Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 971: Chương 971






________________

Lý Hiên kế vị, Minh Châu phụ trợ, những người bên ngoài có nguy cơ làm tổn hại đến bản thân đều đã xử lý sạch sẽ.

Sau đó ở Triều Hội, Lưu Nhất Thủ dâng lên tấu chương, vạch trần một thế lực bí ẩn vô cùng khủng bố tồn tại ở phụ cận Kinh Đô.

Tự xưng "Thánh giáo", người khống chế thế lực này gọi "Thiên Hậu nương nương".

Lúc trước đã từng náo động tại Kinh Đô bằng vụ án của con của Công Bộ Thị Lang, một lần nữa là phóng hỏa Tín Vương phủ, đều là thủ đoạn của thế lực gọi "Thánh giáo" này.

Bọn họ còn nhúng tay vào vụ án khác hay không, cũng chưa thể biết được.

Còn về "Thánh giáo" này đến cùng năng lực khổng lồ đến mức nào, cùng mục đích bọn họ tồn tại, cũng không ai biết.

Triều đình đương nhiên vô cùng xem trọng đối với việc này, các quan viên quyền quý Kinh Đô cũng sẽ không nhẫn nhịn dưới chân Thiên Tử có nhân tố không ổn định, từ Mật Điệp Tư, Đại Lý Tự, Hình Bộ và Kinh Đô, hai bên đồng thời điều tra án này, cũng có thể nhìn ra sự quyết tâm của triều đình.

Đây cũng là sắc lệnh đầu tiên do Thái Tử ban hành.

Nếu Kinh Đô muốn an ổn, phải diệt trừ thánh giáo!

Đương nhiên, chuyện này không có quan hệ gì với Lý Dịch.

Lý Dịch vốn nghĩ đoạn thời gian rất dài này sẽ không có chuyện gì làm, ngồi trong sân ngẫm lại một lát, mới phát hiện thật ra không chỉ có mình bọn họ cần bận rộn, hắn cũng có không ít chuyện còn chờ giải quyết.

Cho đến khi ngửi được một mùi thơm xông vào mũi, hắn mới hồi phục lại tinh thần.

Nhìn thấy Nhược Khanh bưng mấy loại thức ăn nhẹ bày trên bàn, hắn kinh ngạc hỏi.

- Những thứ này đều do muội tự mình vào bếp?

Thật ra vấn đề này hắn chỉ hỏi cho có lệ, đầu bếp Lý gia đương nhiên không thể làm ra đồ ăn đầy đủ hương vị như thế.

- Cũng vì ta đang nhàn rỗi.

Nhược Khanh cười cười, đặt bát đũa trước mặt hắn.

Lý Dịch chạy đến nhà bếp mang tới một bộ bát đũa cho nàng, nói.

- Muội cũng chưa ăn cơm đúng không, ngồi xuống cùng ăn đi.

Giờ phút này, hắn mới ý thức được, ngày hôm nay Như Nghi và Túy Mặc ra ngoài, Tiểu Hoàn và Tiểu Thúy cũng đi theo, Liễu nhị tiểu thư đi Liễu Minh, khuya mới có thể trở về, trong nhà chỉ còn lại hắn và Nhược Khanh.

Không đúng, còn có Tiểu Châu là dư thừa.

Rõ ràng còn có mấy kịch bản muốn thảo luận với nàng, vừa rồi thật không nên lãng phí thời gian ngẩn người trong sân.

Nhược Khanh làm đều là đồ ăn hắn thích ăn, cái này khiến Lý Dịch có chút áy náy, khẩu vị của hắn và Túy Mặc không khác gì nhiều, Nhược Khanh và Như Nghi đều thích ăn thanh đạm một chút, Lý Dịch buông bát đũa xuống, nói.

- Những đồ ăn này cho hai người thì hơi ít, ta đi làm thêm mấy món.

Nhược Khanh đứng lên, nói.

- Huynh muốn ăn cái gì, ta làm cho.

- Không cần, không cần.

Lý Dịch khoát tay, ấn bả vai nàng, để cho nàng ngồi xuống, nói.

- Ta đi làm, rất lâu rồi cũng chưa vào bếp, có chút ngứa tay.

Nhược Khanh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Rất nhanh, Lý Dịch bưng một cái khay đi ra.

Uyển Nhược Khanh nhìn trên bàn thêm ba món ăn, một món canh ra, trong lòng hơi ấm, sau đó lắc đầu nói.

- Nhiều món ăn như vậy, hai người chúng ta ăn cũng không hết.

- Mang rượu đến.

Tiểu Châu mang theo một bầu rượu tinh xảo đi tới, nói.

- Rượu nho này vừa mới hâm nóng xong.

Nhược Khanh nhìn nàng một cái.

- Ngọc Châu, ngươi đi nhà bếp cầm một bộ bát đũa tới, cùng nhau ăn đi.

Tiểu Châu nhìn cả bàn đồ ăn mỹ vị, âm thầm nuốt nước miếng, kiên định lắc đầu nói.

- Không có việc gì, ta không đói bụng, các người ăn đi.

Nói xong xoay người nhanh chóng chạy đi.

Lý Dịch cảm thấy nha hoàn mình gặp được đều rất đáng yêu, Tiểu Hoàn như thế, Tiểu Thúy như thế, Tiểu Châu này cũng như thế, xem ra sau này cần quan tâm các nàng nhiều hơn một chút, mấy nữ hài tử này tốt bao nhiêu nha.

- Đến, ăn nhiều cái này một chút, muội có phát hiện gần đây muội hơi gầy hay không.

Lý Dịch gắp rất nhiều đồ ăn bỏ vào trong chén nàng, sau đó mới gắp cho mình.

Ở cửa phòng bếp, hai tay Tiểu Châu cầm một cái bánh bao nguội, hung hăng cắn một cái, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một hướng

khác.

- Bên ngoài đều đang nói Lý Hiển thể từ chính là hoàng tử năm đó.

Nhược Khanh đang ăn cơm, bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu.

Lý Dịch gật đầu, đáp.

- Đúng vậy, bọn họ nói không sai, nhưng mà hiện tại phải gọi là Lý Hiên Thái Tử.

- Bọn họ còn nói huynh, Thái Tử và Công Chúa là Kinh Đô Tam Kiệt, nhờ có các ngươi, mới có Cảnh Quốc ngày hôm nay.

- Vậy chắc bọn họ nói mò, không thể coi là thật, không thể coi là thật.

Nhược Khanh cười nói.

- Sau này Thái Tử nắm quốc, Công Chúa phụ trợ, còn huynh, có tính toán gì không?

- Ta à...?

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Không có tính toán gì hết, nhưng mà chờ cho đến lúc đó, cũng không cần tự hành hạ mình, có thể sống cuộc sống an nhàn với các nàng thì tốt hơn.

Ba chữ "Với các nàng" làm cho sắc mặt của Nhược Khanh đỏ lên, sao nàng không muốn hướng tới cuộc sống an ổn chứ, mà mấy ngày gần đây, xoay người gặp bạn tốt nhất, xoay người lại thấy người mình thích nhất đã làm nàng có thể tưởng tượng ra được, thời gian này là thời gian vui vẻ, thư thái nhất của đời mình.

Nhưng, tại sao lại xảy ra những chuyện kia?

Nàng bỗng nhiên cúi đầu xuống, khẽ cắn môi dưới, nói.

- Ta...ta có một vấn đề muốn hỏi huynh.

Lý Dịch để đũa xuống, nghiêm túc nhìn nàng.

Nhược Khanh không phải Túy Mặc, cũng không phải Như Ý, nàng không có nhiều chiêu trò, nàng cũng không có nhiều tâm tư, nàng nói có vấn đề muốn hỏi hắn, vậy thì thật có vấn đề.

Nàng nhìn vào mắt của Lý Dịch, hỏi.

- Nếu như có người muốn bắt Túy Mặc đi, huynh sẽ làm thế nào!

- Ai muốn bắt Túy Mặc, ta sẽ cắt ngang chân hắn, dìm hắn xuống đáy hồ của Viện Toán Học.

- Nếu như thế lực của bọn họ rất lớn thì sao?

- Vậy thì cắt hết chân mấy người bọn họ, dìm xuống hồ trong Viện Toán Học, nếu như một cái hồ không đủ, ta sai người đào một cái ngay sát vách Viện Khoa Học, nếu như còn chưa đủ, bên cạnh còn có học viện nữ tử nha.

- Nếu như, nếu như người kia là Lý Hiên Thái Tử thì sao?

Lý Dịch kinh ngạc nhìn nàng, sau đó mới lên tiếng.

- Lý Hiên bắt Túy Mặc làm gì, mà hắn còn là Thái Tử, muội có tin ta có thể như cũ đánh hắn tới phụ hoàng cũng nhận không ra hay không?

Nhược Khanh quyết định giữ im lặng.

Lý Dịch nhìn nàng, hỏi.

- Thế nào, muội không tin?

Nhược Khanh cười cười, ngẩng đầu nhìn hắn, nói.

- Ta tin.

Nàng không phải không tin, mà bởi vì quá tin tưởng.

Nàng tin tưởng hắn có thể xử lý tốt tất cả trở ngại, nàng tin tưởng hắn có năng lực như vậy, nàng tin tưởng hắn có thể vì Túy Mặc làm bất cứ chuyện gì, giống như nàng tin tưởng hắn có thể vì mình làm những chuyện này.

Cho dù khi bọn họ đối mặt với toàn bộ triều đình, toàn bộ thiên hạ.

Chính bởi vì nàng tin tưởng, cho nên nàng mới không thể để hắn thật sự làm như vậy.

Lý Dịch nhìn nàng, nắm chặt nắm tay, trên mặt hiện ra một vẻ lo âu, hỏi.

- Muội làm sao?

- Ta không sao.

Nhược Khanh cười nói.

- Đáng tiếc, Túy Mặc không ở đây, nếu nàng nghe được mấy câu này, nhất định sẽ rất cao hứng.

Ngày hôm nay, Nhược Khanh có chút kỳ quái, bình thường nàng ấy sẽ không nói những lời kỳ quái thế này.

Lý Dịch có thể nhìn ra, trong nội tâm nàng có chuyện, nhưng nếu nàng đã không nói ra, hắn hỏi cũng vô dụng, dứt khoát không hỏi.

Chỉ là ngày tháng sau đó, cần chú ý nàng nhiều hơn một chút.

Lý Dịch cầm lấy rượu ấm, rót cho nàng và mình mỗi người một ly, nói tiếp.

- Bên ngoài lạnh, uống chén rượu sưởi ấm thân thể, đây là rượu nho, uống không say đâu.

Nhược Khanh gật đầu, bưng chén rượu lên, Lý Dịch cùng nàng nhẹ nhàng đụng chén, uống một hơi cạn sạch rượu nho trong chén.

Sau đó hắn nhìn chén rượu trong tay, nghi ngờ nói.

- Ngày hôm nay mùi vị rượu nho này hình như có chút kỳ quái, có điều rất dễ uống.

Nhược Khanh chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm, cũng không nhận thấy được cái gì, nói.

- Có thể bởi vì đã hâm nóng.

Lý Dịch gật đầu, phối hợp lại rót đầy thêm một chén.

Trước kia, thế mà không có phát hiện, rượu nho sau khi hâm nóng, mùi vị ngược lại càng dịu hơn, sau này có thể hâm nóng uống tiếp.

Nhà bếp, Tiểu Châu gặm cái bánh bao lạnh xong, pha nửa ấm rượu nho và nửa ẩm rượu mạnh vào nhau, dùng đũa chấm chấm, bỏ vào trong miệng, sau đó chép miệng một cái.

Nửa ấm rượu nho thêm vào nửa ấm rượu mạnh, nếm lên mùi vị cũng không tệ lắm, có thể giữ lại hương vị ngòn ngọt của rượu nho, lại khiến cho vị rượu mạnh không còn mãnh liệt như trước, đây là rượu mạnh uống không say, mà rượu nho lại làm say lòng người.

Lại thêm rượu không say người tự say, người không say lòng lại say, nàng cũng chỉ có thể làm vì bọn họ như vậy thôis.


Bạn cần đăng nhập để bình luận