Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 880: Trở về!



Chương 880: Trở về!





----------------------

Diệu Âm Các.

Thôi Tập Tân ngẩng đầu nhìn lên lầu, chẳng biết lúc nào, một chỗ cửa phòng trên lầu đã mở ra một khe hở.

Hắn uống một hơi cạn sạch nước trà nóng mới đổi lúc nãy, ngẩng đầu nhìn lên lầu trên, bước đi thong thả vài vòng trong phòng, giống như hơi không kiên nhẫn đi tới bên ngoài cửa sổ, sau đó lại đi trở về.

Trên đường, một chỗ phía trước trà than.

- Thủ lĩnh.

- Ta nhìn thấy, đi!

Chỉ giao lưu hai câu ngắn ngủi, mấy tên bộ khoái nhanh chóng đứng dậy, đẩy đám người ra, lớn tiếng hô to.

- Phụng chỉ đuổi bắt khâm phạm triều đình, người không có phận sự tránh ra!

Đám người nhao nhao tránh ra, mấy người tới cửa Diệu Âm Các, đầu lĩnh bộ khoái phất tay.

- Đi vào lục soát!

Đang ngồi nghe ca hát, nghe diễn kỹ, bỗng nhiên có quan sai đi vào, tất cả khách nhân trong lâu giật mình, tấu nhạc sư đang đàn cũng dừng lại.

Phụ nhân xinh đẹp nhìn thấy có nha dịch đi vào, vội vàng chạy tới, kinh hoảng nói.

- Quan sai đại nhân, chuyện gì vậy, nơi này của chúng ta vẫn luôn buôn bán hợp pháp.

Nói xong bà nhét một thỏi bạc vào trong tay bộ khoái.

Nhưng mà, chiêu từ trước đến nay thuận buồm xuôi gió giờ phút này lại cũng không có tác dụng, bộ khoái kia đưa tay đẩy nàng ra, lạnh lùng nói.

- Chúng ta phụng mệnh đuổi bắt khâm phạm triều đình, có người mật báo nói phạm nhân bị chứa chấp tại nơi này của các ngươi, còn việc nơi này của các ngươi có phải buôn bán hợp pháp hay không, lục soát là ra...

Mỹ phụ kia vừa muốn mở miệng, lại trực tiếp bị cắt ngang.

- Bớt nói nhảm!

Bộ khoái cầm đầu liếc nàng một mắt, nói với mấy người sau lưng.

- Lục soát!

Trong lòng những vị khách trong đại sảnh sợ hãi, muốn rời đi, tiếc là không làm gì được, cửa chính đã bị quan sai ngăn lại, tất nhiên không dám lao ra, chỉ có thể đứng tại chỗ, trong lòng lo sợ bất an nhìn những bộ khoái đó lên lầu đạp cửa điều tra.

Cũng không biết, người ở trong đó, có bao nhiêu người đêm nay bị dọa lưu lại mầm bệnh cả đời.

Thôi Tập Tân rót cho mình thêm một chén trà nóng, ngẩng đầu liếc mắt lên lầu một cái, tiếp tục phối hợp uống trà.

Mấy chục năm qua, Trử gia tồn tại giống như thánh địa trong lòng người có ăn học ở Cảnh quốc.

Học trò của Trử Thái Phó khắp thiên hạ, dạy bảo hai vị đế vương, bây giờ trên triều đình, bao gồm hai bên tể tướng, không biết có bao nhiêu đại thần, gặp hắn, đều phải xưng một tiếng Trử lão.

Từ trước đến nay giữ mình trong sạch, yêu cầu của Trử Thái Phó đối với con cháu cũng rất nghiêm ngặt, chắc sẽ không nguyện ý để người Kinh Đô biết, trưởng tử của Trử gia bây giờ lưu luyến chỗ phong nguyệt, lúc hoan hảo với nữ tử còn có một loại ham mê biến thái nào đó.

May mắn, hôm nay sai dịch điều tra khâm phạm triều đình là người phủ Kinh Triệu Duẫn, lại thêm Thôi gia bỏ ra cái giá không nhỏ, bằng không, một lần scandal này đủ để ảnh hưởng đến môn phong Trử gia, sợ rằng sẽ lưu truyền đến mức người người đều biết.

Thôi Tập Tân lần nữa ngẩng đầu liếc mắt một cái, chậm rãi đứng lên, đi lên lầu.

Trên đường cái, người đi đường nhìn quan sai ngăn ở cửa Diệu Âm Các, nhao nhao dừng bước lại, từ xa quan sát.

Trên tửu lâu đối diện, một gã đại hán cầm bình rượu ngon đổ vào trong chén, đưa cho nam tử trung niên đối din.

- Ngũ gia, rượu đã hâm tốt.

Nam tử trung niên bưng chén rượu lên, đại hán đang muốn hắn ngồi xuống, lại nhìn thấy hắn cầm chén rượu lên mà tay không ngừng run rẩy, rượu trong chén đều vẩy lên ống tay áo, mà hắn lại không thèm để ý chút nào, giơ tay lên, đưa chén rượu kia đến miệng, mà lúc này, rượu trong chén đã không còn.

- Ngũ gia, người làm sao, rất lạnh à?

Đại hán gấp vội vàng đi tới, nhìn thấy cửa sổ sau lưng nam tử trung niên mở ra, lập tức nói.

- Ta đi đóng cửa sổ lại.

Hắn đứng phía trước cửa sổ, nhìn phía dưới một chút, nghi ngờ nói.

- Kỳ quái, những người phía dưới đang nhìn cái gì vậy?

- Chớ đóng!

Ngay vào lúc này, giọng nói âm trầm của nam tử trung niên như phát ra từ trong cổ họng.

- Thế nhưng nếu không đóng lại, bên ngoài gió thổi tới sẽ rất lạnh.

- Ta nói, chớ đóng!

- Tốt, tốt, không đóng thì không đóng.

Đại hán bất đắc dĩ lắc đầu, vẫy tay với tiểu nhị một bên, nói.

- Cầm một cái lò sưởi tới, nhanh lên nhanh lên.

Nam tử trung niên giơ lên cái chén đã không có rượu bên trong, ngửa đầu uống một ngụm, khi đặt chén rượu xuống, cánh tay còn nhịn không được run rẩy, cái chén đụng trên bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng hấp dẫn ánh mắt bàn bên.

Đại hán đi qua, nhìn hắn, kinh hồn bạt vía hỏi.

- Ngũ gia, ngũ gia, người sẽ không phải bị bệnh gì chứ?

- Ta không sao.

Nam tử trung niên khoát tay, trầm giọng nói một câu.

- Rót rượu!

- Thế nhưng…

- Rót rượu!

Đại hán chỉ có thể tuân theo, nhìn thấy đối phương đưa chén rượu tiến đến bên miệng mà một giọt cũng không còn, nhưng vẫn muốn giả trang ra bộ dáng uống thả cửa bộ dáng, lắc đầu, lần nữa rót đầy ly rượu.

- Phụng mệnh điều tra khâm phạm triều đình, người bên trong, không được nhúc nhích!

Một tên bộ khoái đạp mở cửa phòng, nhìn thấy hai người một nam một nữ trần trụi trên giường trong phòng, lớn tiếng nói một câu.

Nam nữ trên giường đã sớm bị dọa sợ, đã có hai tên bộ khoái xông đi vào, thô lỗ liếc nhìn một chút, ánh mắt hung hăng quét mấy lần trên người nữ tử, rồi lại nhìn nam nhân kia, có chút xem thường phất tay.

- Không có việc gì, các ngươi tiếp tục.

Sau khi đi ra khỏi phòng này, mấy người liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp đi về hướng gian phòng tận cùng bên trong nhất.

- Phụng mệnh điều tra khâm phạm triều đình, người bên trong, không được nhúc nhích!

Bộ khoái dẫn đầu tung một chân đá cửa, hai gã khác bộ khoái lập tức xông vào, bay thẳng về hướng màn che bên giường.

Sau màn che, tiếng thở dốc của nam nhân to khoẻ im bặt, ngược lại đổi thành kinh hoảng.

- Ngươi... Các ngươi là ai?

Đầu lĩnh kia nhìn nam nhân trên giường, sững sờ một lúc, sau đó lập tức ôm quyền nói.

- Thật có lỗi, thật có lỗi, không biết Trử công tử ở chỗ này, quấy nhiễu công tử, mong rằng công tử thứ lỗi, chúng ta lập tức đi ngay, lập tức đi ngay.

Hắn nhìn trên giường, tay Trử Bình còn bóp cổ nữ tử kia, còn thân thể nữ tử kia trần lộ bên ngoài, trên da còn đầy dấu vết của roi da và sáp nến.

Bộ khoái kia hít sâu một hơi, nhìn Trử Bình, lần nữa ôm quyền nói.

- Cái này, yêu thích của Trử công tử thật độc đáo, Trử công tử yên tâm, tối nay chúng ta cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, ngài tiếp tục.

Hắn phất tay đối với hai người trong phòng, nói.

- Còn không mau đi.

Đi tới cửa, một bóng người từ bên ngoài đi đến, Thôi Tập Tân nhìn mấy người, sắc mặt trầm xuống, cả giận nói.

- Ai bảo các ngươi đến đây!

Trên mặt bộ khoái kia lộ ra nụ cười làm lành, còn chưa kịp nói lại lời mà mình đã tập rất lâu trước đó lại chợt nghe bên giường truyền đến một âm thanh hoảng sợ cùng cực, cả người Trử Bình ngã xuống từ trên giường, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, lẩm bẩm.

- Đây không phải thật, đây không phải thật, Song Song, Song Song cô tỉnh lại đi, vừa rồi ta không dùng lực, vừa rồi ta thật không dùng lực mà.

Bộ khoái kia kinh ngạc nhìn một màn này, còn chưa kịp hỏi thăm, một tên bộ khoái đi tới cạnh giường nhìn nữ tử trần trụi nằm trên đó, chậm rãi vươn tay đặt trước mũi nàng, lúc này mới quay đầu lại, có chút khó tin nói.

- Chết… Chết?

- Cái gì?

Sắc mặt Thôi Tập Tân và bộ khoái kia đồng thời đại biến.

Trên tửu lâu, đại hán kia nhìn vạt áo của nam tử trung niên đã bị ẩm ướt hơn phân nửa, lắc bầu rượu rỗng tuếch, nói.

- Ngũ gia, đã hết rượu rồi, chúng ta về thôi.

Nam tử trung niên bưng lên một chén rượu còn sót lại, chậm rãi vẩy trên mặt đất, vịn cái bàn, có chút gian nan đứng lên, thanh âm khàn giọng phát ra.

- Trở về.

- Vị kia là Tần ngũ gia?

- Nghe hán tử kia xưng hô, hẳn là không sai.

- Nghe nói Tần ngũ gia này lúc tuổi còn trẻ cũng là nhân vật có tiếng tăm trong kinh đô, có điều bởi vì Tần gia có Tần Ngạn, cho nên ngày thường tương đối ít nổi danh, bây giờ làm sao lại thành như thế?

- Ngươi có chỗ không biết, ai.... Chuyện này nói ra cũng là một đoạn oan nghiệt.

Dưới lầu, đại hán kia cõng nam tử trung niên đi ra khỏi tửu lâu, nhìn biển người chen chúc đối diện, hỏi.

- Ngũ gia, muốn lưu lại xem náo nhiệt hay không?

Trên vai truyền đến một tiếng ho nhẹ, sau đó là âm thanh khàn khàn.

- Trở về.

- Thật không xem?

Đại hán hơi nghi hoặc một chút lần nữa xác nhận nói.

- Trở về!

- Tốt tốt tốt, trở về.

Đại hán lắc đầu, thở dài, cõng nam tử trung niên biến mất trong dòng người mênh mông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận