Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 781: Chúng Ta Bỏ Trốn Đi!


Chương 781: Chúng Ta Bỏ Trốn Đi!





----------------------

Cùng mỹ nữ trò chuyện nhân sinh và lý tưởng, việc lựa chọn thời gian cùng địa điểm rất quan trọng.

Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, ở trên giường lớn mềm mại thổ lộ tâm tình, hay là một căn nhà vắng vẻ, bên cạnh bàn đá sạch sẽ, thưởng thức một bình trà thơm, khoan khoái nói chuyện phiếm, đây là hai loại ý cảnh hoàn toàn khác biệt.

Đương nhiên, trước mặt cũng không phải coi trọng ý cảnh.

Nghe được lời bói của hắn, công chúa điện hạ giật mình, sau đó lắc đầu, cho rằng hắn chỉ đang nói đùa, uyển chuyển nói.

- Trước đó các đại tộc thế gia cự tuyệt quyên bạc, bây giờ thái độ thay đổi khác với trước kia, quyên bạc còn vượt qua những thương nhân đó.

Lý Dịch khoát tay, cắt ngang lời nàng.

- Trước đó đã nói không đàm luận những chuyện này, hôm nay chúng ta chỉ nói nhân sinh, chỉ luận lý tưởng.

Lý Minh Châu nhìn hắn, biểu lộ rốt cục không đã nghiêm túc như vừa rồi, cầm chén trà nhấp một ngụm, yên tĩnh chờ hắn nói tiếp.

Lý Dịch nhìn nàng, hỏi:

- Nói thật, sau này cô có tính toán gì?

Lý Minh Châu ngẫm lại, nói:

- Trước tiên làm tốt việc của thư viện, chuyện này cũng tốn một khoảng thời gian rất dài.

Lý Dịch nói tới chuyện sau này, tự nhiên so với tưởng tượng của nàng còn dài hơn nhiều, hỏi lần nữa:

- Năm năm, mười năm sau thì sao?

- Năm năm sau, mười năm sau?

Lý Minh Châu kinh ngạc, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Dịch, lắc đầu.

- Quá xa, không nghĩ tới.

Không ôm chí lớn… Ngực lớn không có chí lớn thì cũng thôi đi, nàng ngực nhỏ như vậy, thế mà cũng không có chí lớn hay hoài bão, đợi đến khi lão hoàng đế băng hà, trưởng công chúa mất đi sự che chở, kết quả sẽ như thế nào?

Tùy tiện bị ban hôn cho con cháu công thần, đây là một kết cục viên mãn, dựa vào việc nàng nắm trong tay lực lượng lớn như vậy, khẳng định sẽ không được kết cục tốt như vậy.

Chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ, sẽ bị người ngấp nghé, xem như Thục Vương không làm Hoàng Đế, cũng sẽ là Vương gia khác, nếu như nàng một mực chỉ phụ trách làm một công chúa xinh đẹp như hoa, có thể cả đời này sẽ bình đạm trôi qua, cùng kết cục với đại đa số công chúa trên sử sách.

Nhưng hôm nay đã đi đến bước này, còn muốn lui về, rất không có khả năng.

Suy nghĩ kỹ một chút, vận mệnh của nàng nguyên bản là một mảnh đường bằng phẳng, tại sao lại đi đến một đoạn lối rẽ như thế này?

- Khụ, khụ!

Lý Dịch nhấp đầy một miệng nước trà, khiến bản thân bị sặc.

Ho nhẹ hai tiếng, khoát tay, nói.

- Tính toán, không nghĩ tới thì đừng nghĩ nữa, nhân sinh quan trọng nhất là vui vẻ.

Nguyên nhân nàng đi đến trên con đường này như thế đã không quan trọng, đã không còn cách nào để quay lại, vậy dứt khoát chọn một con đường đi đến cùng, có thể đợi đến ánh rạng đông của bình minh là rất tốt, nếu như chờ mà bình minh không đến thì cướp là được!

Để lại cục diện rối rắm, người nào thích chơi thế nào thì chơi đi.

Nhất niệm thông suốt, cả người hình như cũng buông lỏng.

Lúc Lý Minh Châu nhìn về phía Lý Dịch, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt của hắn rất kỳ quái, có hi vọng, lo lắng, bảo vệ, đủ loại ánh mắt không nói rõ được cũng không tả rõ, có một loại tâm tình, trực quan nàng lại cảm thụ được vô cùng rõ ràng.

Chiến ý.

Tuy không biết vì sao hắn lại có cách nghĩ này, có điều giờ phút này trong lòng nàng đều là buồn cười, cười như không cười nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Ngươi muốn động thủ với ta?

Thực ra Lý Dịch đang tự hỏi chính mình, cho đến lúc đó, hắn không có khả năng là đối thủ của trưởng công chúa, muốn hay không mời người trợ giúp, nghe vậy kinh ngạc, sau đó cười rộ lên,

- Nói đùa, ta làm sao lại muốn động thủ cùng cô, còn đang nấu canh trong phòng bếp, ta đi xem một chút, xem nó đã chín chưa —— đúng, cô có khát hay không, có muốn ta lấy cho cô một chén?

Mặc dù chưa động thủ cùng nàng lần nào, nhưng có thể đấu ngang nhau với Liễu nhị tiểu thư, khẳng định hiện tại hắn không phải đối thủ.

Chỉ suy nghĩ một chút đến cảnh tưởng động thủ cùng nàng đã cảm thấy cái mông bắt đầu đau.

Vẫn là hai tiểu nha đầu tốt, nữ hài tử chuẩn mực, ôn nhu hiền thục mới tốt, học võ công làm gì, tuy bốn chữ loli ngạo kiều cùng ôn nhu hiền thục này không có bất cứ quan hệ nào. Nhưng đều là học võ, nhìn xem Như Nghi người ta, đã là Tông Sư, cũng không có ỷ vào võ công mà khi dễ người khác, nhìn lại nàng và Liễu nhị tiểu thư, há miệng ngậm miệng đều luận bàn động thủ, còn có bộ dáng một nữ hài tử nên có đâu?

- Tiên sinh…tiên sinh, qua đi theo ta đánh cờ!

Loli ngạo kiều ở trong phòng vẫy tay, Lý Dịch đi qua, Đoan Ngọ xoay lại.

Chỉ cần dính đến chữ “cờ”, không thể đối đãi với loli ngạo kiều như hài tử, xem như đại nhân không cẩn thận cũng sẽ cắm đầu trong tay nàng, nghe nói lão hoàng đế đã bại mấy chục bàn trong tay nàng.

Hiện tại nàng đang si mê với cờ caro, từ khi Lý Dịch dạy nàng cách chơi, không qua mấy ngày, cả học viện nữ tử, vô luận thầy hay trò, cũng không nguyện ý chơi cùng nàng, tìm được một người nguyện ý đánh cờ cùng nàng không hề dễ dàng.

Lý Dịch và loli ngạo kiều đánh cờ, Vĩnh Ninh đứng bên cạnh hắn, tay nhỏ phía sau, thò đầu ra nhìn về phía bàn cờ.

Nghĩ đến mỗi một sự kiện, Lý Dịch nhìn nàng, cười hỏi.

- Tâm Di, nếu như ca ca muốn đi đến một nơi rất rất xa, rất lâu cũng không trở lại, muội có nguyện ý đi cùng ca ca không?

Tiểu cô nương nghe vậy sững sờ một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thay đổi trở nên khẩn trương, lôi kéo cánh tay Lý Dịch, vội vàng hỏi.

- Ca ca muốn đi đâu?

- Nơi đó cách nơi này rất rất xa, khả năng ở chỗ đó không có xe lung lay, không có ngựa gỗ xoay tròn, cũng không có nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi vui.

- Ca ca đi nơi nào, Tâm Di sẽ đi theo nơi đó!

Không đợi Lý Dịch nói xong, tiểu cô nương ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói.

Tay nàng nắm thật chặt, giống như lo khi buông lỏng tay, Lý Dịch sẽ biến mất.

Lấy tâm linh nho nhỏ của nàng căn bản không thể tưởng tượng được, nếu không có ca ca thì thế giới này sẽ trở nên như thế nào.

Không có người giảng cố sự Mỹ Dương Dương cho nàng nghe, cũng không ai nghe hiểu chuyện nàng nói, bọn họ đều sẽ coi Tâm Di như người điên, nói nàng là hài tử hư nàng không muốn trở về như trước kia.

Lý Dịch có chút trìu mến sờ đầu nàng, kéo nàng lại, nói.

- Yên tâm, ca ca đi nơi nào, sẽ mang Tâm Di đi theo nơi đó.

- Ân!

Tiểu nữ hài nhu thuận gật đầu, duỗi ra tay nhỏ:

- Ngoéo tay!

Dưới cái nhìn của nàng, sự việc đã được ngoéo tay, thì sẽ là một hứa hẹn không thể thay đổi.

Loli ngạo kiều cảnh giác nhìn đối diện, tiên sinh luôn cùng Vĩnh Ninh kể một ít chuyện nàng nghe không hiểu, mới vừa rồi còn nói muốn đi, còn ngoéo tay, hắn đều không nói với mình, chẳng lẽ… bọn họ muốn bỏ lại chính mình rồi bỏ trốn?

Nàng nhìn Lý Dịch, ngay cả tiên sinh cũng không gọi, hoài nghi hỏi.

- Các ngươi muốn đi đâu?

Lý Dịch nhìn nàng, hỏi:

- Đi một chỗ rất xa, Thọ Ninh muốn đi sao?

Tuy vừa rồi tiên sinh nói muốn đi nơi không có thức ăn ngon hay đồ chơi vui, nhưng căn bản nàng cũng không tin, chỉ cần có tiên sinh ở đây, thì ăn ngon chơi vui nhất định sẽ có, xem như đó không phải sự thật, tiên sinh có thể biến ra, giống như trước đây.

Thế nhưng nếu rất xa giống như lời nói rất xa, hẳn phụ hoàng sẽ không đồng ý, nàng có chút do dự, hỏi.

- Bao xa?

- Rất rất xa, ra Kinh Đô, đi hơn một tháng.

- A?

Trên mặt loli ngạo kiều lộ ra tia đồi bại, nơi nàng đi qua xa nhất cũng chính là nhà tiên sinh, căn bản không có cách nào tưởng tượng được ra khỏi Kinh Đô đi hơn một tháng, nơi đó có bao xa, phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nàng thở dài một hơi, nhìn về phía Lý Dịch ánh mắt có chút u oán.

- Thế nhưng phụ hoàng sẽ không đồng ý cho ta đi đến nơi xa như vậy.

Lý Dịch đương nhiên không thể nói cho nàng biết, đây đều là việc sau khi phụ hoàng nàng mất, khi đó, nàng sẽ không còn là một tiểu công chúa không buồn không lo giống như bây giờ nữa, nhất định phải đối mặt với những điều ghê tởm của thế giới người lớn.

Lý Dịch gật đầu.

- Quên đi, nơi chúng ta muốn đi rất nguy hiểm, muốn cùng anh hùng hảo hán trên giang hồ đi đánh sơn tặc, bắt bọn trộm cướp, ngươi là một nữ hài tử, vẫn nên ở trong hoàng cung.

- Đánh sơn tặc, bắt bọn trộm cướp?

Loli ngạo kiều bỗng nhiên trừng to mắt, hỏi:

- Là giống hoàng tỷ, làm nữ hiệp bắt trộm?

Từ nhỏ, có ba người nàng sùng bái nhất, một là phụ hoàng, một là tiên sinh, còn lại cũng là hoàng tỷ vô cùng lợi hại.

Nghe nói thời gian hoàng tỷ xuất cung, muốn đi làm nữ hiệp bắt trộm, trong trong lòng nàng hâm mộ muốn chết, không ít lần quấn lấy nàng giảng cố sự hành hiệp trượng nghĩa, sớm nghĩ đợi đến khi nàng lớn lên bằng hoàng tỷ, cũng muốn xuất cung đi làm nữ hiệp, hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác.

Lý Dịch gật đầu, đều là bắt trộm, nhưng việc bọn hắn muốn làm, so với bắt trộm còn kích thích hơn nhiều.

- Phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý.

Con ngươi của loli ngạo kiều loạn chuyển, trong miệng lầm bầm, qua một lúc, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Lý Dịch, một mặt chờ mong nói.

- Nếu không, chúng ta gạt phụ hoàng bỏ trốn đi!

Lý Dịch ngạc nhiên nhìn nàng, qua một lúc, bỗng nhiên cảm giác được mình vừa phạm phải tội ác tày trời, cảm thấy mình cực kỳ giống quái thúc thúc dụ dỗ tiểu cô nương.


Bạn cần đăng nhập để bình luận