Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 677: Có Phải Tới Tề Quốc Rồi Không?




Chương 677: Có Phải Tới Tề Quốc Rồi Không?





----------------------

- Lý huynh đệ, đã sửa sang xong căn viện, sau này ngươi và vị cô nương đó ở đây nhé.

Lâm Dũng ra khỏi sân viện bên cạnh Phương Lâm Uyển, nói.

- Nơi này gần cửa hàng, dễ chiếu ứng lẫn nhau.

Trong sân được mấy tiểu nhị cửa hàng hỗ trợ sửa sang lại, nghe nói đây là nơi này để vị Lâm cô nương kia nghỉ ngơi, diện tích không lớn nhưng vị trí rất tốt, gần như là khu vực hoang kim trong thành.

Lý Dịch đi vào xem, bên cạnh gian nhà có một phòng bếp, có vẻ như chưa ai động vào, mua thêm một ít nồi chén gáo chậu là dùng được, quá hợp ý hắn.

Trừ phòng bếp , cũng chỉ có…một gian phòng.

- Chỗ này không lớn, trước kia tiểu thư cũng thỉnh thoảng nghỉ trưa ở đây, hai người ở cũng được.

Đại hán nhìn xung quanh, nói:

- Ngươi xem còn thiếu gì thì nói ta một tiếng, ngày mai tiểu thư sẽ cho người chuyển từ qua.

Lý Dịch lắc đầu.

- Thay ta cám ơn Lâm cô nương, không cần đâu, sau này sẽ từ từ mua thêm.

Đương nhiên phải mua thêm, sau khi đại hán rời đi, Lý Dịch ra tiệm vải bên ngoài mua hai cuộn vải trước, treo trong phòng, chia phòng ngủ ra làm hai phần. Ở đây không có phòng dư nên chỉ đành làm vậy. Dụng cụ nhà bếp cũng phải mua thêm, nếu có thời gian thì mua gạo và thức ăn. Trước khi mặt trời lặn, hầu như vật dụng hay dùng trong sinh hoạt đều đã mua đủ, nếu còn sót gì thì để mai tính.

Sau đó mới khóa cửa, vừa lúc Phương Lâm Uyển đóng cửa, đi cùng đại hán kia trở lại Lâm gia. Từ chối đề nghị dùng xe ngựa đưa họ, Lý Dịch đỡ Liễu nhị tiểu thư vào sân viện. Lần này đã rời nhà hơn một tháng, không biết bọn người Như Nghi thế nào, mấy ngày nữa mới nhận được tin tức từ Thục Châu, có khả năng các nàng không ngờ được mình đến Tề quốc, chắc chắn phải nhanh nghĩ cách truyền tin.

Tình thế bên kia kinh đô thì không cần lo lắng. Viện Toán Học tự có hệ thống vận hành, có Lý Hiên trông chừng, lại có Lý Hàn ở đó, sẽ không xảy ra vấn đề, trong nhà cũng rất không thể nào xảy ra biến cố lớn gì, tầm năm ba tháng nữa, thân thể của lão hoàng đế cũng sẽ không sa sút đến mức đó.

Vĩnh Ninh và Thọ Ninh sợ rằng phải ở trong cung một thời gian thật dài, không biết có phải trưởng công chúa vẫn múa kiếm mỗi ngày trong Thần Lộ Điện, còn căn viện trong hẻm Dương Liễu như thế nào? Chẳng thể biểt được điều gì.

Lúc ra ngoài Lâm phủ, Liễu Dịch quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Liễu nhị tiểu thư hơi chau mày, ngồi xổm người xuống, nói:

- Lên đi.

Liễu nhị tiểu thư lắc đầu.

- Không sao, ta tự đi được.

Lý Dịch thúc giục.

- Muội không sao, nhưng huynh thì có sao đấy, trời sắp tối rồi, cứ như vậy thì không kịp trước khi đến giờ giới nghiêm, nhanh lên, đừng lề mề!

Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một cái, cắn răng, nói.

- Chờ thương thế của ta tốt lên...

Lý Dịch ngẩng đầu phiết nàng,

- Chờ muội lành vết thương thì sao, nhanh lên, còn lằng nhằng...

- Chờ thương thế ta tốt lên, ta sẽ 'cám ơn' ngươi đàng hoàng...

Liễu nhị tiểu thư tựa vào lưng Lý Dịch, chậm rãi nhắm mắt lại, cắn hai chữ “Cám ơn” rất nặng.

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Đừng khách khí, người một nhà, chuyện nên làm.

Từ Lâm gia đến cửa hàng phải đi khoảng hai khắc đồng hồ, trời gần về tối, không mấy người đi trên phố trong Phong Châu thành, nắng chiều chiếu xuống, một cái bóng thật dài kéo ra sau từ sau lưng hắn.

Lý Dịch bỗng nhiên thở dài.

- Về sau đừng ngốc như vậy.

Lần này Liễu nhị tiểu thư không đáp lại.

Nghĩ đến chuyện nào đó, Lý Dịch quay đầu hỏi:

- Thật ra có một việc huynh hơi tò mò.

- Chuyện gì?

Liễu nhị tiểu thư thản nhiên hỏi.

- Khi đó vì sao muội nhìn trúng huynh?

Lý Dịch nhìn gò má nàng, hỏi:

- Cái lần đầu tiên gặp nhau, muội ngồi trên lưng ngựa ấy...

Liễu nhị tiểu thư ngẫm lại, nói:

- Phương đại thúc nói, thư sinh kia nhìn dễ ức hiếp, chọn hắn đi...

Lý Dịch bĩu môi.

- Thừa nhận đi, muội bị khí chất của huynh cảm phục.

- Khi đó ngươi búi tóc lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, mồ hôi đầy đầu, ngay cả giày cũng chạy bay mất một chiếc, đây là khí chất?

Liễu nhị tiểu thư bỗng nhiên tò mò hỏi:

- Nói mới nhớ, vì sao ngày đó ngươi muốn chạy?

Không thể nhắc đến chuyện đó được, Lý Dịch quay đầu lại, đi nhanh hơn, nói:

- Huynh thích chạy đấy, muội quản được sao...

....

Phong Châu là trọng trấn của Tề quốc, là khu trung tâm chính trị và quân sự đối với các châu phủ xung quanh, tuân thủ giờ giới nghiêm hết sức nghiêm ngặt, đúng giờ Hợi đóng cửa thành, cho dù xóm làng chơi cũng không được phép có người đi lại trên đường sau giờ này, vi phạm nhẹ thì xử phạt, nặng thì xử tử, từ canh thứ hai, không còn một ai trừ phu canh (*) và lính tuần tra.

(DG: Người tuần đêm điểm canh)

Lúc này đã sắp đến giờ Hợi, trên đường phố không còn bao nhiêu bóng người, một hàng khoái kỵ phi tốc vào thành, chạy băng băng trên đường phố, rất nhanh đã đến trước một phủ đệ hào hoa. Người đi đầu tung người xuống ngựa, tiến lên hỏi:

- Điện hạ nghỉ ngơi rồi sao?

Một hạ nhân ngoài cửa phủ lập tức nói:

- Hiện tại vẫn chưa tới giờ Hợi, điện hạ đang xử lý công vụ, tướng quân chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi truyền tin.

Không lâu sau, một thư phòng trong phủ.

- Thẩm Hàm tham kiến điện hạ!

Nam tử quỳ một chân xuống đất, cung kính nói với người trẻ tuổi sau bàn.

- Thẩm tướng quân không cần đa lễ.

Người trẻ tuổi bước nhanh ra trước nâng hắn dậy.

- Thẩm tướng quân ngồi đi.

Hắn chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, sau đó mới nghi ngờ hỏi:

- Tướng quân không ở Sung Châu mà suốt đêm tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?

Sung Châu là châu huyện nằm tại biên giới Tề quốc, cách Thục Châu của Cảnh quốc một dòng sông, Thẩm Hàm là một trong các tướng quân thủ thành, sẽ không tùy tiện rời khỏi cương vị.

- Điện hạ, mạt tướng xác thực có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo.

Thẩm Hàm chắp tay một cái, nói:

- Hơn một tháng trước, Lý Dịch bị bắt cóc từ kinh đô Cảnh quốc, mấy ngày trước đó từng xuất hiện tại Thục Châu, sau đó biến mất không còn tăm tích, quan viên Thục Châu gần như đã lật tung cả Thục Châu nhưng vẫn không tìm ra. Mạt tướng suy đoán, có lẽ hắn đã đến Tề quốc.

Trên mặt người trẻ tuổi hiện ra vẻ kinh ngạc, hơi khó tin hỏi:

- Ngươi nói ai, Lý Dịch, hắn tới Tề quốc?

- Đúng vậy!

Thẩm Hàm nghiêm nghị nói:

- Tin tức này gần như đã truyền khắp Cảnh quốc, đã truyền đến Thục Châu vào mấy ngày trước, mạt tướng mới biết được hôm trước, cho nên thúc ngựa chạy tới thông báo điện hạ.

Đã từng cùng điện hạ đi đến kinh đô, Thẩm Hàm đương nhiên biết điện hạ coi trọng Lý Dịch kia, nói:

- Hắn và Thục vương có thù oán, nếu rơi vào tay Thục vương, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt, huống hồ về sau hắn không còn xuất hiện tại Thục Châu, mạt tướng suy đoán, có thể hắn đã tới Tề Quốc?

- Vậy thì quá tốt!

Người trẻ tuổi vui mừng nói:

- Lập tức truyền lệnh xuống, các châu huyện xung quanh phải chú ý cẩn thận, một khi phát hiện tung tích của hắn thì chắc chắn phải mời đến Phong Châu, mặt khác, phái người kiểm tra nghiêm mật động tĩnh của Thục Châu, nếu hắn bị Thục vương phát hiện tại Thục Châu, lập tức phái sứ thần qua thương lượng.

- Mạt tướng tuân mệnh!

Nam tử tên Thẩm Hàm khom người nói.

Người trẻ tuổi đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nở nụ cười tươi, lẩm bẩm.

- Lý huynh à Lý huynh, chúng ta lâu lắm rồi không gặp...

Bờ sông Thục Châu, lão giả tóc rối bời nhìn nước sông cuồn cuộn, nghi ngờ:

- Có phải...đã chạy tới Tề quốc rồi không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận