Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1080: Hương Bách Hợp



Chương 1080: Hương Bách Hợp

Chương 1080: Hương Bách Hợp



Lý Dịch phát hiện, gần đây tần suất Vương lão đầu bên người Dương Liễu Thanh đến thỉnh giáo mình ngày càng tăng.

Trước kia hắn thỉnh giáo, Có đến chín phần đều vì nan đề quyển “toán học sơ giai", gần đây thì lại không hỏi những thứ này nữa, mà vấn đề đều xoay quang một số công việc cải cách của Cảnh Quốc.

Mấy năm nay Cảnh Quốc đều đang tiến hành cải cách, có thành công, có thất bại, nhưng tổng kết lại mà nói thì cải cách vẫn hướng về phía phát triển tốt hơn, cho tới bây giờ, triều đình đã tìm được một sợi dây có thể ổn định thực lực của mỗi giai cấp, lại có thể cải thiện cuộc sống của dân chúng tầng dưới, là con đường thích hợp để Cảnh Quốc phát triển lâu dài.

Những biện pháp cải cách cụ thể này thực ra thì các nước khác cũng không khó để biết được.

Tùy tiện phái một số thám tử, ở lại Kinh Đô tầm một năm đến nửa năm, có thể tự mình khắc sâu cảm nhận được nhưng mặt biến hoá mà cải cách mang đến.

Đương nhiên, Vương lão đầu luôn đi theo Dương Liễu Thanh chạy trốn, mỗi ngày nhọc lòng suy nghĩ nên tránh né truy sát của triều đình Võ Quốc như thế nào và phục triều như thế nào, không có thời gian cũng không có tinh lực điều tra những chuyện này.

Nếu như chịu để tâm điều tra, những thứ này đều không phải bí mật, cho nên khi Lý Dịch rảnh rỗi, sẽ không cố ý né tránh đề tài này.

Vương lão giả hỏi mấy vấn đề, vuốt chòm râu, lại hỏi.

- Nghe nói, quý quốc ngoài Đông Cung ra còn có một “Tây Cung"?

Vương lão đầu nói “Tây Cung”, cũng không phải ý chỉ hậu cung bình thường mà chính là cung điện của Minh Châu - Thần Lộ Điện.

Cảnh Hòa năm thứ năm, Tiên Đế bệnh nặng, Lý Hiên làm thái tử chủ chính tiến vào Đông Cung, Minh Châu tuy phụ chính, nhưng Lý Hiên chủ chính chỉ là một ngụy trang, tất cả triều sự lớn nhỏ thực ra đều do Minh Châu giải quyết, cho dù quan viên trong triều hay bách tính trong kinh đều quen thuộc dùng “Tây Cung” để ám chỉ nơi nàng ở.

Thói quen này được tiếp tục sử dụng đến bây giờ, Lý Hiên tận lực nghiên cứu khoa học, không màn triều chính, Minh Châu phụ chính trên danh nghĩa, nhưng lại là người nắm quyền lực chính, danh tiếng của Tây Cung” càng thêm vang dội.

Những thứ này đều không cần gạt Vương lão đầu, chỉ là sau khi hắn nghe xong, thần sắc có vẻ hơi hoảng hốt, không ngừng lẩm bẩm “Sao Có thể như vậy..... sao có thể như vậy, sau đó thì thất hồn lạc phách.

Lý Dịch lắc đầu, Vương lão đầu vẫn muốn trợ giúp tỷ đệ Dương Liễu Thanh phục triều, nhưng đến bây giờ, hi vọng thực sự đã quá xa vời, lão nhân gia tuổi tác đã lớn, có thể chịu đựng được đả kích này hay không, vẫn phải xem ý chí của bản thân hắn.

Hắn lại không nghĩ đến mấy chuyện này, cuối tháng này hoặc chậm nhất là đầu tháng sau Túy Mặc sẽ sinh, trừ chuyện này ra tất cả mọi chuyện đều là chuyện nhỏ.

Khi Vương lão giả đi vào thư phòng, Dương Phủ đang cầm một quyển sách gật gù đắc ý, thấy hắn đi tới, vội vàng nói.

- Thừa Tướng, ta sẽ xong ngay lập tức ngài cho ta thêm một khắc đồng hồ, chỉ thêm một khắc đồng hồ thôi.

Vương lão giả đứng ở cửa ra vào, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn hắn, nhìn chăm chú thật lâu, nhìn đến mức trong lòng Dương Phủ sinh ra chột dạ.

Hắn dùng về mặt cầu xin, nói.

- Vừa rồi ta vụng trộm chơi một lát, Thừa Tướng không nên tức giận, ta lập tức sẽ xong ngay, lập tức xong ngay.

Lão giả họ Vương đi tới, lắc đầu, nói.

- Sau này Điện hạ không cần học những thứ này nữa.

