Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 765: Thương Nhân Ngoại Bang Biến Mất



Chương 765: Thương Nhân Ngoại Bang Biến Mất





----------------------

Thôi gia đương nhiên phải thua lỗ.

Đầu óc muốn hỏng, dùng số lượng lớn châu báu đồ trang sức vàng bạc đổi về một đống đồ chơi rách rưới không đáng tiền, bọn họ không lỗ người nào lỗ?

Có điều ai cũng biết, chuyện này không thể trách Thôi gia, dù sao thì từ xưa đến nay, lưu ly là bảo vật cực kỳ trân quý, không chỉ thể hiện giá trị của nó, còn có ý nghĩa của nó.

Trong suốt sáng long lanh, hào quang Lưu Ly vốn có khả năng hấp dẫn ánh mắt người, lại là chí bảo của Phật Môn, tượng trưng cho phúc phận, vận thế, người bình thường cả một đời đều không thể gặp được, ai có thể nghĩ tới, bảo bối tốt lành này trong vòng một đêm trở thành cải trắng ven đường, đoạn thời gian trước lưu ly còn là đồ trang sức có giá trị ba ngàn lượng bạc, bây giờ chỉ có thể làm quà tặng mỗi khi mua quần áo, mua một bộ tặng hai cái, một cái trên trời một cái dưới đất, cho dù người thông minh đến mấy cũng không nghĩ ra Thôi gia sẽ thua lỗ.

Vật mà hiếm thì sẽ trân quý, nhưng do trong thời gian ngắn, Kinh Thành xuất hiện quá nhiều lưu ly, vậy nên giá cả của lưu ly cơ hồ mỗi ngày một thấp, tinh thể sáng long lanh, sắc thái lộng lẫy đẹp mắt nhưng loại đồ vật trong suốt sáng long lanh, sắc thái lộng lẫy này cả kinh thành đều có, còn có ai sẽ cảm thấy nó hiếm?

Một đám người quyền quý ở Kinh Thành nhao nhao mắt trợn tròn.

Mấy tháng trước, bọn họ tốn hơn mấy ngàn vạn lượng bạc mới mua được đồ lưu ly, vậy trong nháy mắt liền không đáng tiền, chuyện này cho dù người nào cũng sẽ không dễ chịu.

Bọn họ lần này chính bị Vương gia hại thê thảm.

Các hòa thượng cũng đều trợn tròn.

Đồ trang sức bằng lưu ly của người khác nhiều lắm là hơn ngàn lượng, nhưng tượng Phật lưu ly của bọn họ cũng không ít hơn một vạn lượng.

Người vụng trộm oán trách triều đình, oán trách Vương gia nhiều vô số kể, nhưng bên ngoài vẫn không dám biểu lộ ra chút mảy may nào.

Dù sao trong hai nhà, bất kỳ một người nào cũng đều là quyền thế ngập trời, cho dù đám quyền quý, bọn họ cũng trêu chọc không nổi.

Mà khi nghe nói gia chủ Vương gia ngay trước mắt mọi người đập vỡ nát mấy trăm kiện đồ vật bằng lưu ly, oán trách trong lòng bọn hắn giảm đi rất nhiều, biến thành trào phúng và cười trên nỗi đau của người khác.

Vương gia thế mà còn có nhiều đồ vật bằng lưu ly như vậy, khẳng định nghĩ đến sau này tái phát mấy bút tiền của phi nghĩa, nếu không làm sao lại tổ chức hội giám thưởng lưu ly, hiện tại lưu ly trở thành đồ vật không đáng tiền, bọn họ tất nhiên tổn thất, nhưng mà so sánh với tổn thất của Vương gia, quả thực là chín trâu mất một sợi lông, không đáng bao nhiêu.

Con người vốn là như vậy, lúc tự mình xui xẻo, biết được người khác còn gặp chuyện không may hơn mình, trong lòng không tránh khỏi sẽ dễ chịu hơn một chút.

Đương nhiên bọn họ cũng không hoàn toàn tổn thất, triều đình cùng Vương gia bán lưu ly cho bọn hắn, đều có tính chất quyên tiền, tất cả mọi người đều đăng ký trong danh sách, một phần rất lớn xung về quốc khố, chí ít có thể để lại chút ghi chép ở chỗ bệ hạ, có thể chứng minh bọn họ cũng đã góp công góp sức vì quốc gia, bạc của bọn họ cũng không hoàn toàn đổ xuống sông xuống biển.

Thôi gia thì không giống.

Theo người có tâm tính toán, tổn thất lần này của Thôi gia, ít cũng phải bốn trăm vạn lượng trở lên, bốn trăm vạn lượng là khái niệm gì, gần như sắp bằng một phần ba thuế thu hằng năm của Cảnh Quốc.

Một con số này, cho dù nội tình của Thôi gia có sâu đến cỡ nào, đối với bọn hắn mà nói cũng là một cú đả kích trầm trọng, trầm trọng đến thương gân động cốt, dao động căn bản, nếu như không có nhiều năm tĩnh dưỡng, căn bản không có cách nào khôi phục.

Cho đến ngày nay, tất cả mọi người hiểu được.

Vương gia, Thôi gia, còn có những nhà quyền quý to nhỏ của Kinh Thành, thậm chí cả triều đình, đều bị những thương nhân ngoại bang đó đùa nghịch.

Từ sau khi lưu ly biến thành mặt hàng thông thường, những thương nhân ngoại bang đó liền biến mất không còn tăm hơi bóng dáng, bọn họ đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, cuốn đi số lượng lớn tiền bạc, hoàn toàn không để ý đến một số ít người ở Kinh Thành trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, chỉ có thể nắm chặt dây lưng quần sinh hoạt.

- Đám thương nhân ngoại bang đáng chết!

Cho nên câu nói này, thường xuyên treo trên miệng của dân chúng trong Kinh Thành, trở thành câu nói kinh điển.

Những thương nhân ngoại bang đó rốt cục đi nơi nào, cho dù rất nhiều năm về sau cũng vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.

- Hắc hắc, ta muốn, muốn, một ngôi nhà, rồi đón lão nương nhà ta lên!

- Đã nói rồi, nhà của ta phải ở đối diện nhà của ngươi.

- Ta phải trở về một chuyến, mang Tiểu Liên đến đây ở và thành thân.

Lý Dịch nhìn lên mấy bóng người đang cười toe toét trước mặt, khoát tay, nói.

- Những chuyện này, chính các ngươi tự đi tìm Lữ tiên sinh, hắn sẽ an bài cho các ngươi.

Chỉ cần kiếm lời đầy đủ đầy đủ tích phân, bọn họ có thể đổi lấy đồ vật mà mình cần, bạc cũng được, nhà cũng được, thậm chí đỉnh cấp cao thủ chỉ điểm, đều dùng tích phân, đây là quy củ của Liễu Minh, từ khi Lý Dịch vừa mới bắt đầu đã không muốn tính toán dùng tình cảm hoặc đồ vật gì đó trói chặt bọn họ, có được chỗ tốt mới là thứ duy trì mối quan hệ tốt nhất.

Đương nhiên, tất cả mọi chuyện cũng không thể không kể đến nhân tình, Liễu nhị tiểu thư không hiểu những thứ này, Lữ Lạc lại hiểu làm thế nào để mua chuộc lòng người một cách tốt nhất.

Khi mấy người kia gần đi, Lý Dịch vẫn chưa yên tâm nhắc nhở một câu.

- Nhớ lấy, sau khi ra ngoài không nên nói như vậy với người khác, nếu không sẽ bị đánh chết, cũng nhớ kỹ nói với bọn hắn một tiếng.

Thương nhân nước ngoài bây giờ ở Kinh Thành có thể nói người người kêu đánh, nếu như bị phát hiện, tuyệt đối không phải bị đánh một trận đơn giản.

- Không có ý tứ, quen, quen thuộc.

Một tên hán tử cứng ngắc sờ sờ đầu, lúc này mới cùng mấy người rời đi.

Sự việc lưu ly, bọn họ thực ra không cần cố ý báo cáo với Lý Dịch, nhưng mấy người kia khác biệt, phương diện Tề Quốc đều do bọn họ liên hệ, tin tức lưu ly không đáng tiền, không bao lâu nữa sẽ truyền đến Tề Quốc, một số an bài ở bên kia cũng cần bọn họ đi qua thi hành.

- Cô gia, chúng ta kiếm tiền như thế, có phải quá đáng quá?

Lão Phương gãi đầu, cuối cùng cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Hai năm trước, hắn còn đang vì mấy đồng tiền mà liều sống liều chết, lúc này mới qua bao lâu, bạc trong tay lên đến trăm vạn lượng, mỗi khi hồi tưởng lại, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác không chân thực.

- Thật có chút quá đáng.

Lý Dịch gật đầu, loại phương pháp kiếm tiền này mặc dù nhanh nhưng cũng không khác biệt với hãm hại lừa gạt người ta, lừa nhiều người như vậy tất sẽ gặp báo ứng.

Nhưng mà, chuyện này lão hoàng đế tham dự, không có sự cho phép của hắn, cũng không có chuyện bán hàng lưu ly từ thiện, cho dù có báo ứng, báo ứng của triều đình và Vương gia tất nhiên sẽ lớn hơn nhiều so với Lý gia.

- Canh chừng cho tốt, ta đi xem một chút.

Lý Dịch đi tới nhà bếp, thuận tiện khoát tay đối với hắn.

- Ngươi đi mau đi, lúc đi ngang qua hẻm Dương Liễu, giúp ta mang một ít bánh quế về.

Vị trí hiện tại của bọn họ là đang ở nhà mới ở Kinh Thành.

Khoảng cách từ nơi này đến Toán Học Viện và Hoàng Cung đều không xa, hoàn cảnh thanh u, cách một đoạn so với khu chợ ồn ào, đằng sau nhà là một nương rẫy, độ dốc không lớn, nhưng mà đứng trên đỉnh sườn nú, cũng có thể thoáng quan sát một chút cảnh tượng xung quanh, bắt mắt nhất chính là sóng nước lấp lánh của hồ nước nhân tạo trong Toán Học Viện, mỗi khi hoàng hôn, hắn đều nắm tay Như Nghi đến đó tản bộ, cảm giác không tệ.

Hiện tại chuyện mà mỗi ngày hắn phải làm đại khái cũng là rời giường sớm, vào lúc chợ còn chưa kịp mở cửa, đi qua mấy con phố để mua rau tươi và đồ ăn trở về, nếu có thời gian sẽ mang theo một đầu cá tươi, nửa đường sẽ dừng lại nghỉ ngơi ở hẻm Dương Liễu một lúc, đến khi mặt trời mọc bốn mươi lăm độ mới về nhà chuẩn bị nấu cơm.

Tất cả trình tự đều không cần hạ nhân làm, nhiều lắm thì tiểu nha hoàn giúp hắn nhặt rau, nhóm lửa, vào lúc này, Vĩnh Ninh sẽ chuyển một cái ghế nhỏ đến rồi ngồi xuống nhìn hắn, loli ngạo kiều muốn giúp đỡ nhưng lại luôn quấy rối.

Sinh hoạt như này cũng rất không tệ.

Lý Dịch lấy chén canh, nếm một ngụm, mùi vị cũng không tính quá nồng đậm, quyết định cố gắng nhịn một chút, chỉ uống một ngụm canh nhưng không muốn lãng phí, bưng lên đặt trên bàn đá bên ngoài, đi về phía sau chuẩn bị gọi Tiểu Hoàn đi ra uống hết.

Canh cho Như Nghi dùng để an thai dưỡng thân thể, nhưng mà nữ tử bình thường uống cũng có chỗ tốt, làm đẹp dưỡng nhan, ngực lớn săn mịn, tiểu nha hoàn cần phải uống nhiều, đây chính là bí pháp không truyền ra ngoài của lão hòa thượng Đàn Ấn, nói an thai, Lý Dịch tìm được một đơn thuốc không sai biệt lắm trong sách, miêu tả công hiệu lại nhiều hơn mấy thứ.

Không tìm được Tiểu Hoàn, có thể cùng bọn loli ngạo kiều đi nơi nào để chơi rồi, lúc Lý Dịch trở về, thấy có người ngồi ở bên cạnh bàn đá, chén kia canh đã thấy đáy.

- Canh này có mùi vị cũng không tệ lắm.

- Nấu rất kỹ, đối với thân thể cũng rất bổ dưỡng.

Lý Dịch nhìn nam tử trung niên ngồi ở chỗ đó cười nói.

- Nếu ngài thích thì cứ uống nhiều hơn một chút.


Bạn cần đăng nhập để bình luận