Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 871: Tướng Công, Rốt Cuộc Ta Cũng Tìm Được Ngươi!



Chương 871: Tướng Công, Rốt Cuộc Ta Cũng Tìm Được Ngươi!





----------------------

Sau giao thừa, khắp Kinh Đô đều có cảnh tượng phồn hoa, không chỉ không có giảm nhiệt ngược lại tăng thêm mấy phần nữa.

Trước giao thừa, người bình thường ở Kinh Đô vội vàng sang năm, quan viên từ nơi khác chạy đến vì Triều Hội mùng một, cũng không dám có chút thư giãn, còn mùng một này thoáng một cái đã qua, đi thăm bạn bè lại dùng thêm mấy ngày, tiếp đó, tự nhiên lại muốn trải qua mấy ngày có thời gian thoải mái.

Kém nhất cũng phải qua Nguyên Tiêu nhất định phải đi dạo hết mỗi ngóc ngách của Kinh Đô này một lần cho hết.

Cũng không trách những người ngoài đó chưa từng va chạm xã hội, bây giờ Kinh Đô, có thể nói mỗi ngày mỗi biến đổi, so với trong trí nhớ bọn họ những năm qua đã sớm rất khác nhau, chỗ thú vị, nếu nhìn thì sẽ nhìn mãi không hết.

Trong vòng vài ngày ngắn ngủi này, các cửa hàng lớn nhỏ ở Kinh Đô, tiểu thương đại thương đều có thể kiếm lời đầy bồn đầy bát, thợ may và cửa hàng nội y, hàng hóa thường thường vừa tung ra thị trường đã bị người người tranh mua đến không còn, bên trong Câu Lan ngày ngày đều đã chật kín người không còn một chỗ.

Nếu chỉ người ở trong Kinh Đô đối với nhu cầu hàng hóa cũng không có lớn như vậy, bên trong chuyện này không thiếu nơi khác thậm chí các thương nhân từ nước ngoài, mang theo đồ vật mua được ở Kinh Đô chở về, hơi xoay tay một cái liền có thể kiếm lại một phen.

Điều này cũng làm cho Lý Dịch càng phát giác, không nên xem thường mảnh đất Kinh Đô này, chỉ cần có Câu Lan, cửa hàng trong nhà có thể mọc lên như nấm, không cho những gian thương tâm dạ đen tối kia có cơ hội dù chỉ một chút khi muốn kiếm lời với giá chênh lệch.

Lý Dịch ngồi ở đầu giường, ôm tiểu gia hỏa đang sắp ngã xuống đất trở về.

Tiểu gia hỏa sau hai tháng thì trở nên thích vận động, cứ bò qua bò lại trên giường, thấy cái gì đều muốn bắt, âm thanh khóc lên cũng thay đổi thật lớn, hắn và Như Nghi đêm khuya bị tên này giày vò không ít.

Buổi sáng Như Nghi mới dỗ tiểu gia hỏa này ngủ, lại bị Lý Dịch cưỡng ép ôm đến phòng nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau, tiểu gia hỏa lại tỉnh lại, bày ra bộ dáng tinh thần mười phần, khí lực làm sao cũng không dùng hết.

Lý Dịch chỉ ngồi ở cạnh giường nghĩ một vài sự việc, tiểu gia hỏa không biết lúc nào lại ngủ mất, để Tiểu Hoàn tới xem hắn, ngoại trừ Như Nghi, cũng chỉ có Tiểu Hoàn ôm hắn, hắn mới không khóc.

Lúc mới đi ra khỏi nhà, vừa đúng lúc bắt gặp lão giả dơ bẩn khập khiễng từ bên ngoài đi tới.

Theo lý thuyết, Từ Lão tuy rằng lớn tuổi thật nhưng dù sao cũng là Tông Sư, trên đời này người có thể thương tổn được hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, việc bước đi trẹo chân này, càng rất không có khả năng xảy ra.

Bởi vì phương diện võ học của hắn gần đây có tiến bộ, giống như cảnh giới có đột phá một tí, hắn tràn đầy phấn khởi tìm Nhị Thúc Công luận bàn, sau khi đi ra từ tòa viện kế bên liền thành cái dạng này.

Lý Dịch nhìn lấy hắn, nói.

-Từ Lão ngày hôm nay vẫn ở trong nhà nghỉ ngơi đi, ta bảo lão Phương đi ra theo là được rồi.

Lão nhân gia đều thành như vậy, còn muốn phiền phức hắn đi theo không khỏi dính phải hiềm nghi ngược đãi người già.

-Không có gì đáng ngại.

Lão giả dơ bẩn lắc đầu, nói.

-Con đường võ đạo vốn long đong, một ít thương tổn nho nhỏ này có là cái gì đâu?

Lý Dịch nhảy vọt một phát đã vững vàng rơi trên xe ngựa, lão giả dơ bẩn liếc nhìn hắn một cái, có chút kinh dị nói ra.

-Ngươi gần đây lại có tiến bộ?

Lý Dịch vén rèm xe lên, quay lại cười nói:

-Ăn ngon, ngủ ngon, tâm tình tốt, tranh thủ tiến bộ một chút thôi.

Kinh Đô mãi mãi cũng không thiếu đề tài.

Làm con dân dưới chân Thiên Tử, dân chúng ở Kinh Đô có tự hào và tự tin mà người địa phương khác không có.

Bọn họ quan tâm triều chính đại sự cũng quan tâm lời đồn bát quái trong đám quan viên quyền quý, quan tâm tiền tuyến tướng sĩ ăn có đủ no không, cũng tò mò Thôi tam gia mạnh hơn Thôi lão đại ở chỗ nào?

Hơn nữa, đối với một số người cảm giác tự hào dân tộc mãnh liệt, mặc dù chỉ là một giới dân thường nhưng vẫn rất quan tâm quốc gia này, mức độ không thấp hơn so với quan viên trên triều.

Bất quá, cũng chính bởi vì bọn họ chỉ là một dân thường, không thể tự mình tham dự triều chính, có một ít tin tức, không cách nào biết được.

Bởi vậy, Câu Lan trở thành nơi mà những người này thích nhất đi đến.

Hai ngày này, nội dung Hội Xem Sao đã được lan truyền xôn xao, đây cũng là điều mọi người cảm thấy hứng thú nhất.

Trên đài, một vị lão giả đang kể chuyện với tình cảm dạt dào miêu tả thế tử điện hạ đêm đó cơ trí như thế nào để ứng đối Tư Thiên Giám, cuối cùng Tư Thiên Giám đuối lý lại hung hăng càn quấy như thế nào, phía dưới không ít người nghe say mê, cũng có người tại cúi đầu nhỏ giọng thảo luận.

Một tên thanh niên kinh ngạc nói.

-Cái gì, hai khối bạc có trọng lượng chênh lệch rất xa, theo cùng một cao độ rơi xuống, vậy mà lại đồng thời rơi xuống đất, không phải nặng rơi xuống trước à, đây cũng quá không thể tưởng tượng.

Bên cạnh một vị trẻ tuổi cười cười, nói ra.

-Vị huynh đài này nếu không tin đều có thể xuất ra hai khối bạc thử một lần, lập tức sẽ biết rõ hắn nói thật là giả.

-Huynh đài nói có lý.

Thanh niên kia gật gật đầu, từ bên hông lấy ra một thỏi bạc cùng một khối bạc vụn, đứng lên, giơ lên cùng một cao độ, đồng thời buông tay.

Hai khối bạc rơi xuống quá nhanh, hắn căn bản thấy không rõ khối nào rơi xuống đất trước.

Nhưng điều này chênh lệch thực sự quá xa so với nén bạc cần phải rơi xuống đất sớm hơn bạc vụn trong tưởng tượng của hắn.

Trên mặt hắn hiện ra vẻ không thể tin được.

-Thế mà lại là thật

Một bên, người trẻ tuổi nhặt hai khối bạc lên từ trên mặt đất, bỏ vào trong ngực, nói.

-Mặc dù có chút không thể tưởng tượng, nhưng mắt thấy kết quả nói lên rằng cho tới nay chúng ta đều đã sai.

-Đúng vậy, nghĩ không ra, dễ dàng như thế đã có thể nghiệm chứng sự thật, chúng ta vậy mà sai nhiều năm như vậy.

Thanh niên gật gật đầu, thầm than một câu, sau đó nhíu mày nhìn lấy hắn:

-Đó là bạc của ta.

-Cái gì của ngươi rõ ràng là của ta!

Một chỗ khác của tửu lâu, một vị sĩ tử mặc áo bào xanh đang hét to bàn luận để không ít người trong tửu lâu ghé mắt qua nhìn.

-Cái gì Hội Xem Sao, lại còn nói dưới chân của chúng ta là một quả cầu lớn, quả thực hoang đường, nói bậy nói bạ!

Sĩ tử áo xanh nói dõng dạc, uống một chén rượu, lần nữa mở miệng.

-Thiên cẩu nuốt mặt trời, thiên cẩu nuốt mặt trăng, Thánh Hiền đã sớm làm ra giải thích đối với việc này, chẳng lẽ nói, những người đọc sách này chúng ta cho tới nay đều đọc sai sách thánh hiền?

-Từ xưa đến nay, có triều đại nào nữ tử cầm quyền, vứt bỏ cương thường còn chưa đủ, mới có Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, Thiên Tượng báo động trước bây giờ lại có người muốn dùng chuyện này để ngụy biện, che giấu học thuyết của ông cha, rắp tâm ở đâu, rắp tâm ở đâu!

-Nếu bệ hạ khăng khăng như thế, đất nước sắp diệt vong, đất nước sắp diệt vong, những người đọc sách chúng ta….

Trong tửu lâu, có người nghe hứng khởi, có người lộ vẻ suy tư, trong mắt mọi người lóe ra tia nghi hoặc.

Sau khi lão Phương ực một hớp rượu, bực tức nói:.

-Cô gia, tên này nói năng bậy bạ, vì sao không bắt hắn vào trong lao?

Lý Dịch lắc đầu, không nói gì, lão giả dơ bẩn xé một cái đùi gà, từ tốn nói.

-Ở Cảnh Quốc, không thể định tội lời nói, Thiên Tử ngu ngốc, bách quan có thể mắng, bách tính cũng có thể mắng, những người đọc sách này rất đoàn kết, bắt một người, lại sẽ mọc ra vô số người, cứ như vậy, thiên hạ coi như loạn.

Lão Phương đập bàn một cái.

-Chẳng lẽ không có cách nào có thể trị được hắn sao!

Hắn vừa dứt lời, phía cửa vang lên một trận ồn ào.

-Ai nha, nơi nào lại có ăn mày đến vậy, nơi này không thể đi vào.

-Ta muốn tìm tướng công nhà ta, tướng công nhà ta ở bên trong đó.

-Cái gì mà tướng công nhà ngươi, đi đi đi, cho ngươi một cái bánh bao, đi mau đi.

-Tướng công nhà ta tương lai sẽ thi Trạng Nguyên, ta muốn gặp hắn.

-Trạng Nguyên?

Tiểu nhị quán rượu nghe phụ nhân quần áo tả tơi đối diện nói như vậy, ngược lại có chút nao nao, phụ nhân kia mượn cơ hội này đã xông tới, bước nhanh đi đến sĩ tửu mặc áo bào xanh trước mặt, nàng nắm lấy ống tay áo của hắn, kích động nói.

-Tướng công, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi!

Nàng lôi tiểu cô nương năm sáu tuổi sau lưng ra, vội nói.

-Tiểu Mãn, nhanh, mau gọi phụ thân đi con!



Bạn cần đăng nhập để bình luận