Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 918: Cục Trong Cục



Chương 918: Cục Trong Cục





----------------------

- Nói, ngươi có biết muội tử Tiếu gia hay không?

Chị dâu Phương gia nhìn lão Từ, ánh mắt đầy nghi ngờ hỏi.

Lão Từ trong bóng tối nhìn lão Phương, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, run rẩy nói.

- Ta, ta…

Hai tay chị dâu Phương gia chống nạnh, tức giận nói.

- Ngươi cái gì mà ngươi, nói mau!

Lão Phương thở dài một hơi, vừa mới bước ra một bước, bên tai truyền đến một tiếng thở dài.

Chỉ thấy nữ tử bên cạnh chị dâu Phương gia dằng dặc thở dài, nói.

- Biểu ca yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho nhà các ngươi, qua ít ngày nữa ta sẽ trở về.

Vừa nghe lời này, mọi người ở đây hoàn toàn ngẩn người.

Khóe miệng Lão Phương hơi giật, không hiểu ra sao, lão Từ càng cũng ngây ngốc tại chỗ.

Chị dâu Phương gia kịp phản ứng, chỉ lão Từ, hỏi cô gái kia.

- Muội tử, hắn đúng là bà con xa của ngươi?

Nữ tử gật đầu.

- Nếu không phải gia hương gặp thiên tai, ta, ta…

Chị dâu Phương gia sớm đã giận dữ, chỉ lão Từ mắng.

- Ngươi là cái đồ không có lương tâm, có tiền thì quên họ hàng nghèo, muội tử, sau này muội cứ ở lại nhà chúng ta, chúng ta không làm phiền gia hỏa không có lương tâm này nữa.

Lão Từ đang ngơ ngác, giờ mới kịp phản ứng, một mặt cười bồi nói.

- Sao chị dâu lại nói như vậy, trong khoảng thời gian này không phải ta đi Khánh An phủ à, vừa vặn đã nói với Tiểu Hồng, giờ đã ta trở về, vậy dĩ nhiên không thể tiếp tục làm phiền các ngươi nữa.

Chị dâu Phương gia không để ý tới hắn, kéo cánh tay nàng, nói.

- Đi thôi, muội muội, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta về thử quần áo mới mua.

Nói xong lại liếc lão Phương một chút, dừng chân lại, hỏi.

- Sao ngươi ra nhiều mồ hôi vậy?

Lão Phương dùng tay áo lau mồ hôi trên tráng, ngẩng đầu nhìn một chút, thở dài.

- Ngày hôm nay mặt trời nắng gắt quá, chiếu nóng đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi.

Liễu nhị tiểu thư thu tầm mắt lại, kinh ngạc nói.

- Ta ở trong trại nhiều năm, sao chưa từng có nghe nói lão Từ có họ hàng bà con xa?

Lý Dịch liếc nàng một cái.

- Người ta nói có là có, muội bận tâm làm gì?

Liễu nhị tiểu thư quay đầu nhìn hắn, biểu lộ không có gì thay đổi, kiếm trong tay lại nắm chặt.

Lý Dịch sờ sờ trán.

- Ai nha, ta phải suy nghĩ thật kỹ, lúc nào chúng ta đi Võ Quốc, thăm hỏi sư chất ta đây?

Ngực nàng chập trùng mấy lần, một lát sau, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

- Ta đi Liễu Minh huấn luyện cho người mới, có thể sẽ về trễ.

Sở dĩ tu vi võ học của người trong võ lâm tăng rất nhanh cũng bởi vì bên trong Liễu Minh có rất nhiều cao thủ, sau khi thu hoạch được đầy đủ tích phân thì có thể đổi lấy những cao thủ này chỉ điểm, đương nhiên, nếu những cao thủ, các tiền bối này tâm tình tốt cũng sẽ không quan trọng tập luyện cho người mới, Liễu nhị tiểu thư tâm tình hiển nhiên rất phiền muộn, tuy không biết nguyên nhân nhưng những người mới đó, chỉ sợ phải cẩn thận.

Lúc ra khỏi nhà, có hạ nhân Lý gia đến báo, Lưu đại nhân của Hình Bộ tới chơi.

Gần đây Lưu Nhất Thủ đang tra vụ trọng án kia, xem ra có tiến triển, hắn bỏ đi tính toán ra ngoài, pha hai chén trà, ngồi trong nội đường.

- Lý đại nhân.

Sau khi Lưu Nhất Thủ đi vào, đầu tiên chắp tay thi lễ với hắn, sau khi Lý Dịch ra hiệu ngồi xuống thì mới ngồi đối diện hắn.

Lý Dịch nâng chung trà lên, hỏi.

- Có phải vụ án kia có tiến triển.

Lưu Nhất Thủ gật đầu.

- Mấy ngày nay thuộc hạ đã sai người theo dõi Tần Dư, đại nhân đoán không sai, quả nhiên Tần gia có vấn đề.

- Tra ra cái gì?

- Ngoài thành Kinh Đô, một trang viên do Tần Ngạn của Tần gia đứng tên trên danh nghĩa có chút vấn đề.

Ánh mắt Lưu Nhất Thủ sắc bén, nói.

- Xung quanh trang viên này canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ Mật Điệp Tư cũng không thể chui vào, căn bản không giống như vườn nhà để giải trí, mà ngày bình thường ra vào trang viên, đều là quan lại quyền quý trong kinh, càng như thế, càng lộ ra vẻ khả nghi.

Lý Dịch kinh ngạc.

- Cao thủ Mật Điệp Tư cũng không thể chui vào?

Trong Mật Điệp Tư mặc dù không có cao thủ cấp bậc Tông Sư nhưng những khách khanh chỉ kém một bước nữa đạt đến Tông Sư không ít, ngay cả bọn họ đều không chui vào được, từ đó có thể biết, nơi đó thủ vệ sâm nghiêm như thế nào, toàn bộ Kinh Đô, sợ rằng chỉ có hoàng cung và doanh trại nghiên cứu thiên phạt mới có thể so sánh.

Lưu Nhất Thủ lắc đầu, nghĩ đến một chuyện nào đó, lại nói.

- Trong quá trình thuộc hạ điều tra Tần Dư, còn phát hiện một số điểm đáng ngờ.

- Nghi điểm gì?

Lưu Nhất Thủ ngẫm lại, hỏi:

- Đại nhân cũng biết, mấy năm trước, Tần Dư cưỡng ép gian ô thẩm nương của mình, phạm phải tội loạn luân, dẫn đến kinh đô lên án rầm rộ.

Lý Dịch gật đầu, nói:

- Nghe nói nữ tử bị hắn gian ô, không chịu nổi làm nhục tự sát bỏ mình, sau đó Tần gia đè việc này xuống.

- Chuyện ảnh hưởng sâu xa, cho dù Tần Tướng là Hữu Tướng đương triều cũng không có cách nào chi phối lời đồn trong dân gian, Tần gia đè xuống như thế nào?

Lưu Nhất Thủ lắc đầu, nói.

- Việc này, Thôi gia sử dụng lực lượng của Thục Vương nhất hệ liên hợp với vô số quyền quý trong kinh, mạnh tay đè xuống chuyện nghịch bất đạo này, thậm chí vị nương nương trong cung kia cũng ra không ít sức.

Lý Dịch biết Lưu Nhất Thủ sẽ không tự nhiên mà nhắc đến chuyện này, chờ hắn nói tiếp.

- Nữ tử bị hắn gian ô tên Lâm Liên, trước khi tiến vào Tần phủ, từng là một nghệ nhân có chút danh tiếng ở Kinh Đô, sau khi bị Tần Hòa, con thứ năm của Tần Tướng nhìn trúng, nạp vào trong phòng không bao lâu thì xảy ra chuyện.

- Lâm Liên cũng không phải tên thật của cô nàng, nàng chỉ theo học một vị danh ca họ Lâm ở Kinh Đô, sau khi bái sư mới sửa họ, vị danh ca họ Lâm kia đã qua đời, cả đời thu mấy đệ tử, sau đó cảnh ngộ không giống nhau.

- Vị Lâm Liên cô nương kia lớn tuổi nhất trong số các đệ tử, nàng kế thừa diễn nghệ, còn có một đệ tử nhỏ nhất, tinh thông cầm đạo, hoàn toàn kế thừa cầm kỹ của danh ca họ Lâm, đồng thời hậu sinh khả uý, hơn nữa, cực có danh tiếng ở Kinh Đô.

Lý Dịch thở dài, nói.

- Nàng là đệ tử nhỏ nhất, cô nương có cầm nghệ siêu quần, đổi nghệ danh thành Lâm Song Song?

Lưu Nhất Thủ gật đầu, nói.

- Chính là Song Song cô nương đã chết, Lâm Cầm cô nương cáo trạng ở Hình Bộ cũng là tỷ muội đồng môn của nàng.

- Bách tính chỉ biết Trử Bình hại chết Song Song cô nương, nhưng lại xem nhẹ một việc, thân thể Song Song cô nương vốn nhiễm bệnh nặng, xem như không có chuyện hôm đó, cũng chỉ còn sống được thêm mấy tháng…

Lưu Nhất Thủ lắc đầu, nói.

- Cái này còn không phải toàn bộ điểm đáng ngờ, Tằng đại nhân đã nói, rõ ràng không có tội phạm nào, bản thân chuyện này là ván cục do Thôi gia thiết lập cho Trử gia, Thôi gia sớm đã mua chuộc Song Song cô nương, nhưng ý định ban đầu của bọn hắn không phải lấy cái chết của Song Song cô nương để áp chế Trử gia, buổi tối hôm ấy, có người nhìn thấy Tần Hòa, Tần ngũ gia uống say mèm ở tửu lâu đối diện Diệu Âm Các, đại nhân đã từng nói, trùng hợp nhiều, thì không phải trùng hợp.

Lý Dịch lắc đầu.

- Cho nên, đây không phải ván cục mà Thôi gia thiết lập cho Trử gia.

Lưu Nhất Thủ nhìn hắn, gật đầu.

- Có người cố ý thiết lập ván cục này cho Thôi gia và Trử gia.

- Trử gia bị phế, Thôi gia cũng đã mất đi một cánh tay.

Lưu Nhất Thủ đặt chén trà xuống, nói.

- Tuy trong một năm này Tần Tướng và Thôi gia lui tới không nhiều, nhưng liên hệ giữa hai nhà vẫn không thể dứt bỏ, nếu Tần gia xảy ra chuyện, Thôi gia thật sẽ mất đi hai tay…

Hắn ngẩng đầu, lẩm bẩm.

- Vị Tần ngũ gia này muốn làm gì?

Phương gia.

Chị dâu Phương gia và nữ tử kia nắm tay đi vào trong nhà, lão Phương mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào theo.

- Đóng cửa lại.

Bỗng nhiên chị dâu Phương gia nói.

- Giữa ban ngày, đóng cửa làm gì?

Lão Phương nói thầm một câu, đặt đồ vật trong tay xuống, đóng cửa phòng.

Chị dâu Phương gia buông tay nữ tử kia ra, nhìn hai người, mặt lạnh hỏi.

- Các ngươi bắt đầu từ khi nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận