Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 786: Ngươi Chớ Nói Lung Tung



Chương 786: Ngươi Chớ Nói Lung Tung





----------------------

Ánh mắt của lão hoàng đế giống như có thâm ý nào đó, dự cảm không ổn trong lòng Lý Dịch càng ngày càng mãnh liệt.

Trong chớp nhoáng, tinh thần hắn có chút hoảng hốt, cho nên cũng không có nghe rõ ràng tên thái giám kia nói cái gì, hình như gọi tên hắn, mà cũng có lẽ hắn nghe lầm….

Nói chung, thái giám kia nói một tràng, Lý Dịch chỉ nghe được hắn đang khen ai đó, cái gì mà thiếu niên anh kiệt, lập công vô số vì quốc gia, phúc phận thiên thu…... Cùng với một danh sách các từ ngữ càng thêm hoa mỹ, trau chuốt, thổi phồng người nọ đến mức nhân gian ít có, trên trời khó tìm.

Lý Dịch rốt cục yên lòng, tuy hắn cảm thấy mình rất ưu tú nhưng cũng không có ưu tú tới như vậy, xem ra không phải nói mình, chỉ cần không phải tìm hắn kiếm chuyện là tốt rồi, ai cũng được….

- Phong Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, khâm thử!

Lý Dịch nghe hiểu được câu cuối cùng, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, cũng không biết vị đại lão nào về hưu, khó trách lão hoàng đế không tiếc dùng từ ngữ trau chuốt như vậy để khen tặng.

Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, quan viên chính tam phẩm, mặc dù là chức quan nhàn tản chỉ có quan giai và quan danh, không có thực quyền nhưng lại là vinh dự cực cao đối với quan viên trong triều.

Loại quan viên này noi theo tiền triều, sau khi quan viên đương triều về hưu, triều đình cũng không phải không quan tâm tới bọn họ, bình thường đều sẽ có an bài thích hợp, thuận tiện lại ép một chút giá trị còn lại, cho bọn họ một chức tán quan chỉ có quan giai không có thực quyền, giống như một loại cố vấn quốc sự.

Đây cũng là thông lệ của Cảnh Quốc, chức vị này bình thường đều sẽ thêm vào cho các đại thần về hưu, làm cho bọn họ cũng có thể tham dự triều chính, hành tẩu trên triều đình, thân phận tương đối siêu nhiên. Nhưng mà chức quan này chỉ giới hạn trong những đại thần có địa vị được tôn sùng, quan viên phổ thông thì không có tư cách.

Bởi vì những tán quan này trước khi về hưu đều là rường cột nước nhà, tựa như Tể Tướng hay đại loại như vậy. Cho dù về hưu thì Hoàng Đế cũng sẽ phi thường coi trọng ý kiến của bọn họ, bởi vậy, tuy bọn họ không có thực quyền gì nhưng ảnh hưởng với triều chính lại không thể nói không sâu.

Lý Dịch nhớ rõ vừa mới nghe được một câu thiếu niên anh kiệt, xem ra hẳn là mình nghe lầm, hắn quay lại nhìn Tiết lão tướng quân, hỏi.

- Vị đại nhân nào trong triều về hưu?

Hắn vừa dứt lời, lập tức thấy ánh mắt của Tiết lão nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ khiếp sợ.

Không chỉ riêng Tiết lão tướng quân, các quan viên chung quanh cũng nhìn hắn như nhìn thấy quái vật, vẻ mặt tràn đầy vẻ không tin được.

- Sao vậy….

Lý Dịch há miệng hỏi một câu, cái loại dự cảm không ổn kia lại xuất hiện lần nữa.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, tạ ơn đi!

Tiết lão tướng quân thấp giọng nói một câu, rồi dùng một bàn tay đẩy Lý Dịch đi ra.

- Tạ ơn cái gì?

Lý Dịch bị đẩy một cái lảo đảo, hắn đứng giữa đại điện, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.

- Bệ hạ, việc này không thể được!

Không chờ Lý Dịch kịp phản ứng lại, một thân ảnh già nua bước ra khỏi đám đông, lớn tiếng nói.

- Lý Hầu Tước thiếu niên anh kiệt, lập công vô số vì nước nhưng hắn chỉ vừa mới đội mũ quan không lâu, hiện giờ lại phong Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, chưa bao giờ có tiền lệ như thế, thỉnh bệ hạ nghĩ lại!

Người này là một quan viên nào đó của Ngự Sử Đài.

Lý Dịch kinh ngạc đứng ngây người tại chỗ, không thể tin vào lỗ tai của mình, vừa rồi tên thái giám kia thật sự gọi tên hắn!

Nói đùa cái gì vậy, tán quan thì cũng là quan viên, cũng phải làm việc, lão hoàng đế chắc chắn sẽ không rảnh rỗi không có việc gì mà phong tước vị chơi. Nhưng mà hắn vẫn còn chờ hài tử sinh ra, làm quan viên cái gì!

Kỳ thật khi thái giám kia niệm xong, toàn bộ triều đình sôi trào, ngay cả ngự sử phụ trách giám sát vốn nên duy trì kỷ luật cũng đều ngẩn người ngay tại chỗ.

Hầu Tước hai mươi mốt tuổi, cái này đã là tiền lệ độc nhất vô nhị.

Càng đừng nói, chức Hầu Tước này của hắn được thăng lên chỉ trong vòng hai năm, từ một tên bình dân không có tước vị gì, hệt như phi một cái bay lên tới.

Ngay tại lúc Lý Dịch được phong Hầu, trên triều đình đã có một trận rung chuyển không nhỏ.

Quan viên dâng sớ thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban nhiều vô số, không nói đến những tên quan viên vốn có thù oán với Lý Dịch, ngay cả những quan viên chỉ quen biết sơ qua, không có liên lụy lợi ích gì đều cảm thấy việc này không ổn.

Nhưng mà khi đó Lý Dịch bị kẻ xấu bắt cóc, bệ hạ tức giận lôi đình, ngay trên triều đình nghiêm trị hai tên quan viên nắm chặt việc này không buông, sau đó không có ai lại dám đứng ra phản đối nữa, sợ phải hứng lấy cơn thịnh nộ của bệ hạ.

Hầu Tước thì Hầu Tước đi, khi đó cũng không biết hắn ta còn có thể trở về hay không, thời gian trôi qua, việc này cũng dần dần bình ổn lại.

Mà sau khi Lý Dịch trở về, cũng có một ít người nhắc lại chuyện ngày đó nhưng đều bị bệ hạ nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua, chuyện phong Hầu tới đây coi như đã xác định.

Lúc này mới qua bao lâu, bệ hạ lại còn phong cho hắn chức Kim Tử Quang Lộc Đại Phu!

Đây là ân sủng tới cỡ nào?

Từ khi khai quốc đến nay, người được phong chức quan này, có ai mà không phải vất vả cả một đời vì quốc gia. Bọn họ đều là trọng thần được bách quan kính ngưỡng, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, có tài đức gì?

Đây đã không phải ân sủng, đây là chuyên sủng!

Vì thế, một ít quan viên bắt đầu kích động giống như uống máu gà, cả đám đều mồm năm miệng mười liệt kê mấy chục lý do vì sao Lý Hầu Tước không thể được phong làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, nước miếng văng tung tóe, hiên ngang lẫm liệt…

Đương nhiên, lý do được nói nhiều nhất chính là Lý Dịch còn quá tuổi trẻ, tuy có công lớn đối với quốc gia, quen thuộc kinh nghĩa, có thiên phú rất cao về mặt toán học, nhưng mà hắn không hiểu được việc trị quốc, vì vậy không thể đảm nhiệm chức vị này được. Rốt cuộc, cho dù Kim Tử Quang Lộc Đại Phu chỉ là một chức quan nhàn tản nhưng là phát triển đến bây giờ, trực tiếp tham dự quốc sự, có địa vị cực kỳ quan trọng trong triều, không thể để một người trẻ tuổi đảm nhiệm….

Những lời này còn tính dễ nghe, nghiêm trọng hơn một chút, đã có người trực tiếp chỉ ra, bệ hạ không nên chuyên sủng hắn như thế, từ xưa người được Thiên Tử chuyên sủng, đều là nịnh thần….

…. …...

Lý Dịch lại lùi về núp sau cây cột, miễn cho bị nước bọt của đám người này văng vào người mình, trên mặt hắn lộ ra vẻ phiền muộn.

Hắn phiền muộn tự nhiên bởi vì lão hoàng đế không có việc gì tìm việc, viện trưởng hắn còn chẳng muốn làm, vậy thì tại sao hắn lại muốn đi làm cái chức đại phu gì đó? Hắn còn đang tính toán đợi đến khi Như Nghi sinh xong thì sẽ ở nhà làm bảo mẫu ba ba, phụ trách trông nom hài tử, cho nên tự nhiên mong chuyện phiền toái càng ít càng tốt.

- Chuyện lớn như vậy mà tiểu tử nhà ngươi còn trốn được?

Tiết lão tướng quân đi tới, nhìn thấy biểu tình trên mặt Lý Dịch, lại nhìn xem một tên quan viên còn đang thao thao bất tuyệt, bĩu môi.

- Ngươi không cần để ý đến những người này, bệ hạ đã quyết định việc gì rồi, bọn họ có làm gì cũng không ra sóng gió gì.

Tất nhiên Lý Dịch không phải lo lắng cái này, nhưng lại không có cách giải thích cho Tiết lão hiểu được, lúc này đã có không ít người đứng chung quanh chắp tay chúc mừng hắn.

Lăn lộn cho đến bây giờ, nếu như không có bằng hữu trên triều đình vậy thì cũng quá thất bại.

Trên thực tế, ngoại trừ phe Thôi gia và những kẻ kiên định ủng hộ Thục Vương, cũng không có ai tiến tới khuyên can.

- Được rồi, ý trẫm đã quyết, chư vị ái khanh còn có ý kiến gì, sau này lại bàn!

Cảnh Đế đứng dậy khỏi long ỷ, phất tay.

- Bãi triều!

Nhìn thấy Cảnh Đế đứng dậy rời đi, Lý Dịch ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, lúc này phần lớn ánh mắt mọi người đều chuyển dời sang người hắn.

Lý Dịch chào tạm biệt Tiết lão tướng quân một tiếng, sau đó nhanh chân đi ra ngoài điện.

Hắn không muốn ở lại đây bị mọi người nhìn như con thú hiếm lạ.

- Lý đại nhân, xin dừng bước!

Vừa mới đi ra ngoài điện không bao lâu, phía sau đã truyền tới tiếng gọi, Lý Dịch quay đầu nhìn thấy gia chủ Vương gia đang bước nhanh về phía mình.

Lúc này Lý Dịch tự nhiên không thể giả vờ không thấy rời đi.

Gia chủ Vương gia tiến lên trước, chắp tay một cái, cười nói.

- Chúc mừng Lý đại nhân!

- Vừa đi vừa nói.

Lý Dịch thấy đã có không ít người đi ra khỏi điện, chỉ về phía trước.

Gia chủ Vương gia gọi Lý Dịch lại không chỉ để nói câu chúc mừng mà còn là về việc học bổng Vương thị. Sau này mỗi năm Vương gia sẽ lấy ra một khoản tiền dùng để khen thưởng học sinh ưu tú của thư viện, phạm vi bao trùm toàn bộ thư viện Cảnh Quốc trong tương lai.

Trừ cái đó ra, hắn cũng biểu lộ nguyện ý thiết lập một học bổng như vậy ở Viện Toán Học, Lý Dịch tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Vương gia muốn tạo danh vọng trong giới đọc sách, xem ra đây cũng là chuyện lão hoàng đế nguyện ý nhìn thấy. Lý Dịch luôn cảm thấy lão hoàng đế luôn hết sức chiếu cố Vương gia, không chỉ riêng vì Vương gia người ngốc nhiều tiền còn nghe lời, hắn cũng không có ý định tìm hiểu nguyên nhân sâu, toàn là chuyện tốt, căn bản không cần cân nhắc.

Sau khi tách ra với gia chủ Vương gia, khi gần tới cửa cung, Lý Dịch mới nhận ra mới vừa rồi bị chuyện kia cắt ngang, hắn đã quên mất việc đi tìm trưởng công chúa hỏi về tiến độ xây dựng thư viện. Lúc quay lại thì không thể tránh khỏi gặp phải một đám quan viên tiến tới chúc mừng, gặp được những người như Hộ Bộ Thượng Thư và Binh Bộ Thượng Thư, vẫn phải dừng lại nói mấy câu, khi đi tới Thần Lộ Điện thì đã chậm trễ không ít.

Một tiểu cung nữ đứng trước cửa đại điện nhìn thấy Lý Dịch, sững sờ một chút, sau đó lập tức chạy tới đứng chặn trước mặt hắn, nói:

- Hầu Gia, công chúa….

Trước đó tiểu cung nữ cũng chưa từng ngăn cản hắn bao giờ, Lý Dịch kinh ngạc hỏi.

- Công chúa không có ở đây sao?

Tiểu cung nữ gật đầu.

- Điện hạ đi ngự hoa viên.

- Vậy ta đi ngự hoa viên tìm nàng.

Lý Dịch gật đầu, nhấc chân đi về một hướng khác.

Lý Dịch cũng rất quen thuộc Ngự hoa viên, mùa hè đi vào ngự hoa viên, rợp bóng cây xanh, thật sự là một nơi lý tưởng để để nghỉ mát.

Tuy hắn có thể tùy ý tiến vào hoàng cung, nhưng vẫn không thể tùy ý ra vào những nơi như ngự hoa viên.

Thủ vệ cửa đi vào bẩm báo rồi nhanh chóng bước ra, dẫn hắn đi vào.

Trưởng công chúa đang ngồi trong đình, cúi đầu đang nhìn thứ gì đó.

Lý Dịch ngồi xuống đối diện nàng, nói.

- Buổi sáng ta phải vào triều nên không có mang canh theo.

Lý Minh Châu làm như không nghe thấy câu này, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi.

- Nghe nói phụ hoàng phong ngươi làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu?

Tin tức của nàng cũng rất nhanh, Lý Dịch có chút buồn bực, gật đầu nói.

- Không biết bệ hạ nghĩ như thế nào nữa, thế này chẳng phải làm loạn sao….

Lý Minh Châu liếc hắn một cái, rồi nhìn xéo về phía một lùm cây xanh um tươi tốt, khẽ nói.

- Phụ hoàng phong ngươi làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu tự nhiên có lý do của người, ngươi chớ nói lung tung….


Bạn cần đăng nhập để bình luận