Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 784: Còn Giữ Lời Sao?


Chương 784: Còn Giữ Lời Sao?





----------------------

Không nói thì không nói, cũng vì chỉ hỏi một câu đến cùng là ước định gì, một lời không hợp thì động thủ, Lý Dịch xoa xoa cái mông, càng thêm hiếu kỳ các nàng lúc trước ước định cái gì.

Như Nghi có việc gì từ trước đến nay đều sẽ không giấu hắn, nhưng nếu như hỏi qua một lần, nàng còn không nói, hỏi mười lần trăm lượt, kết quả đều như vậy, đột phá từ nơi nàng, cơ hồ không có khả năng.

Còn về Liễu nhị tiểu thư… Vẫn chờ hai ngày nữa cái mông hắn tốt một chút, lại giả vờ không dấu vết nói bóng nói gió.

Buổi sáng trong cung người tới thông báo, trời sáng muốn hắn vào triều, mới vừa rảnh rỗi không có mấy ngày, không biết lão hoàng đế lại có chiêu gì để hắn có một loại cảm giác phiền phức thân trên.

Lý Dịch ngồi xuống rót chén trà, nghĩ có nên xin nghỉ bệnh hay không.

Cái mông có chút đau, làm sao cũng phải nghĩ ngơi mười ngày nửa tháng mới tốt, thế nhưng lão hoàng đế ngày thường không cho hắn vào triều, nếu cố ý sai người đến thông báo cũng thật có chuyện, lúc này muốn xin phép nghỉ, sáng mai người tới đây chắc là Lão Thường.

Vẫn nên đi xem một chút, dù sao thì cũng không yên lòng bên trưởng công chúa, nhìn xem nàng tiến hành chuyện thư viện thế nào, có một bắt đầu tốt không dễ, không thể ra đường rẽ gì.

- Tướng công cũng thật là, đi trêu chọc Như Ý làm cái gì…

Lý Dịch nằm lỳ trên giường, Như Nghi lắc đầu, đưa tay chậm rãi ấn ấn bàn tọa của hắn.

- Ta chỉ muốn hỏi một chút, các nàng lúc trước ước định cái gì, nàng không trả lời thì không trả lời, động thủ làm gì, tính tình nàng thế này, nam nhân nào có thể chịu đựng được, sợ rằng chúng ta phải nuôi nàng cả một đời.

Lý Dịch dễ chịu hừ hừ hai tiếng, thực ra Liễu nhị tiểu thư không hạ thủ nặng lắm, cái mông đã sớm không đau, bị Như Nghi xoa bóp như thế vẫn rất dễ chịu a.

- Tướng công đến hỏi Như Ý?

Như Nghi kinh ngạc, sau đó cười rộ lên, nói.

- Tướng công cái gì cũng không biết lại tùy tiện đến hỏi nàng, nàng đương nhiên sẽ buồn bực.

Lý Dịch lần này ngược lại không hỏi tiếp, Như Nghi không nói tự nhiên có lý do, hắn không muốn để cho nàng khó xử.

- Khi Như Ý còn bé, luôn thích đi theo bên người thiếp thân, khi đó nương hỏi nàng, chờ sau này tỷ tỷ cưới, nàng làm sao bây giờ…

Nghĩ đến sự việc khi còn bé, khóe miệng Như Nghi mang theo ý cười.

- Như Ý khi đó ôm thiếp thân nói, đợi nàng lớn lên, sẽ cùng tỷ tỷ gả cho một người, như thế thì có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

- Khi đó nàng còn nhỏ, sao mà hiểu được những chuyện này, nói ra không suy nghĩ, lớn lên một chút thì không ai đề cập đến nữa.

Lý Dịch nghe xong có chút sững sờ, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh một tiểu cô nương ôm tỷ tỷ, thề son sắt nói về sau muốn cùng gả cho một người, vĩnh viễn ở cùng với tỷ tỷ.

Ai có thể ngờ, tiểu cô nương khi xưa hiện tại sớm đã trổ mã thành tuyệt sắc nữ tử, Lý Dịch còn tưởng rằng tính tình nàng hiện tại từ nhỏ đã tạo thành, không nghĩ tới khi Liễu nhị tiểu thư còn bé cũng không khác gì với tiểu cô nương bình thường.

Chỉ là lời thề của nữ hài tử khi còn bé ngây thơ, dù nàng hay Như Nghi tự nhiên không thể xem việc này là thật, chỉ ngẫu nhiên hoài niệm, có lẽ sẽ có tư vị đặc biệt.

Lý Dịch nằm lỳ trên giường, trong đầu nghĩ đến hoàn cảnh sự việc khi đó như thế nào, không biết ngủ lúc nào, lúc mở mắt ra, trời đã sáng.

Như Nghi từ bên ngoài đi tới, để nước nóng qua một bên, nói.

- Người trong cung đã chờ ở bên ngoài, tướng công nhanh rửa mặt đi.

Lý Dịch vẫn cảm thấy đi sớm đứng ngoài cửa cung hóng mát một hai canh giờ là quy tắc rất không nhân tính hóa, gió lạnh thổi qua, còn muốn đứng trong đại điện chờ Hoàng Đế, lại phải trì hoãn rất lâu, hắn chỉ cần đến trước khi lão hoàng đế vào điện là được, còn về ngự sử sẽ nói cái gì, hắn quan tâm sao?

Đi ra ngoài nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư, Lý Dịch thế mà lại vô thức làm ra động tác bảo vệ cái mông.

Cái này khiến hắn cảm giác rất mất mặt, mà thời điểm thấy được trong ánh mắt nàng phát ra một tia chế giễu, suy nghĩ muốn trả thù càng phát ra mãnh liệt.

Đáng tiếc, chỉ có thể tưởng tượng một chút, nếu động thủ thật, thảm bại là hắn.

Lý Dịch nhìn nàng, mỉm cười nói.

- Ước định giữa muội và Như Nghi khi còn bé, hiện tại còn giữ lời không?

Không thể phản kích trên nhục thể thì đánh bại nàng trên tinh thần.

Đối với Liễu nhị tiểu thư thích sĩ diện mà nói, thương tổn của chiêu này còn hại hơn nhiều nhục thể nhiều.

Quả nhiên, sau khi nghe được câu này, nàng biểu lộ kinh ngạc, sắc mặt phát lạnh, tay nắm Thu Thủy chậm rãi nâng lên.

Trên mặt Lý Dịch mang theo mỉm cười, một chút đều không lo lắng.

Người trong cung đang đứng cách đó không xa, trước mặt người ngoài, Liễu nhị tiểu thư cho đến bây giờ sẽ không làm gì hắn.

Quả nhiên, tay nàng nâng lên một nửa lại chậm rãi buông xuống.

Lý Dịch cười cười, đây là lần thắng lợi thứ nhất của hắn trong những lần giao phong gần đây cùng Liễu nhị tiểu thư.

Toàn thắng!

Ngay thời điểm Lý Dịch nghĩ như vậy, sương lạnh trên mặt Liễu nhị tiểu thư bỗng nhiên tan rã như băng tuyết.

Nàng thế mà cười, nụ cười mà Lý Dịch từ trước tới nay chưa từng gặp.

Lý Dịch tự nhiên run một cái.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.

Mặt Liễu nhị tiểu thư luôn luôn phủ băng cho hắn cảm giác giống như nắng ấm chiếu rọi tháng ba, như gió xuân, mà khi nàng lộ ra loại nụ cười không khác gì Như Nghi lại giống như giội một chậu nước đá xuống để hắn lạnh từ đầu đến chân.

Liễu nhị tiểu thư buông Thu Thủy xuống, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn duy trì lấy nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này, Lý Dịch mới chính thức cảm thấy, nàng và Như Nghi là thật tỷ muội, nụ cười này, hắn đã gặp vô số lần trên mặt Như Nghi.

Nàng đưa tay giúp Lý Dịch chỉnh lý cổ áo, lông mày hiện ý cười yêu kiều, nói khẽ.

- Về sớm một chút, ta trong nhà chờ ngươi.

Lý Dịch cảm thấy nước đá giội trên người hắn đã bắt đầu kết băng.

- Ta, ta, ta đi…

Hắn không dám nhìn Liễu nhị tiểu thư một chút nào, nhanh chóng quay đầu, cơ hồ chạy trối chết.

Bởi vì tính toán thực lực địch nhân sinh ra sai lầm, hắn và Liễu nhị tiểu thư mới giao phong thêm một vòng, lần nữa bại hoàn toàn!

Liễu nhị tiểu thư kinh ngạc nhìn qua một hướng khác, lần nữa cầm lấy Thu Thủy mới phát hiện trong lòng bàn tay nàng đã tràn đầy mồ hôi.

Lý Dịch lên xe ngựa, một trái tim vẫn đang cuồng loạn không thôi.

Quỷ dị, quá quỷ dị.

Liễu nhị tiểu thư thế mà lại lộ ra nụ cười như thế đối với hắn, còn giúp hắn chỉnh lý cổ áo, mỉm cười nhìn hắn giống như Như Nghi, giống như thê tử nói "Về sớm một chút, ta trong nhà chờ ngươi…

Cái thế giới này đến cùng là thế nào?

Thị vệ ngoài cửa cung vẫn hiện lên một gương mặt chết, con đường đi đến trong cung vẫn hẹp dài, bách quan vẫn như thường ngày đứng trong đại điện chờ Hoàng Đế xuất hiện.

Lý Dịch không nhìn ánh mắt ngự sử duy trì trật tự, đi đến cây cột hắn quen thuộc nhất dựa vào, giờ mới ý thức tới, thế giới vẫn là thế giới này, còn về Liễu nhị tiểu thư có còn là Liễu nhị tiểu thư hay không thì không nhất định.

Lần đầu tiên hắn sinh ra ý nghĩ tảo triều hôm nay nên kết thúc chậm một chút.

Hắn lo lắng khi mình về nhà, Liễu nhị tiểu thư sẽ đứng trước cửa ra vào, trên mặt vẫn là nụ cười vừa rồi, cười nhẹ nhàng nói với hắn một câu.

- Ngươi trở về…

Nếu thật như thế, hắn hôm nay sẽ lên Hàn Sơn Tự, mặc kệ lão hòa thượng Đàn Ấn có đang bế quan hay không cũng phải trói hắn xuống, còn có Viên lão đạo lần trước, không biết đạo quan của hắn ở chỗ nào, đừng vội thành Tiên, giúp Liễu nhị tiểu thư khu tà mới là việc trọng yếu nhất trước mắt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận