỉ có một mình hắn sững sờ tại chỗ, Huyện Lệnh đại nhân lúc đến khí thế hung hãn, lúc đi lại vội vàng, nhưng cái gì cũng chưa có làm, thật sự kỳ quái tới cực điểm.

Lâm Uyển Như nhìn Ngô huyện lệnh, sau lại quay đầu nhìn về phía Lý Dịch, trong mắt bỗng nhiên nhiều thêm một tia lạ lẫm.

- Ngô huyện lệnh, ngươi đang làm cái gì thế!

Nam tử trẻ tuổi kia rốt cuộc mới phản ứng, tiến lên một bước, giận dữ chất vấn.

- Chẳng lẽ ngươi muốn làm việc thiên tư trái pháp luật!

Sắc mặt Ngô huyện lệnh trầm xuống, hắn không muốn chọc người của đại hoàng tử không cao hứng, nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý đắc tội tam hoàng tử. Thư sinh nắm giữ khối ngọc bội kia hiển nhiên là người mà tam hoàng tử vô cùng coi trọng, có cho hắn mấy cái lá gan, hắn cũng không dám đắc tội. Dù sao nơi đây là Phong Châu, người chân chính làm chủ cũng không phải đại hoàng tử….

Hắn trầm mặt, nhìn người tuổi trẻ kia, lạnh lùng nói.

- Bản quan làm việc còn cần ngươi dạy bảo?

Một màn này ngược lại khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Ngày hôm nay bọn họ không chỉ nhìn thấy Thần Tài Phong Châu, còn có thể nhìn thấy Huyện Lệnh đại nhân đấu tranh nội bộ, lần này đi một chuyến tới Lâm gia xem như không uổng phí.

- Lớn mật!

Dù ở kinh sư, hắn cũng thuộc về loại người có thể hoành hành ngang ngược, không có gì phải cố kỵ, thế mà hiện tại bị một tên huyện lệnh ở châu phủ xa xôi lạnh nhạt,. Trên mặt nam tử trẻ tuổi tràn đầy giận dữ, lạnh lùng nói:

- Ngươi còn muốn tiếp tục làm chức huyện lệnh này không!

- Chỉ sợ ngươi không thể làm chủ được chuyện này?

Một thanh âm từ bên ngoài truyền đến, mọi người hơi sững sờ, sau đó tầm mắt tất cả đều dồn về nơi phát ra thanh âm.

Lý Dịch giơ tay xoa xoa mi tâm, nhìn vài bóng người từ bên ngoài đi vào, lẩm bẩm.

- Họ Triệu kia, ngươi quá phận …..


Bạn cần đăng nhập để bình luận