Thân thể Dương Phủ cứng đờ, sau đó sắc mặt thay đổi thành tái nhợt, CÓ quắp ngồi dưới đất, ôm chân Vương lão giả, nước mắt chảy ngang, khóc lóc đau khổ nói.

- Thừa Tướng, ta van cầu ngươi, đừng nói cho hoàng tỷ, cũng đừng nói cho người kia, sau này ta sẽ không bao giờ lười biếng nữa..... Không bao giờ lười biếng nữa.

Vương lão giả khom người xuống, đỡ hắn dậy, lắc đầu nói.

- Những thứ này, điện hạ không cần phải học, từ hôm nay trở đi, ta dạy điện hạ một số điều mới.

Dương Phủ lau nước mắt, cảm thấy an tâm hơn một chút, từ dưới đất đứng lên.

Lão giả nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.

- Điện hạ Còn nhớ rõ, lúc đầu chúng ta đã nói qua, sứ mệnh của Điện hạ là gì không?

- Nhớ rõ.

Dương Phủ chà chà nước mũi, nói.

- Phải, phải lật đổ người giết huynh giết cha, soán vị cướp ngôi nghịch tặc, phải, phải giải cứu ngàn vạn lê dân bách tính đang ở trong nước sôi lửa bỏng.

Lão giả gật đầu, nói:

- Tương lai Điện hạ là Đế Vương, làm Hoàng Đế, người là trời nắm đại quyền trong tay, xem xét thời thế, sử dụng đúng nhân tài, tâm bao dung chúng sinh thiên hạ, làm Hoàng Đế, không nhất định phải học rộng, không nhất định có thể làm ra thơ hay, không nhất định có thể viết ra văn chương cẩm tú, nhưng không thể thiếu khí phách đế vương.

Dương Phủ nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu không ngừng.

- Đây là con đường của Đế vương

Lão giả lôi kéo ngồi bên cạnh bàn, nói.

- Cái này vốn là điều Tiên Đế cần phải dạy cho điện hạ, bây giờ Tiên Đế không còn, lão thần chỉ có thể thay ngài làm.

Hai cánh tay lão giả đặt trên bả vai hắn, sắc mặt trang trọng, nghiêm túc nói:

- Tĩnh Vương điện hạ, ngài phải trưởng thành nhanh một chút!

Dương Phủ chỉ có thể gật đầu.

- Lời lão thần nói, hi vọng điện hạ có thể nghiêm túc nghe, ghi nhớ trong lòng

Lão giả đứng lên, chậm rãi nói.

- Đạo đối xử giữa người với người, tiến lùi phải hợp lý. Không được dựa vào bản thân nghĩ kém cỏi hay không hợp, không được tự bản thân cho là thế mà nói phúc hay tội.

Dương Phủ gật đầu, nghiêm túc nghe, dần dần, tần suất gật đầu bắt đầu càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.

- Bề tôi tác oai tác quái, mê hoặc kiếm lợi, đạo tòng Vương...

Thanh âm Vương lão giả dần dần thu nhỏ lại, cúi đầu nhìn Tĩnh Vương nằm gục xuống bàn dùng nước mũi thổi bong bóng, ngồi xuống đối diện hắn, hắn cứ như vậy nhìn Dương Phủ ngủ say, trên mặt không có biểu cảm gì, không nhúc nhích, giống như một cây gỗ khô,

một bia đá.

Thời gian ở Thục Châu thực nhàm chán, Lý Dịch cái gì cũng không cần quan tâm, hết ăn rồi ngủ thỉnh thoảng thời tiết tốt thì ra phơi nắng.

Nhưng mỗi ngày đều trôi qua như thế, còn không phải nhàm chán chết.

Trước kia không có chuyện gì còn có thể trêu chọc Liễu nhị tiểu thư, để cuộc sống bình thản vô vị gia tăng thêm chút niềm vui thú, nhưng mà hiện tại Như Ý đã thay đổi ôn nhu hơn, cũng không động thủ với hắn nữa, cho dù hắn làm gì cũng đều cười một tiếng rồi cho qua, một chút vui thú cuối cùng trong cuộc sống của hắn đã mất.

Cũng may những ngày này Thọ Ninh đều luôn ở bên cạnh hắn, trước kia tính tình nàng cổ linh tinh quái, luôn có suy nghĩ chút ly kỳ cổ quái, tuy tinh nghịch một chút, nhưng cũng là thiên tính của thiếu nữ.

Bây giờ nàng với trước kia tưởng như hai người khác nhau, hai năm không gặp, trên người đã có một loại khí chất ôn nhu, nhưng mà

mặc kệ Thọ Ninh lúc trước hay Thọ Ninh bây giờ, đều khiến người ta chỉ nhìn một chút, lòng sẽ vui vẻ, ở bên cạnh nàng tâm trạng sẽ tốt lên không ít.

Lần này Lý Hiên vi phục xuất tuần, cao thủ trong cung tự nhiên cũng điều động không ít, có một ít người đi theo hắn đế vùng đất hỗn

loạn, số ít người ở lại bảo vệ Thọ Ninh.

Thiếp thân đi theo bên người Thọ Ninh là một lão ma ma nhưng mà Liễu nhị tiểu thư cảm thấy thực lực của lão ma ma không đủ, nên để Bạch Tố thiếp thân đi theo nàng, bảo vệ an toàn của nàng.

Mấy ngày nay, nàng và Bạch Tố người không ngực không mông còn thích nữ nhân đã sớm quen biết.

Trong tiểu viện, Thọ Ninh cầm trường kiếm trong tay, tay Bạch Tổ cầm một cành liễu tiếp chiếu với nàng.

Thọ Ninh tập võ đã hai năm, có Minh Châu chỉ giáo, lại có vô số điển tịch trong cung, luyện võ hai năm, bằng người khác luyện mười năm tám năm, tuy còn chưa lên Thiên Địa Lưỡng Bảng, nhưng có thể xem như một cao thủ.

Đương nhiên, còn cách xếp hạng thứ tám trên Thiên bảng của người không ngực không mông Bạch Tố, còn kém rất xa.

Không sai, hai ngày trước, Bạch Tố đã đánh bại người đứng thứ tám trên Thiên Bảng, thay thế vị trí của hắn.

Lý Dịch có chút đáng tiếc, nữ nhân Bạch Tố này, dáng người tuy sân bay một chút, nhưng tư sắc vẫn có, sao lại thích nữ nhân chứ?

Nàng tốt với Thọ Ninh như vậy, Lý Dịch thật có chút lo lắng, nàng không phải có ý gì với Thọ Ninh chứ?

Nàng mới mười sáu, chỉ là một đứa bé.

Với ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân của mình luôn đặc biệt mẫn cảm, cho nên khi Bạch Tố phát giác được Lý Dịch dò xét nàng hồi lâu, dừng so chiêu với Thọ Ninh, quay người nhìn hắn, nói.

- Cảnh Vương điện hạ, nếu có hứng thú, không ngại lên luận bàn một chút?

Lý Dịch không chút do dự lắc đầu, luận bàn đương nhiên không được, có Bạch Tố ở đó, hình tượng của hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn, nàng muốn báo thù hắn vỗ vào ngực nàng, đoạt nữ nhân của nàng...

Bạch Tổ dùng ánh mắt bất mãn liếc hắn một cái, đi lên trước, cầm ấm trà ừng ực ừng ực mấy ngụm.

Lý Dịch nhìn nàng để bình trà xuống, cao thủ chính là cao thủ, uống trà cũng phóng khoáng như thế.

Hắn ngẫm lại, hiếu kỳ hỏi.

- Bạch Cô nương, tuổi tác của cô cũng không nhỏ, CÔ Có nghĩ đến chuyện thành thân chưa?

Nghĩ đến việc này, trong lòng Bạch Tố lại sinh mấy phần tức giận, giương mắt nhìn hắn.

Lý Dịch ngồi xa một chút, nói.

- Cô đừng nhìn ta như vậy, chúng ta không thích hợp.

Bạch Tố nắm chặt tay, ngực chập trùng mấy lần, bỗng nhiên cười, hỏi.

- Trong nhà Cảnh Vương có người dùng hương bách hợp không?

- Không có...

Lý Dịch lắc đầu, từ sau khi Túy Mặc mang thai, trong phủ từ chủ nhân đến nha hoàn đều không dùng hương.

Bạch Tố bỗng nhiên đi lên phía trước, cho hắn một cái ôm nhẹ nhàng, trên mặt tươi cười, nhẹ giọng nói.

- Cảm ơn Cảnh Vương điện hạ đã quan tâm, chuyện người nói ta sẽ suy nghĩ thật kỹ

Lý Dịch kinh ngạc, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Bạch Tố sẽ thật sự xem xét.

Trong lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác tội ác, từ nay về sau, trên đời này, sợ rằng sẽ thêm một nam nhân chịu khổ.

Sau đó lại như nhớ tới điều gì, nhìn nàng hỏi.

- Cô mới vừa nói cái gì, hương bách hợp gì?

- Không có gì, thuận miệng hỏi một chút.

Bạch Tố cười cười, đi vào trong sân, nói với Thọ Ninh:

- Chúng ta tiếp tục đi.

- Rất kỳ lạ

Lý Dịch lắc đầu, đứng lên, đi vào trong sân.

Mấy ngày nay Túy Mặc cũng sắp sinh, cho nên Như Nghi, Như Ý, Nhược Khanh, Dương Liễu Thanh và Trần tam tiểu thư đều ở trong sân.

- Đứng lại!

Hắn đi qua nói mấy câu, khi chuẩn bị đi về thư phòng Như Ý gọi lại.

Như Ý đi tới, đến bên cạnh hắn, cau mày một cái, lẩm bẩm nói:

- Hương Bách hợp.

Lý Dịch kinh ngạc, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy năm đôi mắt đang nhìn sang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận