Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1041: Trẫm Gả Minh Châu Cho Ngươi!




Chương 1041: Trẫm Gả Minh Châu Cho Ngươi!
________________

v Chương 1041: Trẫm Gả Minh Châu Cho Ngươi!



Mười hai tháng giêng, buổi sáng sớm.

Trịnh đồ tể mang theo một con mắt gấu mèo mở cửa lớn ra, nhìn thấy tiểu nhị đang mặt chau mày ủ ngồi tại ngưỡng cửa tửu lâu đối diện.

Trịnh đồ tể liếc hắn một cái, nói.

- Này, Cẩu Đản, đêm qua người làm gì, thế nào hôm nay bộ dáng lại buồn ngủ thành như vậy?

Tiểu nhị liếc hắn một cái, hữu khí vô lực nói:

- Con mẹ nó ngươi còn nói không biết xấu hổ, nếu không phải đêm qua là nương nhà ngươi kêu đến cả cái đường đều có thể nghe được, ta làm sao lại buồn ngủ thành dạng này? Hai người các ngươi lần sau còn như vậy không...

- Bà nương nhà ta kêu hay không mắc mớ gì đến chuyện của ngươi, ngươi làm sao lại ngủ không được?

Trịnh đồ phu mặt đen lên nhìn hắn, hỏi.

- Nếu còn có lần sau, vậy lần sau ngươi muốn làm gì?

Tên tiểu nhị gọi Cẩu Đản nghe vậy khẽ giật mình, sau đó nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.

- Ta có thể làm gì sao?

Trịnh đồ tể cầm một thanh dao nhọn cạo xương lên, nghiêng lỗ tai, hỏi:

- Đến, người qua đây nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì?

- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, làm người phải có lòng công đức, lần sau muốn hay không ta và các hàng xóm láng giềng cùng đi đánh trống trợ uy cho ngươi.

Tiểu nhị lắc đầu, bà nương nhà Trịnh đồ tể còn muốn bự con hơn cả hắn, hắn nhìn Trịnh đồ tể một chút còn có tình thú hơn nhìn bà

nương

hắn.

Hắn đứng lên, tức giận nói.

- Đêm qua cũng không biết tên đáng giết ngàn đao nào nào hơn nửa đêm nổ pháo, âm thanh còn rất lớn, ta cảm thấy giường còn rung một cái, mới vừa ngủ đã bị đánh thức dậy, tên vương bát đản đó đừng để ta bắt được, bắt được nhất định sẽ lột da hắn!

Nói đến tên gia hoả đêm qua ném pháo loạn, Trịnh đồ tể cũng không tính toán với hắn.

Đối với tên vương bát đản kia, trong lòng của hắn tức giận một bụng, hôm qua đang cùng bà nương nhà mình đang chuẩn bị tiến hành quá trình tạo người, vừa tới thời khắc mấu chốt, bị một tiếng pháo nổ làm dọa suýt chút ném mất hồn, sau khi định hồn được rồi được thì người lại ném, bị bà nương còn chưa có tận hưng đạp mấy cước, đạp hắn văng ra khỏi giường ngủ.

Nói tới người kia, Trịnh đồ tể lại tức giận trong lòng, phất phất tay, cả giận nói.

- Nếu để cho lão tử bắt được hắn, không chỉ có loại bỏ xương cốt hắn đâu!

Tối hôm qua, Vĩnh Huyện có rất nhiều bách tính đều ngủ không được ngon giấc, đa số trong đó là những bách tính ở gần cửa Tây.

Vài ngày trước, khi không có cấm đi lại ban đêm, mọi người về đêm sẽ thức kéo dài đến tận khuya, mấy ngày nay chợt bị cấm đi lại ban đêm lại, nên định ngủ nhiều thêm một chút.

Nhưng bất luận là có ngủ hay không đều bị một tiếng vang cực lớn vào giờ Tý tối hôm qua kia dọa cho phát sợ.

Âm thanh đó rất lớn, thậm chí ngay cả mặt đất dưới chân đều chấn động, cho người ta cảm giác đầu tiên là trời sập.

Còn có người tưởng lầm đây là Địa Long xoay người (động đất), vội vàng chạy ra từ trong nhà, đợi ở bên ngoài hơn nửa đêm, đều không có xảy ra dị trạng gì, lúc này mới dám đi trở vào bên trong phòng.

Khi vào ban ngày, mọi việc đều lại khôi phục như thường, cửa hàng khai trương, bách tính cũng tiếp tục bận rộn như thường ngày.

Mà người cẩn thận sẽ phát hiện, một chỗ tường thành bên trong trung tâm mua sắm có chút cháy đen, giống như bị hỏa thiêu, đại đa số

người đều sẽ mắng thầm trong lòng tên gia hỏa ném pháo loạn kia đến máu chó đầy đầu.

Vương Uy không có vì việc ném loạn pháo đêm qua mà giác ngộ phụ trách, đứng ở trước mặt Lý Dịch, lắc đầu, có chút tiếc nuối nói.

- Vương gia, sau khi những người truy thánh giáo kia trở lại, đã để hai giáo sứ mặc áo tím chạy mất, Phương hữu sứ kia cũng chạy, ta đã để các huynh đệ đi đến hang ổ bọn họ, lần này tinh nhuệ của bọn họ đã bị diệt hết, rất dễ có thể bắt gọn một ổ bọn hắn.

Lão Phương sờ cái đầu sáng loáng, hối hận nói.

- Cô gia, đều do ta quá lỗ mãng, hôm qua không nên đi mở cửa thành, bắt mấy tên kia, bằng không, cái tên họ Phương...

Nói đến một nửa mới ý thức tới chính mình cũng họ Phương, lại bổ sung một câu.

- Tên hữu sứ kia cũng chạy không thoát.

Lý Dịch phất tay, nói:

- Không có việc gì, chạy thì cho hắn chạy, sau này còn gặp được, lại để đó bàn sau.

Lần này có thể không thương tổn một binh một tốt, lại bắt được Thục Vương và một mẻ hốt gọn đội tinh nhuệ thành giáo ở vùng đất hỗn loạn, tù binh hơn hai ngàn người, còn có cái gì không vừa lòng nữa?

Chạy một tên Phương hữu sứ, nhưng vẫn còn để lại một tên Thục Vương.

Với hắn mà nói, Thục Vương rõ ràng quan trọng hơn Phương Ngọc nhiều.

Từ sau khi hắn vào kinh, trong tối đấu đá với Thục Vương chưa bao giờ chấm dứt, cho đến ngày hôm qua, ân oán hai người bọn họ mới

xem như có một cái kết.

Chỉ là, hắn cũng không ngờ sau cùng lại thành kết quả như vậy.

Nhân sinh thay đổi rất nhanh, chưa từng có lên, lại phải rơi xuống rất nhiều lần, thật vất vả có cơ hội lên một lần, lại trong nháy mắt rơi từ thẳng thiên đường xuống địa ngục, Thục Vương lại bị điên.

Khi hắn bị dẫn đi, còn hô hào “Hộ giá”, “Nghịch tặc", "Luôn có điều dân muốn hại trẫm" mấy loại lời nói này, sau khi hắn điện, đã tưởng

tượng mình thành hoàng đế.

Hắn muốn làm Hoàng Đế, muốn làm cả một đời, hiện tại giấc mộng này rốt cục được thực hiện.

Mặc dù chỉ là tự lừa gạt mình, nhưng tốt xấu hắn cũng lừa gạt thành công.

Lão Phương lại sờ đầu trọc, hỏi.

- Cô gia, chúng ta xử trí Thục Vương như thế nào?

Lý Dịch đứng lên, nói.

- Ta trước đi xem hắn một chút.

Sau khi Lý Dịch rời đi, Vương Uy nhìn lão Phương, hỏi:

- Phương huynh đệ, đầu trọc sờ rất tốt đi, xúc cảm thế nào?

Lão Phương gật đầu.

- Cũng không tệ lắm.

- Xem như xúc cảm không tệ.

Vương Uy đặt tay ở trên đầu hắn xoa nắn, hỏi:

- Ngươi không thể mò của ngươi sao?

- Bệnh thần kinh.

Lão Phương liếc hắn một cái, nói.

- Nếu ta có đầu trọc, còn cần mò ngươi?

Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cực kỳ có đạo lý, Vương Uy mở to miệng, không biết nên phản bác làm sao.

Thục Vương tạm thời đang bị giam giữ trong lao của phủ.

Khi Lý Dịch đi vào, Trần Trùng đi theo phía sau hắn, nói.

- Thục Vương bắt đầu tự xưng là “Trẫm” từ đêm qua, thừa dịp lúc hắn ngủ, ta để đại phu đi nhìn qua, nói mạch tượng của hắn cực kỳ hỗn loạn, bởi vì tâm lý gặp phải đả kích quá lớn, tâm thần bị thương, có thể qua một đoạn thời gian nữa có thể thanh tỉnh, cũng có thể vĩnh viễn sẽ thành bộ dáng này.

Hắn có thể không nhận đả kích sao?

Nếu như Thục Vương không có nhận lấy đả kích, vậy bây giờ người bị nhốt trong lao chịu đả kích sẽ là bản thân Lý Dịch.

Sau khi Trần Trung nói xong vài lời, nhìn hắn hỏi.

- Ngươi tính toán sẽ xử trí Thục Vương như thế nào?

Lý Dịch nhìn một gian tận cùng bên trong nhất, nói.

- Đưa về Kinh Đô đi.

Giữa phòng giam.

Thục Vương chống nạnh hai tay, ngẩng cao đầu, nhìn những người trong phòng giam sát vách này, lớn tiếng nói.

- Các ngươi những tên điệu dân này, gặp trẫm, sao lại không quỳ?

- Trẫm nói cho các ngươi biết, viện binh của trẫm sắp tới, bây giờ các ngươi quỳ xuống cho trẫm, lát nữa trẫm có thể để bọn cứu các ngươi ra ngoài!

- Hừ, những thứ điệu dân như các ngươi gặp trẫm lại không quỳ, trẫm sẽ không để người cứu các ngươi!

Người đang tựa vào góc tường sát vách phòng giam, nhìn Thục Vương đối diện đang tự mình quyết định, thổn thức không thôi.

Một người tốt như vậy, sao có thể nói điên thì điên chứ?

Thục Vương bị tức giận quay người, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, sau khi kinh ngạc, lập tức cười như điên nói.

- Trần đại nhân, Trần đại nhân ngươi đến, muốn tới cứu trẫm sao?

- Ha ha, các ngươi những tên điệu dân này, tất cả các ngươi đều nhìn thấy chưa, viện binh của trẫm đến, Trần đại nhân đến cứu giá, bây giờ các ngươi quỳ xuống còn kịp nha!

Nhìn Thục Vương trong lao đang điên cuồng cười lớn, Trần Trùng dừng bước chân lại, biểu hiện trên mặt cực kỳ phức tạp.

Vô luận nói như thế nào, Trần gia cũng từng trung thành với Thục Vương một đoạn thời gian, nhìn đến tình cảnh như thế, trong lòng lại

Có một phen tự vị đặc biệt.

- Trần đại nhân, ngươi mau tới cứu trẫm đi, sau này trở về trẫm sẽ phong người làm Tể Tướng, ngươi muốn làm cái gì cứ nói cho trẫm, trẫm trở về đều phong ngươi...

Ánh mắt của hắn chợt nhếch lên, lúc nhìn thấy người đứng tại bên cạnh Trần Trung, sắc mặt biến đổi, trốn đến góc tường, lớn tiếng nói.

- Lý Dịch, ngươi, ngươi tên nghịch tặc này, người bắt trẫm, ngươi muốn... Muốn tạo phản, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi, mẫu phi cũng không bỏ qua cho ngươi, người trong thiên hạ đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Hắn lần này hô vài câu, lại nhanh chóng chạy tới, nắm lấy lan can, một mặt chờ mong nói:

- Lý Dịch, Lý Dịch, ngươi thả ta, ngươi thả ta có được hay không, ngươi có nhớ không, chẳng lẽ ngươi đã quên, ta còn từng mời người ăn Cơm nha! Ta từng mời người ăn cơm!

Nhìn thấy cái bộ dáng này của Thục Vương, trong lòng Lý Dịch cũng ngũ vị tạp trần.

Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy, hắn chỉ muốn cùng Như Nghi các nàng sinh sống thật tốt, Thục Vương có làm Hoàng Đế hay không, không liên quan đến hắn, nếu không có một bữa cơm kia, nếu không có Tần Dư, có lẽ giữa hai người cũng sẽ không có kết cục như hôm nay.

Thục Vương quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.

- Lý Dịch, Lý Dịch, ngươi thả trẫm ra, ngươi muốn cái gì, trẫm đều có thể cho ngươi.

Một thời khắc nào đó, trên mặt hắn bỗng lộ ra thần sắc đã giác ngộ, lớn tiếng nói:

- Ta biết, ta biết người muốn cái gì, trẫm cho ngươi, trẫm cho ngươi còn không được à, ngươi thả trẫm, trẫm lập tức hạ chỉ, hạ chỉ gả Minh Châu cho ngươi!

- Ngươi thả trẫm, ngươi thả trẫm, trẫm không chỉ gả Minh Châu cho ngươi, trẫm còn gả Lý Hiên cho ngươi, trẫm cũng gả Lý Hiên cho

ngươi nha!



Bạn cần đăng nhập để bình luận