Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1071: Không Thể



Chương 1071: Không Thể

Chương 1071: Không Thể:



Lý Dịch nhìn Liễu nhị tiểu thư, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Tuy tình hình trong phòng nhìn qua rất dễ khiến người ta hiểu lầm, nhưng hắn tin tưởng Như Ý sẽ không hiểu lầm, Như Ý hiểu hắn.

Nhớ ngày đó hắn cùng Như Ý ở Tề Quốc, dưới tình huống Như Ý bị thương không thể phản kháng, cô nam quả nữ chung sống trong một phòng, thời gian mấy tháng hắn cũng không làm ra hành động gì thất thường?

Xa không nói, liền nói gần, ngày đại hôn hắn bị ba người Như Nghi nhốt ở ngoài cửa, Như Ý giữ hắn lại, hai người đều uống say, dưới tình huống cùng giường chung gối, hắn cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn trở nên cầm thú.

Trần tam tiểu thư đứng ở trong sân, nhìn Lý Đoan cùng Vĩnh Ninh đang chơi đùa, thấy Lý Dịch đi tới hỏi.

- Nữ hài tử kia thế nào?

- Không có việc gì.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Nàng trải qua rất nhiều chuyện, giấu ở trong lòng khó chịu, khóc được sẽ tốt.

Nàng gật đầu rồi nói.

- Không có việc gì thì tốt, ta có nghe Như Nghi nói về thân thể của tiểu cô nương này, nàng có thể đi đến một bước này không biết đã ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, cũng không dễ dàng.

Lý Dịch rất vui mừng, xem như Như Ý không hiểu hắn, nghĩa mẫu cũng hiểu, tối thiểu nhất sẽ không hiểu lầm cái gì.

Trần tam tiểu thư nhìn hắn, nói.

- Nữ hài tử này có thân thế đáng thương, ngươi cũng không nên phụ bạc nàng.

Lý Dịch kinh ngạc, lấy lại tinh thần lập tức giải thích.

- Mẫu thân, người nói cái gì vậy, chúng ta...

- Ta vừa mới thấy con Công nàng trở về.

Lý Dịch ngữ khí trì trệ.

- Ta, đó là...

Trần tam tiểu thư khoát tay rồi nói.

- Thật tốt, ta cũng không phải đang trách con, con có bản lĩnh, được nhiều cô gái ưa thích như vậy, trong lòng ta cũng vui vẻ.

Lý Dịch ngẩng đầu lên thấy nàng đã quay người đi ra ngoài, vội vàng nói.

- Ai, mẫu thân, người đừng đi, mẫu thân nghe ta giải thích đi.

Chắc nghĩa mẫu hiểu lầm mình gì đó, dù hắn giải thích như thế nào, nàng cũng chỉ mỉm cười, sau đó Lý Dịch dứt khoát không giải thích nữa, thời gian sẽ chứng minh hắn trong sạch.

Đệ đệ Dương Liễu Thanh, Dương Phủ hình như cũng có hiểu lầm gì đó đối với hắn, mấy ngày nay nhìn thấy hắn đều trốn, có một lần hắn ngồi ở bên ngoài nhìn thấy Dương Phủ theo Dương Liễu Thanh đi ra từ trong sân, đi đến một nửa thì phát hiện hắn, trong nháy mắt trốn

phía sau một cây đại thụ.

Hắn ngồi ở chỗ đó nghĩ đến sau này nên quản lí vùng đất hỗn loạn thế nào, thuận tiện còn viết thư cho Lý Hiên, Minh Châu, Thọ Ninh, hắn ở nơi này ngồi hơn một canh giờ, Dương Phủ tránh ở phía sau cây một canh giờ, khi hắn quay đầu liếc mắt, phát hiện Dương Phủ cũng từ phía sau cây đi tới, trên quần ẩm ướt một mảnh.

Nghẹn nước tiểu không tốt đối với thân thể, hài tử mười bốn tuổi lại nghẹn đến tè ra quần.

Hắn hoàn toàn có thể giải quyết tùy chỗ, quy củ là chết, người là sống, không thể vì nhận quy củ nơi này không thể tùy chỗ đại tiểu tiện mà kìm nén lại như vậy.

Nếu không sẽ bị chộp tới làm bài

Bộ "toán học sơ giai” kia, qua ba ngay thế mà hắn làm không được mười bài, Lý Dịch cũng không phải người cứng nhắc, để hán tử kia thả hắn ra, không làm xong thì sau này chậm rãi làm, dù sao vẫn còn cơ hội.

Tuổi Dương Phủ vẫn còn nhỏ, không hiểu được giá trị của "toán học Sơ giai", ngược lại là lão đầu họ Vương kia đối với cái này như nhặt được chỉ bảo, những ngày này thường xuyên cầm quyển sách kia đến thỉnh giáo hắn.

Lão đầu tuổi đã cao, có thể ngồi vị trí Thừa Tướng, đều không phải đèn đã cạn dầu.

Vấn đề hắn hỏi, tất cả đều vượt qua khái niệm và mức độ đề mục của toán học trong thế giới này, dù sao, mức độ toán học bây giờ của Võ Quốc đã bị Cảnh Quốc siêu nhiên rất nhiều, Võ Quốc không chỉ không có toán học mới, Võ Quốc còn không có nước hoa, không có liệt tửu, ngay cả mứt quả Võ Quốc cũng không có.

Số học không phải của Lý Dịch hắn, cũng không phải tại Viện Toán Học của Cảnh Quốc, Lý Dịch không ngại lão nhân này học được sau đó phổ biến lại ở Võ Quốc, đương nhiên hiện tại hắn chỉ là một Thừa Tướng độc nhất, muốn phổ biến cũng không thể phổ biến.

- Đa tạ Cảnh Vương giải đáp.

Lão giả gấp quyển (Toán học sơ giai” sắp bị lật đến mục đứng dậy chắp tay đối với hắn một cái, nói.

- Lão phu đi gặp Công chúa điện hạ một chút.

Lý Dịch phất tay, lại căn dặn một câu.

- Thân thể nàng còn chưa khôi phục hoàn toàn, Thừa Tướng nói chuyện nên chú ý một chút.

- Lão phu biết.

Lão giả gật đầu, quay người rời đi.

Lúc lão giả đi vào, trong phòng Dương Liễu Thanh còn có mấy người.

Dương Phủ đang đứng ở giường trước, đáng thương nói.

- Hoàng tỷ, ta không muốn đi vào phòng tạm giam, ta cũng không muốn giải đề toán, chúng ta trở về có được hay không?

Mấy ngày nay, rốt cục hắn cũng đã nhận thức được một việc.

Nơi này không phải Võ Quốc, cũng không phải trong quân như lúc trước, nơi này trừ Vệ Lương và Trần Thanh đang ở bên ngoài thì không có người nào coi hắn là Tĩnh Vương.

Không có người nghe lệnh của hắn, nhưng mà hắn chỉ phun một bãi nước miếng trên mặt đất đã bị bắt vào bên trong căn phòng nhỏ tối om giải đề ba ngày, đó là đề gì, quỷ mới muốn làm đề đó, nhưng hắn không thể không làm, hắn không làm thì không cho ăn cơm, không ăn cơm hắn sẽ chết đói, hoàng tỷ và Thừa Tướng cũng không cứu được hắn.

Tuy nơi này có rất nhiều món ăn ngon cùng đồ chơi thú vị hắn tới bây giờ đều chưa từng gặp qua, nhưng mỗi ngày hắn đều không nghĩ tới tiếp tục chờ đợi ở nơi này, một ngày cũng không muốn nhìn thấy người kia.

Lão giả đi tới, nhìn hắn mỉm cười nói.

- Tĩnh Vương điện hạ, ngươi đi ra ngoài trước chơi một lát, lão thần có chuyện quan trọng cần bàn với công chúa.

Tuy Dương Phủ không nguyện ý, nhưng vẫn miệt miệng, rất mau rời đi.

Thừa Tướng muốn nói với hoàng tỷ khẳng định có chuyện vô cùng lớn, nếu lúc này hắn quấy rối, hoàng tỷ sẽ trách phạt hắn, Thừa Tướng cũng không bảo hộ được hắn.

Sau khi Dương Phủ rời đi, Vệ Lương đóng cửa lại cùng Trần Thanh đứng ngay cửa ra vào.

Lão giả đi đến trước giường, hỏi.

- Thân thể điện hạ đã khá hơn chưa?

Dương Liễu Thanh gật đầu.

- Đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa có thể khỏi hẳn.

Nàng dựa vào cạnh giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.

- Thương Châu đã một lần nữa rơi vào trong tay triều đình, bọn người Phiền Tướng Quân bị đánh tan, không biết bây giờ người ở chỗ

nào.

Lão giả an ủi.

- Phiền Tướng Quân không dễ dàng rơi vào trong tay triều đình như vậy, điện hạ an tâm dưỡng thương thật tốt, thân thể ngài tốt thì chúng ta làm lại từ đầu, đến lúc đó nhất định có thể gặp lại Phiền Tướng Quân.

Dương Liễu Thanh khẽ gật đầu, lão giả nhìn nàng bỗng nhiên nói.

- Nếu Cảnh Vương...

- Không thể:

Lời hắn còn chưa nói hết, đã bị Dương Liễu Thanh trực tiếp cắt ngang.

- Ta nói Thừa Tướng, không thể:

Dương Liễu Thanh ngẩng đầu, nhìn hắn nghiêm túc nói.

Nàng biết Vương Thừa Tướng muốn nói gì.

Vương Thừa Tướng cũng biết nàng biết lão muốn nói gì.

Mấy năm trước đó, Công chúa điện hạ thề phải tập võ báo thù, giấu bọn hắn vụng trộm đi vào Cảnh Quốc, ở Cảnh quốc không ít thời

gian.

Đoạn thời gian kia, bọn họ vì tránh né đuổi bắt của triều đình, trốn trong vùng đất hỗn loạn, cho dù biết ý nghĩ khi đó của công chúa điện hạ là ngây thơ ấu trĩ Cỡ nào, Võ Công lại cao hơn như thế nào, bằng vào lực lượng một người, vẫn không thể chống lại một quốc gia, nhưng bọn họ không thể ngăn cản công chúa.

Hai năm sau, điện hạ trở về.

Không ai biết trong vòng hai năm kia, điện hạ trải qua như thế nào, chỉ biết võ công của điện hạ đột nhiên tăng mạnh, lúc tác chiến, mỗi lần đều xung phong đi đầu, trở thành truyền kì trên chiến trường, thắng được tôn trọng của tất cả binh tướng, thành công lấy được niềm

tin của bọn họ.

Cho đến vài ngày trước đó, hắn mới biết được điện hạ có quan hệ với vị Cảnh Vương này.

Nàng là sự điệt của Cảnh Vương, Cảnh Vương giàu có của địch quốc, lại nắm giữ Thần khí trên chiến trường, phương pháp chế tạo Thiên Phạt, trong tay hắn còn có một CỖ lực lượng thần bí vô cùng cường đại, thậm chí cứ như vậy thống nhất cả vùng đất hỗn loạn, ở Võ Quốc, trừ triều đình ra thì không có một thế lực nào có thể chống lại bọn hắn.

Càng quan trọng hơn là, hắn là Cảnh Vương, Cảnh Vương Lý Dịch, một kẻ hết lần này tới lần khác sáng tạo nên kỳ tích, một người giỏi về sáng tạo kỳ tích.

Nếu có người có thể trợ giúp điện hạ hoàn thành đại sự này, người này trừ Cảnh Vương ra không còn là ai khác.

Cơ hồ là người sau cùng của bọn họ, cũng là hi vọng lớn nhất.

- Điện hạ!

Lão giả nhìn nàng, từ từ quỳ xuống ở trước mặt nàng, thanh âm thâm trầm.

- Điện hạ!

Vệ Lương và Trần Thanh đồng thời quỳ xuống trước mặt nàng.

Dương Liễu Thanh nhìn bọn hắn, trên mặt hiện ra một tia đau đớn, lắc đầu rồi nói.

- Ba năm trước, ta đã có lỗi với sự phụ và sự bá một lần, ta không thể lại có lỗi với bọn họ lần thứ hai.

Nàng quay đầu nhìn ba người, nghiêm túc nói.

- Việc này, sau này đừng nên nhắc lại!



Bạn cần đăng nhập để bình luận