Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 779: Như Vậy Thì Vấn Đề Tới




Chương 779: Như Vậy Thì Vấn Đề Tới





----------------------

Mấy ngày gần đây, các quan viên cao tầng trong Kinh Đô sinh hoạt rất thoải mái.

Đã mấy tháng rồi không cần vào triều, không cần trời chưa sáng đã phải mở mắt rời giường, có đôi khi cơm sáng cũng không kịp ăn phải vội vàng chạy tới tập hợp ở cửa cung rồi đứng hai canh giờ trong điện, eo đau lưng đau, sau đó vẫn phải kéo thân thể mỏi mệt chạy tới các bộ để xử lý các loại việc vặt vãnh….

Hiện tại bọn họ có thể ngủ một giấc đến hừng đông, uống trà ăn điểm tâm sáng rồi chậm rãi đi tới nha môn, nếu như đầu sỏ của các bộ, chỉ cần không bị nhóm ngự sử nhìn thấy thì còn có thể kéo thời gian dài hơn chút nữa.

Đương nhiên, nếu ngày nào đó như thu được tin phải vào triều sớm, người có lười biếng đến đâu thì cũng phải thu liễm một chút, thành thật đứng trước cửa cung uống gió nửa canh giờ.

Tuy thời tiết hiện tại còn thuộc về mùa hè tương đối nóng bức, nhưng khi thái dương còn chưa dâng lên, mặc y phục mỏng manh vẫn có chút lạnh.

Tiết lão tướng quân dậm chân mấy cái, kéo quần áo che kín mít, thở dài:

- Bộ xương già này càng ngày càng không dùng được, còn không biết có thể vào triều được mấy ngày nữa...

Mã lão tướng quân đi tới, nói.

- Những lão già như chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, may mắn là những hài tử kia cũng rất tranh đua. Tiết lão thất phu, ngươi có chết cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.

Trước khi bắt đầu lâm triều, bách quan sẽ đứng chờ trước cửa cung, nhưng cũng không phải đứng lung tung, mà phải dựa theo quan giai và bộ môn để xếp thành hàng. Không thể tùy tiện đi lại, càng không thể tùy ý tụ họp đàm luận, sẽ có ngự sử chuyên môn giám sát và ghi chép lại những hành vi thất lễ của mọi người.

Mấy tên ngự sử nhìn thoáng qua nhóm lão tướng đang tập hợp một chỗ, sau đó nhanh chóng dời mắt sang nơi khác, vừa vặn bắt gặp một tên quan viên đang lén lút sờ mông mình, lập tức trầm mặt đi qua, lạnh lùng nói.

- Mời vị đại nhân này chú ý dáng vẻ!

Tên quan viên kia vốn định yên lặng chỉnh quần cho tốt, không nghĩ tới lại bị ngự sử duy trì trật tự nhìn thấy, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Sau khi tên ngự sử kia rời đi, hắn liếc nhìn một đám người cách đó không xa đang ngồi xổm nói chuyện phiếm dưới tàng cây, trong lòng dâng lên một tia chia xót khó tả.

Lần này Tiết lão tướng quân khó được không đấu võ mồm với Mã lão tướng quân, hắn thở dài nói.

- Rốt cuộc thì điện hạ nghĩ như thế nào?

Điện hạ mà hắn nói tới dĩ nhiên chính là trưởng công chúa.

Chuyện học viện đã ồn ào xôn xao mấy ngày nay, trong triều có vô số người đều đang đợi xem điện hạ biến thành trò cười. Nhưng mà nàng ấy hình như triệt để quên mất việc này, những ngày này cũng không có bất kỳ động tác gì. Nhà tướng muốn ra tay giúp đỡ cũng bị nàng uyển chuyển từ chối.

Một tên lão tướng mặt đỏ suy nghĩ một hồi, mở miệng nói.

- Điện hạ từ trước đến nay đều có chủ trương, hẳn hôm nay trên triều đình sẽ có kết quả.

Bởi vì địa vị đặc thù, nhà tướng đều bảo trì khoảng cách với tất cả hoàng tử, nhưng mà trưởng công chúa thì lại khác, nàng ấy là nữ tử, cho dù có đi gần với nhà tướng một chút thì cũng sẽ không có bị người ta chỉ trích. Mà hiện tại, nhà tướng gia và công chúa lại có liên lụy rất rộng về mặt lợi ích, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, cho dù không nói cảm tình thì bọn họ tự nhiên cũng phải để bụng tới việc của nàng ta.

Những ngày gần đây, long thể thiên tử không khỏe, ngài ấy gần như giao tất cả chính sự cho Thượng Thư Tỉnh xử lý, nhưng mà cách một đoạn thời gian sẽ cử hành lâm triều một lần, bảo đảm không quá xa cách việc chính sự.

Lũ lụt ở hai châu vẫn là đại sự cực kỳ quan trọng, trị thủy như thế nào, an trí nạn dân sao cho thích hợp cùng với công tác trùng kiến sau thiên tai, tất cả đều là trọng điểm mà triều đình cần phải chú ý. Trước đó, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có tin tức truyền đến.

Nhưng mà lần này tình huống tai hoạ hiển nhiên khác với năm vừa rồi, phương pháp ban đầu không thể áp dụng được, tình hình không mấy lạc quan.

Sau một phen đề cử của quần thần, Thiên Tử lại sàng lọc chọn ra quan viên giỏi về trị thủy, việc này tạm thời gác qua một bên, sau đó tiêu điểm tranh luận của triều đình đã chuyển sang một chuyện khác.

Việc trưởng công chúa dự tính thành lập thư viện có thể nói đả động tới rất nhiều quần thần.

Tạm thời không nói tới bọn họ nghĩ gì trong lòng, không thể nghi ngờ là có rất nhiều người quan tâm đến tiến triển của việc này.

Cảnh Đế nhìn phía dưới, nhàn nhạt mở miệng.

- Lưu Đại Hữu, ngươi tới nói một chút, việc dự tính thành lập thư viện tiến triển như thế nào rồi?

Cảnh Đế vừa dứt lời, không ít người trong triều lộ vẻ giật mình.

Cái tên Lưu Đại Hữu này đối bọn hắn tới nói thật sự lạ lẫm.

Tuy quan viên trong triều rất nhiều, mọi người không có khả năng biết hết tất cả, nhưng cũng không đến mức ngay cả tên cũng chưa nghe nói qua.

Cái này cũng chỉ có thể trách cái chức Kinh Thành Lệnh. Kinh Thành Lệnh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu ở địa phương khác thì đây đã là trưởng quan của một huyện, nhưng mà ở Kinh Đô lại là chỉ vòng quanh bên mép triều đình, ngay cả tư cách lọt vào mắt một vài người đều không có.

Đương nhiên, điều khiến bọn họ kinh ngạc không phải tên quan viên chưa từng nghe nói tới này, mà chính là người này lại có liên hệ tới việc thành lập thư viện. Việc này rõ ràng do trưởng công chúa ôm lấy, nhưng mà cái tên - Lưu Đại Hữu - này từ đâu chui ra?

Nhìn một người từ phía sau đi tới, có không ít người đã suy nghĩ tới sự kiện nào đó.

Chẳng qua, trên mặt một ít người vẫn mơ hồ lộ ra sự mỉa mai và khinh thường. Dưới con mắt của bọn họ, có đổi thành ai thì cũng thế thôi, loại chuyện này căn bản không khả năng hoàn thành. Bởi vì việc thành lập thư viện liên quan không chỉ mỗi Kinh Đô, mà còn bao trùm đến toàn bộ Cảnh Quốc, cho dù quốc khố thì cũng không thể bỏ ra nhiều bạc tới như vậy.

Lưu Đại Hữu tiến lên phía trước, cung kính nói.

- Bẩm bệ hạ, cho đến hiện giờ thì đã vận động quyên bạc được hơn năm mươi vạn lượng, mười ba thư viện của Kinh Đô đã chuẩn bị kiến tạo.

Năm mươi vạn lượng! Con số này vẫn khiến không ít người có mặt ở đây phải giật mình.

Đây cũng không phải một con số nhỏ! Ai cũng biết, khi Lễ bộ đi vận động quyên bạc đã vấp phải trắc trở khắp nơi, đừng nói năm mươi vạn lượng, ngay cả năm ngàn lượng cũng khó có thể quyên góp đủ. Thế mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, năm mươi vạn lượng này từ đâu ra?

Bọn họ nghe rõ ràng, cái người tên Lưu Đại Hữu này đã nói “Vận Động Quyên Bạc”, nói rõ số bạc này cũng không phải lấy từ quốc khố, như vậy thì rốt cuộc bọn họ lấy từ nơi nào?

Sự nghi hoặc của bọn họ cũng không có kéo dài bao lâu, bởi vì Lưu Đại Hữu đã nói tiếp.

- Năm mươi vạn lượng bạc này phần lớn đến từ các thương nhân Kinh Đô quyên góp mà có. Thần đã làm y theo ý của bệ hạ, sai người chế tạo bia đá, chỉ chờ thư viện xây xong sẽ đặt bia đá khắc tên những người quyên góp trước thư viện, để cho tất cả học sinh và bá tánh trong thiên hạ ghi khắc những cống hiến mà bọn họ đã làm ra cho thư viện…

Từ những gì Lưu Đại Hữu nói, không ít sắc mặt quan viên trong triều đã từ nghi hoặc, ngạc nhiên, thay đổi thành chấn kinh và hoảng sợ.

Thế nhưng....Thế nhưng còn có chuyện như vậy?

Mấy tên đó chẳng qua chỉ là đám thương nhân địa vị ti tiện mà thôi, tại sao lại có tư cách khắc tên vào bia đá, để học sinh và bá tánh trong thiên hạ kính ngưỡng, lưu truyền đời đời kiếp kiếp chứ?

Mà sau này, người trong thiên hạ sẽ nhìn bọn hắn như thế nào?

Ngay cả thương nhân còn biết cống hiến tâm lực vì quốc gia, thế mà bọn họ, những người môn phiệt hào tộc lấy thi thư gia truyền lại không biết?

Phải biết rằng, không giống như những quan viên phổ thông khác, danh tiếng của gia tộc bọn họ đều tích góp từng chút, từng chút một, là bảo vệ bách tính, là thích làm việc thiện…. Vài chục năm góp nhặt lại mới có.

Nếu khối bia kia cứ thế mà đặt trước thư viện, lúc đó danh vọng bọn họ thật vất vả góp nhặt lên cũng biến mất sạch sẽ.

Phi, cái gì mà danh môn, cái gì mà thế gia, ngay cả thương nhân cũng không bằng, sau này còn mặt mũi gì lại nói mình là danh môn thế gia chứ!

Đặc biệt là những người chân chính hào môn cự phiệt, bọn họ có thể sừng sững mấy trăm năm không ngã, đều dựa vào danh vọng khủng bố góp nhặt trong thời gian dài. Nếu như ngay cả danh tiếng cũng không có, ngay cả tín nhiệm của sĩ tộc và bá tánh đều vứt bỏ thì cho dù gia tộc có lớn thế nào đi nữa, cũng phải đi tới hồi kết.

Chỉ là một khối bia vô cùng đơn giản lại khiến cho môn phiệt thế gia không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Quyên, nhất định phải quyên!

Bạc không còn thì có thể kiếm lại, danh tiếng không còn thì coi như không cách nào nghịch chuyển.

Đương nhiên, có ít người lựa chọn rất đơn giản, nhưng lại có chút người lại tương đối khó khăn.

Ví dụ như những quan viên đã từng được lễ bộ bái phỏng…

Không quyên khẳng định phải bị vạn dân thóa mạ. Thương nhân quyên, những hào môn thế gia khác cũng quyên, sẽ đưa bọn họ bại lộ trần trụi ở trước mắt mọi người, sau này ở Kinh Đô, ở Cảnh Quốc, bọn họ còn có nơi sống yên ổn sao?

Quyên thì phải quyên bao nhiêu? Trước đó bọn họ đã quyên mấy trăm, thậm chí mấy chục lượng, còn khinh thường quan viên Lễ bộ, hiện tại mặt dày đi xin quyên bạc, còn mặt mũi nào mà tồn tại?

Mà cho dù có quyên, cũng chưa chắc còn được bao nhiêu mặt mũi, mọi người đều rõ ràng bọn họ là đang làm biện pháp bổ cứu, sẽ càng thêm xem thường mà thôi.

Như vậy thì vấn đề tới.

Rốt cuộc là quyên hay không quyên?

Giờ khắc này, trong lòng bọn họ chưa bao giờ cảm thấy thống hận những tên quan viên lễ bộ kia tới như vậy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận