Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1069: Thưởng Phạt Phải Có Mức Độ!




Chương 1069: Thưởng Phạt Phải Có Mức Độ!

Chương 1069: Thưởng Phạt Phải Có Mức Độ!



Dương Liễu Thanh bị thương một cánh tay, trên đường đi, Liễu nhị tiểu thư đã giúp nàng xử lý vết thương.

Xe ngựa không thể trực tiếp lái vào trại, từ lúc xuống xe ngựa cho đến khi vào trại đều do Lý Dịch công nàng.

Có cho hai tên họ Vệ và họ Trần mười cái lá gan thì bọn hắn cũng không dám có thân mật tiếp xúc với công chúa điện hạ, việc này cũng không còn cách nào, nhưng mà nàng ấy là đồ đệ của Liễu nhị tiểu thư, dựa vào cái gì mà bắt hắn cũng?

Mặc dù đã nói nàng ấy là sư điệt của mình, tính là nửa người nhà...

Nhưng rốt cuộc nam nữ khác nhau, nếu người cũng là vị cô nương luôn đi theo sau Như Ý, ngực nhỏ, lòng dạ cũng nhỏ như Bạch Tổ kia cũng tốt hơn hắn mấy trăm lần. Mặc dù nhìn nàng ta nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối, nhưng với một người mà thực lực có thể xếp vào mười vị trí đầu của Thiên bảng, Lý Dịch cam đoan, nàng ấy tuyệt đối có thể đánh mười cái Lý Dịch, cho nên việc vác một người lên núi căn bản không thành vấn đề với nàng ấy.

Nói đến Bạch Tổ, Lý Dịch luôn cảm thấy nữ nhân này có một loại địch ý nhàn nhạt đối với hắn, không chỉ vì lần trước hắn không cẩn thận đụng phải bộ ngực vốn không tồn tại của nàng, mà như... Như hắn đoạt nam nhân của nàng.

Khi nàng ta dùng ánh mắt ấy nhìn hắn lần thứ n, Lý Dịch rốt cục nhịn không được.

Hắn chỉ chỉ vào vùng đồng bằng trống trải của nàng, nghiêm túc nói:

- Ta chỉ thích nữ nhân.

Câu này đã giải thích cho việc lần trước hắn đụng ngực nàng chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, dù sao nếu so sánh với Như Ý thì nàng ấy chỉ Coi một nửa nữ nhân, cũng giải thích cho việc hắn không sẽ đoạt nam nhân của nàng, mà tên nam nhân bình thường lắc lư bên cạnh hắn cũng chỉ có một, chẳng lẽ cô nương này nhìn trúng lão Phương?

Bạch Tố vẫn tiếp tục dùng một loại ánh mắt u oán nhìn Lý Dịch, nàng nghiến răng nói.

- Ta cũng vậy....

Lý Dịch sững sờ đứng ngây ra đó, câu nói này của nàng có nghĩa tuy nàng là ngực phẳng nhưng cũng là một nữ nhân, ám chỉ hắn có thể thích nàng, hay nàng ta cũng thích nữ nhân giống như hắn?

Hẳn là cái trước phải không.

Hắn thở dài, nữ tử trên thế giới này nhiều như vậy, hắn cũng không thể gặp một cái thích một cái được, chăm sóc cho tốt mấy vị trong nhà đã đủ rồi, lấy Bạch Tổ làm đại biểu cho ngàn vạn nữ tử hắn chỉ có thể làm cho các nàng thương tâm thất vọng.

Dương Liễu Thanh được an bài ở tại Vương phủ, Như Nghi các nàng đã sớm nhận được tin tức, mọi người ở trong phòng trò chuyện với

nàng ấy, Lý Dịch hoạt động gân cốt một chút, đi ra cửa phủ.

Hiện tại quan trọng nhất là nàng ấy cần tĩnh dưỡng thân thể, đại khái phải tốn mấy tháng mới có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh

phong.

Chờ đến khi thân thể nàng ấy tốt hơn một chút, Túy Mặc các nàng ấy hẳn ở trong núi chán rồi, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau về Thục Châu.

Còn những việc khác, tạm thời cần bàn bạc kỹ hơn...

Vệ Lương và Trần Thanh đứng trên con đường lát đá xanh, không nhiễm một hại bụi, nhìn dòng người rộn ràng hối hả, hai bên là cửa hàng nối tiếp san sát nhau, biểu tình có chút ngây dại.

Một người bán hàng rong gánh đòn gánh đi ngang qua bọn họ, cách đó không xa, trong học đường truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, bọn họ thậm chí nhìn thấy một tên hán tử thô kệch vừa đi vừa gật gù đắc ý đọc.

- Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ Cố hương...

Trong nháy mắt, bọn họ có cảm giác mình đi vào Hoàng Đô.

Không, nơi này còn sạch sẽ hơn hẳn Hoàng Đô, thoạt nhìn còn phồn hoa hơn Hoàng Đô gấp mấy lần. Đầu đường có cửa hàng rao bán đồ vật, có rất nhiều thứ mà bọn họ ngay cả tên cũng chưa nghe qua.

Vùng đất hỗn loạn, nơi mà sơn tặc tung hoành, người người phỉ nhổ lại có một nơi như vậy sao?

Bỗng nhiên bọn họ có chút tự ti.

Dương Phủ không có tự ti, hiện tại hắn đang nuốt nước miếng, đứng trước một quán nhỏ ở đầu đường.

Nói là quán nhỏ, kỳ thật là một cái xe hàng, trên xe có đặt một cái rương bằng lưu ly.

Hắn đã từng nhìn thấy lưu ly, nhưng mà chưa từng nhìn thấy cái rương lưu ly nào lớn như vậy, càng chưa từng nhìn thấy có ai dùng lưu ly để làm rương bán đồ....

Trong chiếc rương lưu ly trong suốt là món ăn mà hắn chưa từng nhìn thấy, dùng cái que xâu vào nhau, nhìn qua trong suốt sáng lấp lánh. Mà hắn sở dĩ biết đây là đồ ăn, là bởi vì bên cạnh có một tên nhóc mập mạp xấp xỉ tuổi với hắn đang giơ một xâu lên liếm đến vui

sướng.

Tiểu mập mạp nhìn thiếu niên đứng trước quầy bán kẹo hồ lô không ngừng chảy nước miếng, hỏi.

- Ăn kẹo hồ lô không, hai văn tiền một xâu, muốn lấy cây nào thì lấy, mua năm xâu tặng thêm một xâu...

Lúc này, Dương Phủ mới biết thứ này gọi kẹo hồ lô, trước kia hắn là hoàng tử, muốn ăn gì thì sẽ có cái đó, từ những thứ bay trên trời cho tới bơi lội ở trong nước, đủ các loại sơn hào hải vị...

Nhưng mà đó là trước kia, sau đó hắn chạy đôn chạy đáo ở các châu, nhiều lần chỉ là ăn Cỏ ăn trấu, hiện tại nhìn thứ kẹo hồ lô trong suốt sáng lấp lánh trước mắt, hắn cảm thấy còn ăn ngon hơn cả bất cứ sơn hào hải vị trước kia.

Nhưng mà hắn không có tiền, từ trước tới nay cũng chưa từng chạm vào một đồng tiền nào.

Tiểu mập mạp nhìn Dương Phủ, gãi gãi đầu một cái, sau đó lấy một xâu kẹo hồ lô từ trong rương đưa cho hắn, nói.

- Ta tên Lâm Hổ, mọi người đều gọi ta là Hổ Béo, ta chưa từng nhìn thấy người ở trong trại, kẹo hồ lô này ta tặng cho ngươi, kết giao bằng hữu đi....

Dương Phủ nhìn Béo Hổ, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một tia xấu hổ buồn bực, hắn giơ tay đánh rơi xâu kẹo kia xuống đất.

Hắn là Tĩnh Vương, hắn là hoàng đế tương lai của Võ Quốc, thân phận của hắn tôn quý nhường nào, sao có thể cần một tên dân đen bố

thí được, sao có thể làm bằng hữu với một tên dân đen được?

Cánh tay cầm kẹo hồ lô của tiểu mập mạp vẫn duy trì tư thế giơ ra, hắn không nghĩ thiếu niên kia lại có phản ứng lớn như vậy, có chút ngơ ngẩn nhìn hắn ta.

Dương Phủ dùng chân giẫm mạnh xâu kẹo hồ lô kia, tức giận nói.

- Ta không cần cái thứ kẹo hồ lô ghê tởm của ngươi, cũng không cần làm bằng hữu với người!

- Ta cũng không muốn làm bằng hữu với ngươi.

Tiểu mập mạp nhìn xấu kẹo hồ lô bị giẫm nát nhừ trên mặt đất, hắn hút hút cái mũi, nhìn Dương Phủ, nói.

- Ngươi phải bồi thường.

Dương Phủ liếc tiểu mập mạp một cái, lên giọng khinh thường.

- Ta không đến đấy!

Tiểu mập mạp nhíu mày, nói:

- Ngươi đang làm khó dễ Hổ Béo ta.

Dương Phủ nhướng mày.

- Bản Vương làm khó dễ ngươi thì sao nào?

Tiểu mập mạp cúi đầu nhìn đống hỗn độn dưới đất, nói:

- Vậy ngươi dám phun nước bọt xuống đất không?

Phật!

Dương Phủ lập tức phun một bãi nước miếng trên mặt đất, sau đó nhìn tiểu mập mạp, khinh thường nói.

- Ta phun đó, thì sao....

Tiểu mập mạp quay đầu lại, vẫy vẫy tay với một hán tử mang theo Hồng Tụ Chương (*), nói:

- Ta tố cáo, có người khạc nhổ bừa bãi, vứt rác lung tung!

(DG: Hồng Tụ Chương (£T H): Loại bằng màu đỏ đeo ở bắp tay như sao đỏ)

Hán tử kia bước nhanh đi tới, hỏi.

- Vương gia đã trở về mà còn dám gây án, không coi ai ra gì, tiểu đệ, nói cho ta biết là tên nào không có đạo đức công cộng?

Tiểu mập mạp chỉ vào thiếu niên đối diện, nói:

- Chính là hắn!

- Con nít con nôi nhà ai, nên giáo dục cho tốt....

Đại hán nói một câu, sau đó kẹp tên nhãi ranh nhìn mi thanh mục tủ nhưng không có đạo đức công cộng này dưới cánh tay, quay người đi về phía học đường.

- Thả ta ra, thả ta ra, lớn mật, lớn mật, ta muốn trị tội ngươi!

Dương Phủ bị một mùi hôi nách phả vào mặt đến muốn nôn mửa, mặt hắn xanh mét, tay chân giãy giụa lung tung.

- Đứng lại!

- Buông điện hạ ra!

Lập tức có hai tiếng quát chói tai vang bên lỗ tai hán tử kia, hắn vừa mới bước ra hai bước thì trước mặt đã xuất hiện hai bóng người, trợn mắt tức giận nhìn hắn.

- Ai nha, tạo phản!

Hán tử không có buông thiếu niên kia ra, hô to:

- Các huynh đệ, có người tạo phản.....

Soạt!

Cửa chính một kiến trúc đối diện mở ra, hơn mười hán tử từ trong bước ra, trên cánh tay đeo Hồng Tụ Chương, nhanh chóng bao vây Vệ Lương và Trần Thanh.

Sắc mặt hai người lập tức biến đổi, khí thế lập tức xìu xuống, bọn họ nhìn hán tử kia, nói:

- Ngươi buông điện hạ nhà ta ra trước, có chuyện gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng nên từ từ...

- Nói cái rắm, thằng ranh con này khạc nhổ bừa bãi, không biết vệ sinh, chúng ta nên thay cha mẹ hắn giáo dục hắn một trận mới tốt.....

Khụ! Khụ!

Một lão giả từ phía sau đi tới, hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Kỳ thật từ lúc bắt đầu thì Lý Dịch đã đứng từ xa nhìn, lúc này hắn mới chậm rãi đi qua, nhìn lão giả kia nói.

- Đây là quy củ của nơi này, đại tiện tiểu tiện không đúng nơi quy định, khạc nhổ bừa bãi, vứt rác rưởi lung tung, hễ ai vi phạm thì cần đến học đường nghe giảng bài, hoàn thành khảo thí, đây là trừng phạt.

Lão giả nghe vậy, gật đầu, nói.

- Không có quy củ, không thành quy tắc, nếu đã đến nơi đây thì phải tuân thủ quy củ nơi đây....

Hắn nhìn hán tử kia, gật đầu nói:

- Làm phiền rồi...

- Ta không cần nghe giảng bài, ta cũng không cần khảo thí...

Dương Phủ vẫn còn đang giãy dụa nhưng hắn có làm cách nào cũng đã bị hán tử kia dẫn đi.

Vương Thừa Tướng mở miệng, Vệ Lương và Trần Thanh liếc nhau, cũng không ngăn cản nữa.

Lão giả nhìn Dương Phủ bị hán tử kia mang vào học đường, lúc này mới nhìn Lý Dịch, nghi hoặc hỏi.

- Ta chưa từng nghe qua cách trừng phạt thế này, không biết trong đó có nguyên nhân gì không?

Lý Dịch gật đầu, giải thích.

- Người bên trong trại này, đại bộ phận đều chưa từng đọc sách, cho bọn hắn nghe giảng bài khảo thí còn hữu hiệu hơn phạt tiền hay phạt về thể xác nhiều. Bọn họ tình nguyện chết đói ở bên ngoài cũng không muốn đi vào học đường đọc sách. Chỉ cần bọn họ thể nghiệm loại trừng phạt này một lần thì sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.....

Lão giả kinh ngạc, sau đó cười nói.

- Diệu, thật sự rất diệu, thế mà lại có thể nghĩ ra phương pháp như thế, Cảnh Vương thật là thần nhân.....

- Quá khen, quá khen.....

Hai người khách sáo một hồi, hán tử kia đã mang Dương Phủ đi ra học đường.

Hắn cực độ phiền muộn gãi gãi đầu, nhìn Lý Dịch, nói.

- Vừa lúc bắt kịp trắc nghiệm, ai ngờ tiểu tử này có đọc sách, viết xong năm chữ...

Hán tử kia nghĩ tới mình tốn hơn hai tháng mới thoát khỏi chỗ đó, thế mà tiểu tử này chưa cần tới mười lăm phút, trong lòng hắn càng

thêm phiền muộn.

Trên mặt Dương Phủ có chút đắc ý, nói.

- Còn không phải viết chữ sao, có cái gì khó chứ?

Lão giả cười cười, nhìn Lý Dịch, nói.

- Mặc dù phương pháp này diệu, nhưng cũng có hạn chế. Đối với người đọc sách thì cũng không có ước thúc được là mấy, ngược lại còn sẽ Cổ vũ, tốt hơn hết Cảnh Vương nên nghĩ phương pháp khác đi.....

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Thừa Tướng nói sai rồi, thưởng phạt phải có mức độ, nếu cứ một mực trách phạt, có trừng phạt mà không thường, làm sao có thể là phương pháp giải quyết vấn đề chứ?

Lão giả suy nghĩ một lát, gật đầu nói.

- Cảnh Vương nói có lý.

- Hài tử còn nhỏ như vậy, tốt hơn hết lấy dẫn đường làm chủ, có phần thưởng có trừng phạt, mới là chính đạo.

Lý Dịch sờ sờ đầu Dương Phủ, nói.

- Cuộc thi lần này người làm rất tốt, nên khen thưởng.

- Ta có một bản "toán học sơ giai", đây là tài liệu dạy học bí mật của Viện Toán Học Cảnh Quốc, bên trong có một trăm bài toán mẫu, nếu ngươi có thể giải được toàn bộ, đã có thể bước lên con đường toán học sơ đẳng. Năm đó Tấn Vương Lý Hàn cũng bắt đầu từ quyển sách này, từng bước một lên làm viện trưởng Viện toán học Cảnh Quốc, người bình thường thì ta không truyền, lần này coi như khen thưởng ngươi.

Hắn chỉ Dương Phủ, quay đầu nhìn hán tử kia. nói.

- Dẫn hắn đi tới phòng tạm giam, ta sẽ cho người đưa “toán học sơ giai” tới, ngươi tự mình theo dõi hắn, tính không hết thì không cho phép ra ngoài!



Bạn cần đăng nhập để bình luận