Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 889: Nghị Hòa Cầu Thân




Chương 889: Nghị Hòa Cầu Thân





----------------------

Cảnh Quốc tảo triều, hôm nay đã thành một hình thức. Duy trì triều đình vận chuyển, có tam tỉnh lục bộ, thực ra cũng không cần đế vương, một số quyết sách trọng đại, người phía dưới không cách nào quyết định, còn có trưởng công chúa thẩm định, có việc trưởng công chúa không thể quyết định mới cần còn hỏi ý tứ lão hoàng đế.

Mùng một mỗi tháng tảo triều, nếu như không có chuyện trọng yếu, lão hoàng đế cũng chỉ lộ diện ngắn ngủi.

Công chúa điện hạ phụ chính ngồi trên ghế bên trái dưới lão hoàng đế một chút, lấy địa vị hiện tại, vị trí Lý Dịch đứng bây giờ trên triều đã không còn là cây cột yêu thương lúc trước.

Vị trí hiện tại chỉ ở sau hai vị Tể Tướng, đặt song song cùng Lục Bộ Thượng Thư.

Nghe quan viên trong triều báo cáo công tác có chút buồn ngủ, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh lanh lảnh của thái giám.

- Tuyên sứ thần Tề Quốc yết kiến!

Sứ thần Tề Quốc những ngày nay rất thành thật tại Kinh Đô, trung thực không giống như sứ thần Tề Quốc. Bất quá, nghe tin đồn rằng bọn họ lần này đi cầu hòa, biểu hiện thành thật cũng rất bình thường.

Một hàng năm người sứ thần Tề Quốc rảo bước tiến lên đại điện, sau khi đứng vững, trước khom người sau cao giọng nói.

- Tham kiến Hoàng Đế bệ hạ!

Thái độ sứ thần Tề Quốc đoan chính, biểu lộ khiêm nhường cung kính để trong lòng triều thần Cảnh quốc sảng khoái.

Tề Quốc thế lớn, những năm qua cho dù điều động sứ thần, thái độ ngay trước quân thần Cảnh Quốc đều kiêu căng đến cực điểm, một bộ dáng không coi ai ra gì, nếu so với thái độ hiện tại, quả thực khác nhau một trời một vực.

Mà trong lòng bọn họ đều hết sức rõ ràng nguyên nhân tạo thành hết thảy.

Tề Quốc, Triệu Quốc nhiều lần xâm lấn biên giới, nhiều lần đều bị tướng sĩ tiền phương của Cảnh Quốc đánh bại, Triệu Quốc ném mấy tòa thành trì ra ngoài mới an bình, yên lặng lui binh, phái tới sứ thần thương lượng chuộc về mấy tòa thành trì kia hiện còn bị bơ tại Hồng Lư Tự.

Mấy vị sứ thần Tề Quốc nói chuyện đi thẳng vào vấn đề, sau khi nói vài lời theo nghi thức, trực tiếp tiến vào chính đề.

Đại ý là Cảnh Quốc cùng Tề Quốc là lân bang, cả ngày hết đánh rồi đánh, điều này sẽ khiên bao nhiêu người chết, lãng phí bao nhiêu tiền, nói cho cùng chịu khổ đều là bách tính, thật sự không nên, không bằng từ nay về sau, hai nước bắt tay giảng hòa, tôn trọng chủ quyền cùng lãnh thổ lẫn nhau, không xâm phạm lẫn nhau, không can thiệp chuyện nội chính của nhau, bình đẳng cùng có lợi, chung sống hoà bình…

Lời vừa nói ra, không chỉ có Cảnh Đế đứng lên từ trên long ỷ, trong triều đình cũng xôn xao không ngừng.

Hiểm họa ngoại xâm lớn nhất của Cảnh Quốc là Tề Quốc, hai nước tranh đấu mấy chục năm, Cảnh Quốc yếu thế, vài chục năm nay, mấy lần cầu hoà, vì thế mà trả giá không nhỏ, lần này đến Tề Quốc chủ động cầu hoà?

Chuyện này thật sự lần đầu gặp được, làm thần tử Cảnh Quốc, trong lòng bọn họ tràn đầy cảm giác thoải mái cùng tự hào, bây giờ Cảnh Quốc đã trưởng thành đến cấp độ cả Tề Quốc đều không dám tùy tiện khinh thường?

Không đợi quân thần Cảnh Quốc trình bày, đầu lĩnh sứ thần khom người tiến lên, cao giọng nói.

- Vi đại biểu thành ý, chúng ta đặc biệt thay Thái Tử điện hạ Tề Quốc cầu thân đến Hoàng Đế bệ hạ xin cưới trưởng công chúa quý quốc, cũng cho ra hứa hẹn, sau khi Thái Tử điện hạ lên ngôi sẽ lập tức sắc phong công chúa điện hạ làm Quý Phi.

Lời vừa nói ra, triều đình lúc đầu còn hơi ồn ào, lập tức trở nên an tĩnh.

Có người sau khi kinh ngạc, mi đầu nhăn lại.

Có người đầu tiên sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.

Lý Dịch nhìn sứ thần đang cầm quốc thư Tề Quốc trong tay, lại ngẩng đầu nhìn phía trên một chút, lão hoàng đế nhăn mày, mặt công chúa điện hạ không biểu tình, thu tầm mắt lại, sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa.

Ngay sau đó liền có một người đứng ra, nói thẳng.

- Bệ hạ, nghị hòa có thể, Thái Tử Tề Quốc muốn cưới trưởng công chúa, lại tuyệt đối không thể!

- Thần tán thành!

"Thần tán thành!"

Lời Tần Tướng vừa ra, có không ít người trong triều đứng ra.

Tề Quốc chủ động nghị hòa, điều này tự nhiên là một việc mười phần tăng thể diện, truyền đi có thể truyền ra quốc uy, nhưng Thái Tử Tề Quốc muốn cưới trưởng công chúa, chính là nói chuyện viển vông.

Tầm quan trọng của công chúa điện hạ đối với Cảnh Quốc không cần nói cũng biết, thậm chí có thể nói nàng mặc dù có thân phận công chúa, nhưng nói đến chính sự là một Quân Vương, hơn nữa còn là một vị minh quân trăm năm khó gặp.

Không nói đến việc không có công chúa điện hạ, triều đình Cảnh Quốc sẽ trở thành tình trạng gì, trắng ta tặng một vị minh quân đưa cho Tề Quốc, người bình thường không làm được sự việc này.

Còn về nghị hòa, Tề Quốc muốn nghị hay không cũng mặc kệ, dù sao bọn họ cũng đánh không lại tướng sĩ Cảnh Quốc có thiên phạt, nói chung một câu, hòa có thể không nghị, không thể gả công chúa!

Thôi Thanh Minh nhìn qua lão nhân đang đứng ra nói chuyện, sắc mặt bình tĩnh nhưng nắm tay trong tay áo lại siết chặt.

Hắn quay đầu nhìn liền có một tên quan viên đứng ra, mở miệng.

- Bệ hạ, hai nước giao chiến sẽ có bao nhiêu sinh linh đồ thán, lại phải hy sinh bao nhiêu tướng sĩ anh dũng của Cảnh Quốc ta, bây giờ Tề Quốc đưa ra nghị hòa, chính là sự việc có phúc vạn dân, mong bệ hạ nghĩ lại!

Sau khi quan viên này mở miệng, có không ít người đứng ra phụ họa, hai phe đều cố chấp ý kiến của mình, tranh luận không nghỉ.

Cảnh Đế buông xuống quốc thư, đưa tay ra hiệu cho phía dưới, triều đình lập tức khôi phục tĩnh mịch.

- Nghị hòa có thể, chuyện cầu thân, đừng nhắc lại.

Lão nhàn nhạt nói một câu, cho ra thái độ tuyệt đối.

Tề Quốc sứ thần ngẩng đầu, nói.

- Nghị hòa chính là việc mà hai nước đều có lợi, Tề Quốc ta đã cho ra đầy đủ thành ý, quý quốc cũng cần phải xuất ra thành ý?

Lời vừa nói ra, ánh mắt quần thần trong điện nhìn qua sứ thần Tề Quốc bắt đầu trở nên bất thiện.

Sứ thần Tề Quốc nói bóng gió, nếu Cảnh Quốc không gả trưởng công chúa, không cho đầy đủ thành ý, chuyện nghị hòa cũng không cần bàn…

- Bệ hạ, việc này có lợi cho vạn dân, còn mời bệ hạ nghĩ lại!

- Bệ hạ, chớ có để sinh linh lại đồ thán!

- Còn mời bệ hạ suy nghĩ cho bách tính Cảnh Quốc, cho tướng sĩ nơi tiền phương!

Sau khi lại thấy vài người nữa đứng ra, Cảnh Đế cau mày, ánh mắt hướng về một chỗ phía dưới điện.

Lý Dịch hợp thời đứng ra, nhìn những người kia, hỏi.

- Tiếp nhận Tề Quốc nghị hòa, gả trưởng công chúa đi chính là cứu vãn ngàn vạn bách tính, làm sinh linh thoát khỏi đồ thán?

Một người cầm đầu lạnh hừ một tiếng.

- Nếu có thể miễn đi chiến tranh giữa hai quốc gia, có gì không thể?

- Như vậy, đến cùng có miễn không?

Lý Dịch nhìn hắn, lại nhìn về phía mọi người bên cạnh hắn, hỏi lần nữa.

- Cảnh Quốc và Tề Quốc đã từng nghị hòa nhiều lần, thật làm được như vị đại nhân này nói?

- Cái này…

Quan viên kia nhất thời á khẩu không trả lời được, nếu như nghị hòa thật hữu dụng, như vậy nghị hòa một lần đã đủ, sứ thần Tề Quốc cũng không cần xuất hiện tại đây.

Lý Dịch nhìn xem quần thần trong điện, mở miệng.

- Tề Quốc lòng lang dạ sói, mọi người đều biết, vứt bỏ minh ước không chỉ một lần, còn danh dự gì mà đưa ra đề xuất, huống chi, long thể bệ hạ không khỏe, trưởng công chúa phụ chính giúp nước, đang trong thời khắc mấu chốt, giờ lại phải lấy chồng ở Tề Quốc xa xôi, lui thêm bước nữa, Thái Tử Tề Quốc mất hết dân tâm trong nước, hoàng vị còn chưa nhất định ngồi lên, dựa vào cái gì cho ra hứa hẹn!

- Haha, đúng vậy, đúng vậy!

Tiết lão tướng quân cười lớn đi ra, nói.

- Thành ý, các ngươi muốn thành ý gì, có muốn thiên phạt không?

Lại có một lão tướng đi ra, cười to.

- Kẻ xâm lược là Tề Quốc các ngươi, còn nói cái gì nghị hòa, muốn lui binh tranh thủ thời gian lui, muốn đánh, tướng sĩ Cảnh Quốc ta sợ các ngươi?"

Trầm Tướng đứng ra, gật đầu.

- Bệ hạ, lão thần cảm thấy, Lý Đại Phu nói có lý.

Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh tiến lên phía trước.

- Thần tán thành.

Hộ Bộ Thượng Thư Tần Hoán đứng bên cạnh hắn.

- Thần tán thành

Thượng Thư Tả Thừa Đổng Văn Duẫn

Giờ phút này đứng lên tán thành đều là trọng thần trong triều, ý kiến hai vị Tể Tướng giống nhau, Trầm gia Vương gia cũng đều đứng sau lưng Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, ý kiến người khác thực không còn quan trọng.

Thôi Thanh Minh nhìn về một loạt bóng người đứng phía trước, nắm tay nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt, rất nhanh, lại vô lực thả ra.

Chuyện liên quan tới sứ thần Tề Quốc nghị hòa, những lão đại trong triều cho ý kiến rất thống nhất, hòa có thể nghị, cưới công chúa thì không có khả năng, được thì nghị, không được liền lăn, Tề Quốc là Tề Quốc năm đó, Cảnh Quốc đã không phải là Cảnh Quốc nhỏ yếu năm đó nữa.

Lý Dịch ăn một miếng cơm chiên trứng, nhìn trưởng công chúa, nói.

- Nói như thế, sứ thần Tề Quốc nghị hòa là giả, muốn nhờ vào đó đạt được trợ giúp từ Cảnh Quốc hỗ trợ đại hoàng tử leo lên đế vị mới là thật.

Lý Minh Châu nắm chén rượu, lại không ăn cơm, tâm tình không thế nào cao được, nhìn hắn hỏi.

- Chuyện hòa thân, trong lòng ngươi đến cùng có ý nghĩ thế nào?

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Hòa thân, không hòa là khí tiết, hòa cũng là một loại thủ đoạn ngoại giao, còn về đến cùng thấy thế nào, không thể quơ đũa cả nắm.

- Đây là những lời ngươi bình thường dùng để qua loa tắc trách với phụ hoàng.

Lý Minh Châu lắc lắc chén rượu.

- Ta muốn nghe lời trong lòng ngươi.

- Lời trong lòng à…

Lý Dịch bưng chén rượu lên đụng với nàng một cái, không chút do dự nói.

- Quản hắn là người Tề Quốc hay Triệu Quốc, ta đương nhiên sẽ không để cho cô gả đi…



Bạn cần đăng nhập để bình luận