Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 934: Chỉ Là Bắt Đầu




Chương 934: Chỉ Là Bắt Đầu





----------------------

Những ngày này Kinh Đô rất loạn, loạn trong sự ngay ngắn trật tự.

Sở dĩ loạn là bởi vì Cảnh Quốc từ khi lập quốc đến nay chưa từng có nhiều quan viên quyền quý trong thời gian ngắn đồng thời xuống ngựa như vậy, hơn bốn mươi người kia chỉ là kíp nổ, căn cứ theo lời khai của bọn họ, lúc Mật Điệp Tư tra án thì ngay cả đại tộc như Tần gia và Thôi gia cũng bị kéo xuống nước.

Mỗi ngày đều sẽ có người bị xét nhà, vào xe tù xuyên phố mà đi, động thái lớn như vậy khiến cho toàn bộ Kinh Đô loạn thành một bầy.

Mà loạn ngay ngắn trật tự là bởi vì mỗi một vị trí trên triều trống ra chẳng mấy chốc sẽ có người lấp bổ vào, cũng không hề tạo ánh hướng lớn đối với triều cục.

Án lớn ngập trời phát động hoàn toàn chính là đại thế ập tới, người trong thiên hạ đều đang nhìn, một khi bắt đầu, tựa như nước sông cuồn cuộn, ngọn sóng hướng về phía trước không thể quay đầu.

Thậm chí, bắt những tặc nhân này ra khỏi nhà cũng không còn có bao nhiêu người chú ý.

Lật bàn quả nhiên là một chuyện có thể khiến con người nghiện, đơn giả thô bạo, làm việc hữu hiệu, trong tay con người một khi đã có đầy đủ quyền lực thì thích nhất chính là đi đường tắt, không thích bị người đời trói buộc trong khuôn sáo, cái này không phải là một chuyện tốt, phải lấy đó làm gương.

Bất quá chuyện này vốn do chính hắn trưng cầu ý kiến của lão hoàng đế, hiện tại hắn lại tự trách mình thì hoàn toàn là tá ma giết lừa (*).

[Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát]

Lý Dịch nhìn Cảnh Đế đang tựa ở đầu giường, mở miệng.

-Bệ hạ, ngài đã nói, nếu phương pháp bình thường không làm được, có thể thử một số biện pháp cực đoan.

Lão hoàng đế nhướng mày nhìn hắn.

-Trẫm nói cực đoan là cho phép ngươi bắt vài người về quy án, ai bảo ngươi bắt toàn bộ?

Từ xưa đến nay quân vương đều phụ bạc, đế vương vô tình nhất, câu nói này không hề sai một chút nào, hoàng đế mới là người vui buồn thất thường, rõ ràng chính hắn đã nói qua, trong nháy mắt lại không thừa nhận, quả thật qua sông đoạt cầu, ta nhổ vào.

Lúc này vẫn không nên phản bác, Lý Dịch cúi đầu húp cháo, không nói nữa.

-Đào cho trẫm một cái hố lớn như vậy, ngươi thế nào còn có tâm tư húp cháo ở chỗ này?

Cảnh Đế nhìn hắn, lửa giận trong lòng không có nơi nào phát tiết nói.

-Đi Cần Chính Điện hối lỗi một canh giờ suy nghĩ cho tốt, ngươi lần này sai ở chỗ nào.

Lời nói của hoàng đế chính là miệng vàng lời ngọc, chén cháo này sợ không uống hết, Lý Dịch cầm một cái đùi gà giấu trong tay áo, khom người nói.

-Thần tuân chỉ.

Nhìn hắn chậm rãi lui ra, Cảnh Đế hoa nhẹ vài tiếng thở dài.

-Nếu bất cứ chuyện gì cũng có thể phá vỡ quy củ giống như vậy, trẫm sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tâm tư cùng thời gian?

Thân là Hoàng đế, bề ngoài nhìn thấy hắn nắm giữ quyền lực tối cao của quốc gia, nhưng cũng chính bởi vì quyền lực quá cao, nhiều khi làm việc ngược lại sẽ bó tay bó chân.

Thường Đức đóng cửa điện lại, mở ra một cửa sổ thông gió, lên tiếng.

-Bệ hạ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, những chuyện này nên giao cho bọn hắn hao tâm tổn trí mà làm.

Cuối cùng chân gà vẫn không rơi vào trong miệng Lý Dịch.

Ngạo kiều la lỵ đút cho Vĩnh Ninh một ngụm, chính mình cũng cắn một miếng, rất không có phong độ co lại hai chân ngồi đối diện Lý Dịch, hỏi hắn khi nào mới đưa nàng đi thư viện.

Thư viện Lý Dịch xây dựng cho riêng nàng đã xong, tên thì kêu là “Thọ Ninh thư viện”, ngọa kiều la lỵ 14 tuổi không chỉ là viện trưởng danh dự, cũng chính thức nắm giữ thực quyền của thư viện.

Còn việc nàng sẽ làm như thế nào, Lý Dịch không định quản.

Bất quá lấy tính cách của nàng sợ sau khi chơi đùa thảo mãn sẽ trực tiếp ném cho Minh Châu.

Khi Minh Châu đến cũng đã hơn một canh giờ sau, có thể nói trong vòng một canh giờ này hắn không thể rời khỏi Cần Chính Điện, còn về ngủ hay ăn lẩu trong Cần Chính Điện, lão hoàng đế không nói.

Ngạo kiều la lỵ từ xa đã ngửi thấy mùi, đứng lên, chân trần chạy tới hưng phấn hỏi.

-Hoàng tỷ, mang cái gì ăn ngon.

Trưởng công chúa đặt hộp thức ăn xuống, mở từng tầng ra, đặt trước mặt Lý Dịch, đưa đũa cho hắn.

-Vừa rồi ở chỗ phụ hoàng hẳn không ăn được bao nhiêu, ta bảo Thiện Thực Cục làm lần nữa.

Đây chính là nguyên nhân hắn thích trưởng công chúa, trên quản triều đình, dưới quản nhà bếp, mặc dù để cho người khác vào bếp nhưng phong cách đa dạng, có thể tự do hoán đổi từ nữ hoàng bá khí đến người vợ thân mật, thử hỏi người nào không thích?

Có lẽ nữ tử trời sinh đã có vài loại tính cách riêng, ngay cả Liễu nhị tiểu thư như băng sơn nhưng những ngày nay đều có thể vững vàng khống chế mấy loại tính cách khác nhau.

Biết hoàng tỷ cùng tiên sinh có chuyện cần nói, ngạo kiều la lỵ nắm tay Vinh Ninh đi chơi.

Lý Minh Châu lấy ra một bầu rượu xinh xắn rót cho mình một ly hỏi:

-Ngươi thật sự không sợ cái gì sao?

Vửa rồi ngay cả một bát cháo cũng không để cho mình uống xong, Lý Dịch thật sự có chút đói, một bên gắp thức ăn một bên nói.

-Có ý gì?

-Có thể khiến cho nhiều quan viên quyền quý trong vòng một đêm lẳng lặng không một tiếng động mà biến mất.

Lý Minh Châu nhìn hắn chậm rãi nói.

-Nhiều năm như vậy, ngươi là người thứ nhất, bọn họ sẽ không cảm thấy ngươi cường đại, chỉ cảm thấy ngươi là uy hiếp, ngươi cho rằng phụ hoàng bắt ngươi hối lỗi vì cái gì?

Lý Dịch lắc đầu.

-Có hai chuyện cô nói sai.

-Khiến bọn họ biến mất không phải ta, là bệ hạ.

Hắn nhìn Lý Minh Châu nói.

-Mà lại, ta cũng sợ một số việc giống cô.

-Ngươi ngay cả phụ hoàng cũng không sợ, còn sợ người nào?

-Ta sợ Liễu Như Ý.

Lý Minh Châu nhìn hắn hỏi:

-Vì sao?

-Nàng sẽ đánh ta.

Lý Dịch thật lòng nói.

-Nếu như cô giống như nàng, ta cũng sợ cô.

Lo lắng của trưởng công chúa, hắn đều hiểu.

Các quyền quý là một nhóm người cao ngạo nhất, so với dân chúng bình thường, bọn họ là thượng đẳng, cho tới nay đều sinh hoạt trên đỉnh chuỗi thực vật, cho tới bây giờ đều chỉ có chuyện bọn họ buộc người khác, lúc nào đến phiên người khác tới buộc bọn họ?

Hiện tại thật sự có.

Chuyện lần này để bọn hắn hiểu rõ, mặc dù bọn họ sinh hoạt ở Kinh Đô, trong nhà có hộ về cao cường cũng không thể chắc chắn an toàn, rất có thể khi hai mắt vừa nhắm đã tới chỗ khác.

Bọn họ sẽ không cảm thấy những tặc nhân kia lợi hại, chỉ cảm thấy đây là một uy hiếp lớn, nếu nhưng không thể nhanh chóng giải quyết uy hiếp này, sợ sẽ phải ăn ngủ không yên.

Đây không phải chuyện chỉ cần lão hoàng đế tín nhiệm ngầm đồng ý là có thể giải quyết, trong tòa Kinh Đô này, quốc gia này, đến cùng vẫn trong tay những người thượng đẳng kia, nếu chuyện này điều tra rõ ràng, Kinh Đô chắc chắn không thể ở được nữa, chỉ có thể mang theo Như Nghi Như Ý cùng Tiểu Hoàn dựng lại nghiệp lớn.

Lý Dịch lắc đầu nhìn nàng nói.

-Yên tâm đi, loại chuyện này chỉ có một lần.

Sau đó hắn liền thấy ngạo kiều la lỵ ôm bầu rượu, mắt lờ mờ say mông lung đi tới, cười ngây ngô nói.

-Tiên sinh, sao ngươi có thể biến thành hai người?

Lý Minh Châu nhìn bên cạnh, bầu rượu kia đã không thấy.

Ngạo kiều la lỵ say rượu bị đánh đòn đưa về phòng ngủ, Lý Dịch nói với Vĩnh Ninh một số lời mà chỉ có hai người mới hiểu được, sau một canh giờ, tạm biệt nàng rời khỏi hoàng cung.

Đại thế lực của Thôi gia cùng Thục Vương đã mất, tuy vẫn không đến mức bị nhổ tận gốc, nhưng hắn luôn cảm thấy, lão hoàng đế có chuyện gì đó không để cho hắn cùng Minh Châu biết, mà chuyện kia, sợ sẽ sẽ trở thành cọng cỏ cuối cùng đè chết con lừa cho Thôi gia.

Lý Dịch gặp được Trần Trùng ở cửa phủ.

Trần Trùng nhìn hắn hỏi.

-Nên kết thúc?

Lý Dịch lắc đầu.

-Lúc nào kết thúc, ở chỗ bệ hạ, trước mắt chỉ là bắt đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận