Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 684: Tiền Gia Phong Châu (2)


Chương 684: Tiền Gia Phong Châu (2)





----------------------

Phong Châu thành kinh tế phát triển mạnh, nhà có tiền cũng không ít, ở trong đó cũng có gia tộc mới xuất hiện, cũng có nội tình thế gia thâm hậu, Tiền gia thuộc về cái trước, mới đến không thể mới hơn nữa.

Nghe nói vị gia chủ nhà họ Tiền kia vốn là một tên nghèo rớt mùng tơi làm việc khổ cực, cũng hơn mười năm trước ngoài ý muốn phát tài, bắt đầu từ cho người ta chuyển thuyền dỡ hàng, từ từ làm lên nơi buôn bán nhỏ, lại từng bước một đem buôn bán nhỏ làm thành lớn, trong thời gian mười năm, của cải mà gia tộc tích lũy được đã vượt qua đại bộ phận những người được gọi phú thương hào môn ở Phong Châu thành.

Ngay cả những đại tộc thế gia có hàng chục hàng trăm năm nội tình cũng coi như trên, của cải của Tiền gia, ở toàn bộ Phong Châu thành, cũng có thể xếp vào danh sách năm vị trí đầu tiên.

Nói cách khác, toàn bộ Phong Châu, người có tiền hơn cả Tiền gia, một cái tay cũng không đếm được.

Mặc dù nói từ xưa quyền và tiền đều không thể tách ra, nhưng tình huống thực tế là có quyền thì nhất định sẽ có tiền, có tiền không nhất định có quyền, đặc biệt là trong thời đại bây giờ, thương nhân đê tiện, càng có tiền thì càng phải thừa nhận sự chế giễu cùng đối xử lạnh nhạt của người khác.

Tiền gia cũng tồn tại như thế này.

Bọn họ khác với những gia tộc tích lũy tài phú và danh dự suốt hàng chục hàng trăm năm đó, trong mắt đại đa số người thì là tiểu nhân đắc thế, nồi đất vang rền, địa chủ ruộng đất, giống như loại nhà giàu mới nổi, không được xã hội thượng lưu thừa nhận, nào giống như đời sau, loại người này cũng là điển hình tự chủ lập nghiệp thành công, dẫn dắt phong trào học sinh sinh viên thành công, vô số thanh niên mơ màng trong lòng thần tượng, viết mấy quyển sách…có thể bán hết cả hàng.

Những tin tức này, đều là Lý Dịch thăm dò được từ trong miệng của một người biết chuyện.

Lúc đó người biết chuyện kia bị hắn ngăn ở góc tường, vừa hô lớn “Đại hiệp tha mạng”, vừa run rẩy kể hết ngọn nguồn sự tích làm giàu của Tiền gia, thậm chí ngay cả gia chủ nhà họ Tiền ở tọa lầu nhỏ nào bao dưỡng một tiểu lão bà, cả tin vỉa hè Tiền công tử và một tên tài tử có loại đam mê đồng tính hư hư thực thực này cũng không bỏ qua.

Lúc gần đi, người biết chuyện kia còn chân thành đề nghị, muốn cướp bạc của Tiền gia thì cứ đi thẳng dọc theo con đường này rồi lại rẽ trái, phủ đệ lớn nhất xa hoa nhất, trước cửa có một bức tượng sư tử bạc thì chính là nhà đó rồi.

Hắn khách khí hỏi thăm đến còn có chuyện gì nữa hay không, còn về ngày hôm qua vị Tiền công tử đến cùng có thể toại nguyện hay không thể, tạm thời còn chưa biết.

Có điều sẽ không quá khác với việc mà hắn đã đoán trước.

Phong cách thơ của Yến Kỷ Đạo đặc sắc, chân thành và dịu dàng, giỏi về ngôn tình, trong văn học đạt thành tựu cao, bất luận đương thời hay hậu thế thì đối với hắn đánh giá đều so với lão tử Yến Thù còn cao hơn nhiều, vị này chính là tồn tại mà ngay cả Tô Thức mà hắn cũng không để vào mắt, lưu giữ thơ không nhiều lắm, những mỗi bài đều là một tác phẩm hay.

Bởi vì gặp phải một số vấn đề trong cuộc sống, bên trong thơ ca của hắn có không ít đồng tình với vận mệnh của ca kỹ và vũ nữ, bài viết ca ngợi tâm hồn tốt đẹp của các nàng, giọng văn buồn bã thương cảm, réo rắt tha thiết động lòng người.

Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ, thiếu phụ mà không…cho dù ca kỹ hay vũ nữ, trong lòng cũng nhất định sẽ có một cảm giác chờ mong được gặp phu quân, mà các nàng bởi vì địa vị của bản thân, đối với những chuyện tốt đẹp cùng cảm tình càng thêm ước mơ, đáng tiếc bị giới hạn trong thân phận, giới hạn trong thời đại, phần lớn các nữ tử không chiếm được hạnh phúc mà các nàng kỳ vọng, một bài chí tình chí nghĩa Chá Cô Thiên này nếu được lưu truyền ra, không biết sẽ khiến bao nhiêu thiếu nữ tâm đau như chích.

Những cô gái kia có đau lòng hay không, Lý Dịch không biết, nhưng bây giờ tim hắn rất đau.

Có dược liệu trợ giúp, thân thể của Liễu nhị tiểu thư khôi phục rất nhanh, lần này hắn cắn răng, tiêu tốn tận năm trăm lạng bạc, mua được vị thuốc chất lượng cao hơn và niên đại lâu hơn, nếu như bán nhiều thêm mấy bài thơ ra ngoài, vậy rất nhanh hắn có thể cùng Liễu nhị tiểu thư trở về nhà.

Trong chốt lát mười tấm ngân phiếu đã đi một nửa, thổ hào có thể ngộ nhưng không thể cầu, Lý Dịch có chút hối hận, hôm qua cần phải giữ lại phương thức liên lạc, mặc dù hắn biết Tiền gia ở nơi nào, nhưng cũng không thể che mặt tìm tới cửa giống như này…

Đội chiếc mũ rộng vành đi trên đường, thực ra tỉ lệ quay đầu lại chú ý rất cao, nếu không phải có một số người võ lâm giang hồ cũng thường xuyên mặc loại trang phục này, mọi người sẽ không quá kinh ngạc khi thấy nó, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị binh sĩ tuần tra mời đi uống trà.

Vào một lúc nào đó, một nam tử đội mũ rộng vành đi vào một ngõ sâu, không bao lâu, một vị trẻ tuổi từ một bên khác của ngõ hẻm đi ra.

Lý Dịch nhìn sắc trời, ngày hôm nay trên đường bị trì hoãn mất một lúc, phải nhanh chóng trở về nấu cơm cho Liễu nhị tiểu thư.

Phương Lâm Uyển ở ngay phía trước, lúc Lý Dịch đi qua, đánh một cái và bắt chuyện với Lâm Dũng đang dựa vào trên cửa, đi tới một bên nhà nhỏ, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Ngày hôm nay Liễu nhị tiểu thư lề mề rất lâu mới mở cửa, Lý Dịch hồ nghi liếc nhìn nàng một cái, chỉ mặt nàng, hỏi:

- Muội làm sao vậy, buổi sáng rời giường vẫn chưa rửa mặt?

Vẻ mặt của Liễu nhị tiểu thư có chút mất tự nhiên, duỗi ra tay áo chà chà, nói:

- Đi rửa tay, ăn cơm đi.

- Muội ra ngoài mua cơm rồi?

Lý Dịch đi vào trong nhà, nói:

- Không phải đã nói chờ ta trở lại à, thân thể muội còn chưa tốt, ở bên ngoài nhiều nguy hiểm…

Hắn nhìn những vật thể kì lạ trên bàn, ngẩng đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư một cái, hỏi:

- Cái này…đồ ăn này muội mua từ chỗ nào vậy?

- Không thích thì không cần ăn …

Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một chút, quay người đi trở về phòng.

Lý Dịch vươn đũa ra, kẹp vật lạ trước mặt, mơ hồ nhận ra, đây cũng là rau xanh, còn về một cái khác trên bàn, chỉ có thể nói kiến thức của hắn không đủ.

Nhìn lại cơm, được rồi, không đành lòng nhìn tiếp nữa.

Đây rất rõ ràng là Liễu nhị tiểu thư tự làm ra, khó trách vừa rồi trên mặt nàng một vệt trắng một vệt đen, bên hông cũng đang đeo tạp dề…

Người khác đều là nam nhân ở bên ngoài liều sống liều chết kiếm tiền nuôi gia đình, khi về đến nhà, nữ nhân đã sớm làm tốt cả một bàn đồ ăn mỹ vị chờ hắn…

Liễu nhị tiểu thư cũng đang chờ hắn, chờ hạ độc chết hắn.

Trong lúc Lý Dịch đối mặt với vật thể kì lạ trên bàn, lúc không có kế khả thi, Lâm Dũng cười ha hả từ ngoài cửa đi tới, nói:

- Lý huynh đệ, đang ăn cơm sao? A…

- Lâm đại ca còn chưa ăn cơm sao?

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, sau một lúc sững sờ một, lập tức nói:

- Ngồi xuống cùng ăn đi.

- Này không có ý tứ lắm đâu.

Lâm Dũng xoa tay, không có ý tứ ngồi xuống đối diện Lý Dịch.

Hắn kinh ngạc nhìn Lý Dịch liếc một chút, luôn cảm thấy hình như hôm nay Lý huynh đệ đối xử với hắn rất nhiệt tình…

Lý Dịch đưa đũa cho hắn, cười nói.

- Đừng khách khí, hôm nay làm nhiều đồ ăn, Lâm đại ca có thể ăn thỏa thích!

- Haha, vậy thì ta thật sự không khách khí đâu!

Lâm Dũng nhận lấy đôi đũa, cười ha ha một tiếng, hỏi:

- Đồ ăn ở chỗ nào, còn chưa bưng lên sao? Lý huynh đệ ngươi ngồi đi, ta ăn trước đây.

Ánh mắt vô ý quét qua trên bàn, nghi hoặc hỏi:

- Đây là thứ gì vậy?

- Là cái này.

Lý Dịch nhìn hắn, chân thành nói.

- Là cái gì?

Vẻ mặt Lâm Dũng vô cùng nghi hoặc.

Lý Dịch đẩy hai bát đồ ăn trên bàn qua, nói:

- Ta vừa ăn ở bên ngoài rồi, Lâm đại ca không cần khách khí đâu, có muốn ta giúp ngươi lấy thêm hai bát cơm không?

Lâm Dũng cúi đầu nhìn, rốt cục nhận ra được điều gì, mặt biến sắc.

- Haha, mỗi ngày đều ở chỗ của Lý huynh đệ ăn cơm, quá không có ý tứ rồi.

Lâm Dũng để đũa xuống, nhanh chân đi ra ngoài, vẻ mặt áy náy nói:

- Chợt nhớ tới vừa rồi tiểu thư tìm ta có việc, trước ta đi hỏi nàng một chút…

- Không có việc gì đâu.

Lâm Uyển Như từ bên ngoài đi tới, nhìn hắn nói:

- Bên chỗ cửa hàng kia bây giờ cũng không quá bận bịu, ngươi ăn cơm đi, ta tìm Lý công tử có một chút việc.

Nàng quay đầu nhìn Lý Dịch, nói:

- Không biết bây giờ Lý công tử có tiện tới đây một chút không?

Lý Dịch đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Dũng, nói:

- Lâm đại ca, thức ăn trân quý, tuyệt đối không nên lãng phí…

Lâm Dũng ngây người tại chỗ, cúi đầu nhìn trên bàn một cái, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận