Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 759: Có Đẹp Như Vị Tằng Cô Nương Ở Hẻm Dương Liễu Không?



Chương 759: Có Đẹp Như Vị Tằng Cô Nương Ở Hẻm Dương Liễu Không?





----------------------

- Hôm nay muội có chút lạ, lạ thế nào, chính là đẹp lạ.

Đời sau có thể dùng làm chữ vàng để trêu chọc muội, được tán dương như thế, tuy nữ hài tử không đến mức nở hoa trong tâm nhưng tâm lý chắc chắn sẽ có một chút mừng rỡ, mà ở thời đại bây giờ, trên đường cái tùy tiện cản một vị nữ tử lại nói như vậy, nhận lại tuyệt đối không phải thẹn thùng hay mừng rỡ, mà chửi một câu “Kẻ xấu xa” xem như nhẹ, nghiêm trọng hơn thì tát một cái, đều có khả năng rất lớn.

Liễu nhị tiểu thư uống một ngụm canh nhỏ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Ngươi vừa nói cái gì, ta không nghe rõ.

- Ta nói, hôm nay muội đẹp lạ.

Cây ngay không sợ chết đứng, đẹp mắt còn không cho người khác nói, càng là lúc này, thì càng không thể sợ, biểu lộ Lý Dịch nghiêm túc, ngôn từ chính nghĩa, một chút cũng không chột dạ.

- Trước kia thì không đẹp?

Lý Dịch kinh ngạc, không ngờ Liễu nhị tiểu thư có thể hỏi như vậy, đây quả thực là câu hỏi khó, lắc đầu liên tục.

- Trước kia cũng đẹp.

- Vậy hôm nay đẹp ở đâu?

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, hỏi.

- Có đẹp như vị kia Tằng cô nương ở hẻm Dương Liễu không?

Đây là một đề tài mất mạng.

Ánh sáng mặt trời hôm nay có chút chướng mắt, chướng mắt đến mức Lý Dịch có chút thấy không rõ khuôn mặt đẹp của Liễu nhị tiểu thư dưới mặt trời.

- Ai nha, hôm nay ánh mặt trời thật chói, đâm mù con mắt ta rồi, đều nhìn không thấy được gì, cũng không nghe được.

Lão Phương nhắm mắt lại, đứng trong sân, hai tay sờ loạn, lúc đi ra cửa sân, còn bị vấp bậc thang một chút, suýt nữa ngã sấp mặt, miệng còn liên tục phàn nàn.

- Giả vờ.

Lý Dịch xem thường nhìn lão Phương lảo đảo đi ra ngoài, quay đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư, bĩu môi nói.

- Hôm nay trời âm u, làm gì có mặt trời, nói láo cũng không tìm một lí do tốt chút.

Lý Dịch lo lắng nhìn ra cửa, nói.

- Cũng có thể con mắt cùng lỗ tai của lão Phương có vấn đề, ta đi xem một chút.

Lão Phương lần nữa từ bên ngoài đi tới, gãi đầu, nói.

- Quên nói, những người này trở về từ Thục Châu.

Hắn giao một phong thư cho Lý Dịch.

- Đây là Dương Liễu Thanh cô nương giao cho nhị tiểu thư, lần này Dương cô nương không trở về cùng lúc với đám bọn hắn, tựa như một người rời đi lúc ở Thục Châu.

Nói xong cũng ngẩng đầu lên nhìn trời, hai tay loạn lắc trên không trung, đi ra cửa viện.

Lý Dịch cùng Liễu nhị tiểu thư và lão Phương, xuất phát trước mọi người, đã chuẩn bị chu toàn, gần như đi cả ngày lẫn đêm, về kinh đô trước bọn hắn một bước.

Để lại đội ngũ gần trăm người, trở về từ Thục Châu do Dương Liễu Thanh làm người chỉ huy, nhưng mà lão Phương mới vừa nói nàng không trở về cùng mọi người?

Lý Dịch đi qua, đưa phong thư cho Liễu nhị tiểu thư:

- Cho muội.

Trong lòng hắn nghĩ những người này trở về, Thục Vương có tâm tâm tặng vật tư cho bọn hắn, đây chính là một khoản tài phú không nhỏ, làm sao xài cho hợp lý.

- Ta uống xong, nhớ rửa chén.

Qua một lát, Liễu nhị tiểu thư đã xem xong thư, đặt lên bàn, đứng lên, cũng không so đo việc vừa rồi với Lý Dịch, quay người trở về phòng mình.

Lý Dịch kinh ngạc cầm lá thư lên, ánh mắt nhìn vào, sau một lát, mới chậm rãi buông xuống, nhìn cửa phòng đóng chặt của Liễu nhị tiểu thư một chút, chân mày hơi nhíu.

Dương Liễu Thanh đi.

Tựa như lúc nàng đột nhiên đến, đi cũng đột nhiên như vậy.

Nàng không nói đi nơi nào, cũng không nói sẽ trở về hay không, trong thư chỉ cảm tạ Liễu nhị tiểu thư trong hai năm đã chỉ bảo võ học cho nàng, hai năm nay là khoảng thời gian vui nhẻ nhất trong đời của nàng, nàng sẽ mãi nhớ mọi chuyện, mãi nhớ từng có một vị sư phụ như thế, ân tái tạo, không thể báo đáp.

Tin đến đây thì không có thêm bất cứ cái gì nữa.

Lý Dịch dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đập mặt bàn, nhớ lại.

- Xin hỏi, Liễu Như Nghi có ở chỗ này không?

Tuổi tác người kia không sai biệt lắm với Liễu nhị tiểu thư, hơn một năm trước xuất hiện trước mắt hắn, lúc đó trên lưng vác theo bao quần áo nhỏ, trong tay nắm trường kiếm, biểu tình trên mặt lãnh khốc không khác Liễu nhị tiểu thư.

Lúc đó nàng muốn khiêu chiến Như Nghi đang đứng thứ nhất trong Thiên bảng, há miệng ngậm miệng đều là quy củ trên giang hồ, sau khi thua dưới tay Như Ý thì một lòng muốn bái nàng làm sư.

Tuy Liễu nhị tiểu thư không đáp ứng, nhưng lòng bền bỉ của nàng khiến Lý Dịch hiện tại nhớ lại còn hơi kinh ngạc.

Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã nấu nước, chẻ củi, quét dọn đình viện, gần như ôm hết tất cả việc vặt vãnh trong nhà.

Trước nàng, Lý Dịch gặp qua người luyện công chăm chỉ nhất là Liễu nhị tiểu thư, sau đó Lý Dịch không còn gặp qua người nào liều mạng hơn nàng.

Cảm thấy trên người nàng đang gánh vác một vài điều gì đó nặng nề, một mực chôn giấu ở đáy lòng, không biểu lộ với bất kỳ người nào.

Gần hai năm qua, việc duy nhất nàng làm, đó là cố gắng không ngừng, từ một tên tiểu tặc chỉ biết chút công phu đến bây giờ, đã đưa bản thân đến Thục Châu.

Trên người của Dương Liễu Thanh có bí mật, Lý Dịch vẫn luôn biết, riêng lúc trên đường trở về Tề Quốc thì loại cảm giác này lại càng phát ra mãnh liệt.

Nghĩ đến một chuyện nào đó, Lý Dịch đi ra ngoài sau đó lại tiến vào một viện nhỏ khác.

Nhị Thúc Công đang ngủ trên xích đu, lão giả dơ bẩn ngồi xổm ở một phía xa xa, trên tay lão đang lật qua lại một bản thư tịch đã ố vàng.

Lúc Lý Dịch đi qua, lão giả đó vậy mà không có ý thức được, cho đến khi Lý Dịch ho nhẹ một tiếng hắn mới nhét quyển sách cũ vào trong tay áo, ngẩng đầu hỏi:

- Thế nào, muốn đi ra ngoài?

Thân là một Tông Sư võ học, bị người tới gần đứng trước mặt thế mà lại cần phải nhắc nhở mới có thể phát hiện, quả thực không thể tưởng tượng được.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Từ Lão, ngài đã xem sách gì mà xem đến nhập tâm như vậy?

Lão giả dơ bẩn nghe thấy liền đứng lên rồi cười nói.

- Một bản bí tịch võ học cao thâm, ta nói ngươi cũng không hiểu được đâu.

- Thì ra là bí tịch võ học cao thâm, quả thật là sách quý bởi nam nữ đều không mặc quần áo.

Lý Dịch không nghĩ tới hắn tuổi đã cao ngược lại còn hứng thú với việc đó, lấy thân phận Tông Sư cùng thực lực đó còn phải dựa vào việc xem sách để giải quyết vấn đề cá nhân, nghĩ thế Lý Dịch không khỏi cười nói.

- Từ Lão nếu đã thích, lần sau ta sẽ đưa cho ngươi một số bí tịch càng cao thâm hơn, đảm bảo đều rất đẹp, rất lợi hại và vô cùng trân quý.

Như thế sẽ càng chân thực, kích thích hơn nhiều, tuy hắn không cảm thấy hứng thú mấy đối với những quyển sách truyền thống kia nhưng nếu muốn lấy mấy quyển đó ra vẫn rất dễ dàng.

Lão giả dơ bẩn nghiêm túc nói.

- Ngươi hiểu lầm, đây quả thật là một bản bí tịch.

- Ta biết rồi.

Lý Dịch khoát tay nói tiếp.

- Từ Lão cứ yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài.

Đường đường là Tông Sư võ lâm lại thích xem sách cấm, nếu tin tức này được lan truyền ra, chắc chắn sẽ được võ lâm quan tâm.

Sau khi cười cười thì sắc mặt Lý Dịch lại thay đổi về nghiêm túc mà hỏi.

- Từ Lão có phải biết một số việc có quan hệ với Dương Liễu Thanh?

Lão giả dơ bẩn đang muốn giải thích khi nghe vậy thì nhìn hắn hỏi.

- Nàng làm sao?

- Nàng rời đi, cho nên ta muốn biết một số việc có quan hệ với nàng.

Lý Dịch nói việc Dương Liễu Thanh rời đi sơ qua một lần.

Nếu như sự việc cứ một mực không rõ ràng, sợ rằng tâm trạng của Liễu nhị tiểu thư sẽ một mực không thoải mái.

Lão giả dơ bẩn suy nghĩ một lát, lúc này mới gật đầu.

- Nàng là con nhà võ, hình như con của một lão gia hỏa của Võ Quốc.

- Võ Quốc?

Lý Dịch nhíu mày vô thức nói.

Trên mặt của lão giả dơ bẩn lộ ra một chút màu sắc nhớ lại, sau đó mới gật đầu nói.

- Nếu như ta đoán không lầm, nàng phải có chút quan hệ với hoàng thất Võ Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận