Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1001: Chương 1001






________________

15- Điên cuồng, Vĩnh Ninh "Linh hồn"

Ca ca kia

– tạm thời thì kêu hắn là ca ca đi.

Hắn vài ngày này vẫn chưa xuất hiện, không biết ở nơi này vẫn có một người luôn chờ hắn sao! ! ! Có điều nghe Thọ Ninh hoàng tử nói, hắn bị bệnh, cũng không biết bệnh có nặng hay không, đáng tiếc không có cách nào đi xem hắn một chút, từ xa xuất hiện một bóng người quen thuộc.

-Rốt cục cũng đến, chờ người qua đây ta không thèm để ý ngươi, chọc tức ngươi một chút.

Ta nghĩ như vậy, đáng tiếc thân thể không nghe chỉ huy, trực tiếp chạy ra ngoài. Trầm mặc nửa ngày, ta chỉ có thể yên lặng thở dài.

Như đi quá nhanh, "Ta" không có đi vững vàng, lòng bàn chân bị trượt, búp bê rớt ra ngoài, búp bê lăn đến một bóng người bên cạnh cách đó không xa, hình như là Thục Vương hoàng huynh. Có điều "Ta" cũng không hề để ý đến bụi đất cùng vết máu trên người mình, đứng lên nóng nảy tìm, một hồi, đột nhiên nhìn thấy dưới chân Thục Vương hoàng huynh giẫm lên cái gì đó, chậm rãi đi qua.

- Trả, đưa cho ta.

Cũng không có chú ý ánh mắt chán ghét của Thục Vương, "Ta" chỉ dùng sức kéo lấy con búp bê Thục Vương giẫm dưới chân, Thục Vương tựa hồ nghe hiểu, dịch chuyển chân ra khỏi vị trí, qua một lúc, một chân hắn đá con búp bê xuống hồ nước.

Trong nháy mắt, ta chỉ có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới trước mắt nàng như sụp đổ, ngơ ngác nhìn qua, chảy nước mắt, nói ra.

-Trả ta, trả Mỹ Dương Dương lại cho ta.

Rất nhanh, Thục Vương bị một quyền đánh ngã xuống đất, nhìn thấy hắn như phát điên đánh nhau với thực Vương ca ca, ta đột nhiên có một loại cảm giác xa lạ, cái này còn là ôn nhu tiên sinh quen thuộc sao? Mà "Ta" cũng ngốc ngồi yên trên mặt đất, nhìn đánh nhau, hoặc nói một người đánh một người chịu đòn, nhất thời quên thút thít. Thế tử cũng tham dự vào, quần ẩu với Thục Vương, rất nhanh thị vệ tới tách ba người ra. Ta xem một chút vị ca ca kia, lúc này trên mặt hắn chỉ có nụ cười ấm áp vô tận.

16- Ly Khứ Đối Bạch

- Uy, uy, ngươi tỉnh rồi chứ.

Ta nhìn "Ta" với toàn bộ thế giới đều tối xuống hồ, có điều nàng cũng không trả lời ta, chỉ lẩm bẩm.

-Mỹ Dương Dương, không có Mỹ Dương Dương.

Sau một khắc, một thanh âm quen thuộc truyền đến.

- Mỹ Dương Dương không sao cả, chúng ta làm tiếp một cái là được, Vĩnh Ninh còn muốn cái gì, Hỉ Dương Dương? Hồng Thái Lang? Hoặc Tiểu Hội Hôi?

Oa!

Tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền ra từ trong miệng nàng, nhưng mà trong phút chốc, bóng tối giống như xuất hiện một vết nứt, vết nứt chậm rãi mở rộng, một vệt ánh sáng bắn ra từ trong mây đen, toàn bộ thế giới trở nên sáng lên.

- Cám ơn bạn một năm nay vẫn ở bên cạnh ta.

Cái thanh âm này là của Lý Tâm Di.

- Cũng không có gì, dù sao thân thể này cũng đã từng là của ta, ta cũng coi như suy nghĩ vì chính mình đi.

Ta thành thật trả lời.

- Không, vẫn phải cám ơn bạn, trong một năm này, tất cả mọi chuyện cơ bản của mình đều do bạn một mực nhắc nhở, ngay cả ăn cơm, nghỉ ngơi.

Chờ một chút cũng không có nhận lời nói của ta, nàng lắc đầu, tiếp tục nói.

-Đi vào thế giới này, không có ba ba, không có mụ mụ, chung quanh đều là người xa lạ, mình nghe không hiểu lời nói của bọn họ, bọn họ cũng nghe không hiểu lời mình nói, mình rất sợ hãi, có thời gian mình thậm chí nghĩ rằng, cứ như vậy chết đi sẽ khá hơn một chút, cho nên nói nếu như không có bạn, mình nghĩ mình cũng đã không ở trên thế giới này.

Ách.

Ta có vẻ như đã làm một chuyện vĩ đại trong lúc lơ đãng.

- Vậy bây giờ người sẽ không còn sự nữa chứ.

Tự mình kiêu ngạo một chút, lại như nghĩ đến cái gì, ta mỉm cười nhìn qua nàng.

- Ừm, có người quen thuộc lại có người có thể ỷ lại, mình nghĩ hiện tại mình có thể tiếp tục cuộc sống vui vẻ.

Cả hai đều lộ vẻ mặt cười.

- Vậy là tốt rồi, xem ra đã đến lúc ta rời đi.

Gật đầu, ta chuẩn bị rời khỏi.

- Bạn muốn đi à, vì sao lại không ở lại, chúng ta cùng ở một chỗ.

Nàng nghi hoặc hỏi.

- Ta đã không là người của thế giới này nữa, hoặc có thể nói thế giới này không còn là của ta, mà lại ta có thể cảm nhận được, đến lúc ta

nên rời đi.

Trên mặt ta tràn ngập bất đắc dĩ.

- Vậy thôi, bạn đi đi.

Nàng ngẫm lại, nói

- Uy, uy, ta mới nói như vậy, ngươi liền muốn đuổi ta đi, không có lương tâm a.

Ta giận.

- Hì hì, coi như mình không cho bạn đi, bạn cũng sẽ rời đi mà.

Nàng cười nghịch ngợm hì hì nói.

- Ngươi thật thông minh.

Lắc đầu, tức giận giả bộ trên mặt tán đi.

-Vậy ta rời khỏi đây.

-U.

Tâm tình nàng có chút sa sút.

- Thế nào, đã có người ở lại, ngươi còn có cái gì không nỡ.

Ta cười nhìn nàng, tiếp tục nói.

-Hi vọng tương lai ngươi có thể có một cuộc sống vui vẻ như trước, đương nhiên lúc chơi đùa cùng hắn không nên quên phụ hoàng, dù sao, người là phụ hoàng của ta, cũng coi là phụ hoàng ngươi đi.

Nói xong, bóng người ta nhạt dần.

- Ta sẽ! Bạn cũng nhất định hạnh phúc...

Không nghe được nàng nói hết, ta đã nghe không được.

17- Mộng tỉnh, Lý Tâm Di

Phảng phất như đã ngủ rất lâu, trong mộng như có một người rất quan trọng đã rời đi, nhưng lại có một cái người quan trọng đến bên cạnh mình, mở mắt ra, trước mắt là ca ca kia, một người quen biết ở cùng một thế giới đến đây. Vì bạn ấy, vì ca ca, cũng vì mình, mình muốn có cuộc sống vui vẻ, đây là ước định của mình và bạn ấy.

- Vĩnh Ninh tham kiến phụ hoàng.

Đứng trước mặt nam tử trung niên, lần đầu tiên mình mở miệng nói ra câu chưa bao giờ nói qua.

Cung điện vẫn như vậy, người vẫn như vậy, nhưng cung điện dường như đã từng bị hắc ám bao phủ bây giờ rẽ mây nhìn thấy mặt trời mà sáng lên.

18- Ta trở về, Lý Tâm Di

Gian phòng trống trải, ga giường trắng noãn, mùi nước khử trùng gay mũi.

Trước giường, mỹ phụ trung niên lẳng lặng ngồi đó. Bên cạnh, một vị bác sĩ mặc đồ trắng, thu hồi ống nghe bệnh của mình, nhìn về phía người phụ nữ lắc đầu, rời khỏi phòng. Nhìn thấy động tác của bác sĩ, khuôn mặt mỹ phụ không có bao nhiêu hồng hào càng trở nên trắng bệch.

- Chuyện gì đến cũng sẽ đến, nếu em vẫn tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi.

Một nam nhân đẩy cửa đi vào.

Trung niên mỹ phụ không trả lời, chỉ yên tĩnh nhìn con gái mình trên giường.

Tiểu cô nương ở trên giường bệnh cũng yên tĩnh, trên mặt mang theo vẻ điềm nhiên, chỉ là hai mắt khép kín, không biết lúc cặp mắt kia mở ra sẽ sáng chói như thế nào.

Nhìn thấy động tác của vợ, nam nhân cũng chỉ có thể yên lặng đưa hoa quả đặt trên bàn đầu giường, lặng lẽ đi ra ngoài.

Cầm lấy một quả táo, mỹ phụ cúi đầu xuống nghiêm túc gọt.

-Từ khi sinh con ra, bác sĩ đã nói thân thể con rất yếu, cho nên cha mẹ rất ít để con một thân một mình đi ra ngoài, nhớ mang máng khi còn bé một mình con đợi trong nhà nhàm chán, liền thừa dịp mẹ không chú ý mà vụng trộm chuồn đi.

Mỹ phụ nhẹ nhàng nói, trên mặt lâu lâu còn lộ ra vẻ tươi cười, cũng không chú ý tới cái tay nho nhỏ đang run rẩy trên giường.

- Nơi này, là đâu?

Không có phụ hoàng, không có cung nữ, sau khi tỉnh giấc, ta nhìn thấy một nữ tử ngồi ở đầu giường, nhìn bàn tay nàng, ta vội vàng nhắm mắt lại. Có điều tay nàng hình như cũng không chạm vào tay ta, ta hơi híp mắt, thấy được nàng cầm lấy một quả táo, một bên cúi đầu gọt, một bên nói chuyện, giống như cũng không có chú ý tới ta.

- Mẹ có lỗi với con, ngày đó mẹ không nên để con một mình trở về, nếu như lúc đó mẹ đến trường học đón con, con cũng sẽ không mãi nằm trên giường như bây giờ.

Nàng bỗng nhiên vùi đầu khóc lớn.

Một người nam nhân đẩy cửa tiến vào, nhanh chóng đi đến bên người nàng, an ủi.

-Không nên tự trách mình, chuyện đã qua lâu rồi.

-Cha nó, anh nói Tiểu Di sẽ tỉnh lại chứ.

Nữ tử dùng thút thít, ngẩng đầu hỏi nam tử.

- Đương nhiên, Tiểu Di của chúng ta nhất định sẽ tỉnh lại.

Nam tử vội vàng ôm nữ tử vào trong ngực, nhẹ nhàng nói.

- Ừm, anh đi ra ngoài trước đi, em muốn yên lặng một chút.

Nữ tử xoa mắt một chút, nam nhân gật gật đầu, lặng lẽ đi ra ngoài.

- Tiểu Di, nếu con thật tỉnh lại thì tốt biết bao.

Nhìn thấy nam tử đi ra ngoài, nữ tử quay đầu, nhìn qua ta lại cười thảm lắc đầu, phảng phất như không tán đồng với lời nói hi vọng xa vời của chính mình, tiếp tục cúi đầu gột táo.

Một số chuyện không thuộc về trí nhớ của ta bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta, nhanh chóng lướt qua, nhưng mặc kệ hình ảnh biến hóa thế nào, bên trong mỗi một luôn có một bóng người, khuôn mặt giống ta.

Những hình ảnh kia như vậy lạ lẫm, lại quen thuộc như vậy.

Phảng phất

– phảng phất như có người đã từng kể cho ta vô số lần.

- Xủ nha đầu.

Nhịn không được cười cười, ta nghĩ ta hình như hiểu rõ.

- Mę.

Ta mở hai mắt ra, lên tiếng nói.

- Ừm, Tiểu Di làm sao?

Nữ tử nhất thời chưa kịp phản ứng, vô ý hồi đáp. Qua một lúc, động tác nàng dừng lại, táo trong tay rớt xuống đất.

Nàng ngẩng đầu, ta nhìn thấy trong mắt nàng tràn ngập chấn kinh, nhưng rất nhanh đã bị hưng phấn thay thế, nước mắt tràn ngập.

-Tiểu Di, con...

Nàng nức nở nói.

- Ừm, mẹ, con trở về.

Nhìn qua nàng, ta vừa cười vừa nói.

Bên trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ, một con chim non phá tổ bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận