Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 736: Người Trẻ Tuổi Cần Phải Có Mộng Tưởng




Chương 736: Người Trẻ Tuổi Cần Phải Có Mộng Tưởng





----------------------

Loại chuyện như đánh cướp này giao cho người khác đi làm là được, nếu Tông Sư tự mình động thủ thì có vẻ hơi mất mặt.

Từ Lão Quái nhiều lắm là khi bọn họ động thủ, đứng ở một bên trợ trận, chẳng qua, tuy rằng trong mắt hắn, thực lực nhóm người này rất bình thường nhưng mà để đối phó với mấy tên trộm cướp hại dân hại nước cũng không có tất yếu phải trợ trận.

Bởi vậy mỗi lần Từ Lão Quái đều đứng bên cạnh xem kịch.

Lần này hắn theo thường lệ chỉ nhìn quét vài lần, nhưng khi ánh mắt nhìn đến một chỗ bỗng dưng khựng lại, sau đó từ từ đi tới, kinh ngạc hỏi.

- Tại sao lại là ngươi?

- Tiền, tiền bối….

Giờ phút này, sơn tặc đầu trọc cũng nhận ra vị tiền bối mình đã gặp qua vài lần này, trên mặt hắn hiện lên một tia ngoài ý muốn, sau đó lập tức khom người, cung kính chào hỏi.

Từ Lão Quái đánh giá đại hán đầu trọc từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ hắn rất chật vật.

- Tại sao mỗi lần gặp ngươi đều có bộ dạng như thế này?

Gã đại hán đầu trọc có chút xấu hổ cúi đầu.

Liên tiếp bị đụng ba lần, cho dù da mặt hắn có dày lúc này trên mặt cũng có chút nóng lên.

Nữ tử đầu trọc nhướng mày, nhìn Từ Lão Quái, cả giận nói.

- Ngươi là ai, nam nhân của lão nương, ai cần ngươi tới nói!

- Im ngay!

Sơn tặc đầu trọc biết lão giả trước mắt có bao nhiêu khủng bố, hắn trừng mắt nhìn bà vợ mình một cái, sau đó vội vàng quay đầu nhìn Từ Lão Quái, tươi cười nói.

- Nội tử ngu dốt của tiểu nhân chưa thấy qua việc đời, khẩu xuất cuồng ngôn, tiền bối chớ trách, chớ trách….

Thấy cảnh tượng như vậy, mấy người sau lưng sơn tặc đầu trọc đều trợn tròn.

- Ngu dốt, ngươi nói ai ngu dốt? Mấy ngày không thấy, bản lĩnh lớn hơn rồi!

Nữ tử đầu trọc giận dữ nhéo lỗ tai hắn, hung dữ nói.

- Ngươi tới đây cho ta!

Nhìn thấy đại ca bị kéo qua một bên, mấy tên sơn tặc còn lại đều lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.

Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lo lắng trong lòng bọn họ rốt cuộc cũng được buông lỏng.

Lý Dịch và Liễu nhị tiểu thư đi tới, nhìn thoáng qua mấy người kia, kinh ngạc thốt.

- Tại sao lại là các ngươi….

Trên mặt mấy tên sơn tặc kia lộ ra vẻ xấu hổ.

Lý Dịch nhìn Từ Lão Quái, hỏi:

- Từ Lão cũng quen biết bọn họ?

Từ Lão Quái gật đầu, cười ha ha nói.

- Cái tên đầu trọc kia là một người khá thú vị.

Lý Dịch nhìn mấy người kia, hỏi.

- Nói một chút đi, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?

Mấy tên sơn tặc nhìn ba người đối diện, xấu hổ trên mặt càng đậm.

Làm sơn tặc làm đến nông nỗi này, thật sự không có mặt mũi gì để tiếp tục.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Ở một bên khác.

Nữ tử đầu trọc đã chịu buông tha lỗ tai của chồng mình, hỏi:

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Đại hán đầu trọc lắc đầu.

- Không có việc gì, trước đó ta có gặp gỡ bọn họ hai lần.

Nữ tử đầu trọc gật đầu, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của hắn.

- Vết thương của ngươi không sao chứ?

- Chỉ bị thương ngoài da.

Đại hán đầu trọc lắc đầu, bỗng nhiên nói.

- Chúng ta trở về đi, sau này nên sinh hoạt yên ổn, không làm cái quỷ gì sơn tặc nữa.

- Hừ!

Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi không muốn kế thừa di nguyện của lão cha mình, không làm ra được một phen sự nghiệp, ngươi cam tâm? Ngươi không sợ ta trở về sẽ tiếp tục đánh ngươi?

Sơn tặc đầu trọc sờ cái đầu bóng loáng của mình, ngượng ngùng cười một tiếng.

- Sinh hoạt như vậy cũng rất tốt, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc đầu bị treo trên lưng quần, ngươi muốn đánh ta thì cứ đánh, nhưng …...ngươi đành lòng đánh ta sao?

- Chết đi….

Nữ tử đầu trọc liếc xéo hắn một cái.

- Trước tiên dưỡng thương cho tốt, chuyện sau này thì để sau này nói.

Gã đại hán đầu trọc ngây ngô cười một tiếng.





Lý Dịch không hề ngờ con đường của sơn tặc đầu trọc kia lại quá khúc chiết.

Quá tam ba bận, hắn ta lại ba lần đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, riêng tấm lòng bền bỉ này thôi cũng đủ để cho người khác cảm động.

Loại người này không trở thành sơn tặc quả thực lãng phí nhân tài.

Đặc biệt là loại nhân tài có nguyên tắc, có hạn cuối, có kiên trì, kiên định chịu làm việc, thật sự không nhiều.

Kỳ thật, Lý Dịch đã mấp mé vùng đất hỗn loạn này từ rất lâu.

Nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, lại không hiểu biết gì nhiều về nơi đây, cho nên không có áp dụng hành động thực tế.

Lần này trùng hợp đi ngang qua, đúng như những gì lão Phương nói, đến đây không dễ dàng, nếu không làm chút gì thì thật sự lãng phí cơ hội.

Nơi này chính là một toà bảo tàng đang chờ được khai thác!

Lý Dịch thoáng nhìn thấy các vết thương trên người mấy tên sơn tặc, vẫy tay gọi lão Phương.

- Gọi vài người tới giúp bọn hắn xử lý vết thương.

Hắn vừa nói xong thì nhìn thấy tên đầu trọc khập khiễng đi tới, vết thương trên đùi vẫn còn không ngừng chảy máu, Lý Dịch tiện tay chỉ vào hắn.

- Vết thương này của ngươi cũng cần phải xử lý.

- Không cần…

Đại hán đầu trọc lắc đầu, hai chữ “Phiền toái” còn chưa nói ra đã bị nữ tử đầu trọc dùng sức nhéo hông một cái rõ đau.

Chỉ chốc lát sau, hắn nhìn thấy có người đi tới dùng kim khâu may vá trên đùi mình, đầu trọc kinh ngạc hỏi.

- Cái món đồ này sao giống như thứ dùng để may vá, có chắc ổn không?

Nữ tử đầu trọc đứng sau lưng tát vào đầu hắn một cái.

- Im miệng đi, nói nhiều như vậy làm gì, may thì sẽ nhanh lành hơn.

Lý Dịch có chút kinh dị, tuy tên trọc đầu này xui xẻo, nhưng xác thật là một tên hán tử, lúc may vết thương không những không rên một tiếng, lại còn hiếu kỳ dò hỏi, cũng không biết thật sự nhịn đau hay ngốc nữa.

Lý Dịch nhìn hắn, hỏi.

- Nhiều lần như vậy mà ngươi cũng không từ bỏ, thật sự yêu thích làm sơn tặc tới vậy sao?

Gã đại hán đầu trọc nghe vậy ngẩng đầu, khoát tay.

- Không làm nữa, trước kia ta muốn làm sơn tặc nhưng lại không biết làm sơn tặc sẽ như thế này, bây giờ xem ra còn không bằng trở về nhà sinh hoạt, dù sao cũng tốt hơn bị người chém chết.

Hắn đã thật sự thấy rõ, không chỉ thương đội, tùy tiện đánh cướp một người trên đường cũng có thể khiến bọn hắn bị đoàn diệt, còn làm sơn tặc cái rắm, tiền đồ thực sự u ám.

Lý Dịch sững sờ một chút, lúc này mới nhìn hắn.

- Người trẻ tuổi cần phải có mộng tưởng, không thể chỉ vì một điểm ngăn trở nho nhỏ mà đã từ bỏ. Bất cứ thứ gì đều không phải làm một lần là xong, phải trải qua trắc trở thì mới đạt đến thành công...

Sơn tặc đầu trọc thở dài.

- Ai, ta cũng không còn trẻ…

- Trung niên cũng cần phải phấn đấu, nhiệt huyết không giảm, chiến đấu không ngừng.

Làm người không thể chỉ lo chính mình, còn phải khuyên người khác hướng thiện, Lý Dịch nhìn tên sơn tặc đầu trọc kia, hỏi.

- Ngươi tự hỏi lương tâm của mình xem, ngươi thật sự muốn từ bỏ?

Trên mặt đại hán đầu trọc lộ ra một tia do dự, sau một lát hắn mới thở dài.

- Mọi người ai cũng đi qua thời gian cực khổ, ta không muốn đi cướp đoạt những người đáng thương kia, còn về thương đội….

Đại hán đầu trọc quay đầu nhìn xem mấy tên sơn tặc còn nằm trên mặt đất kêu rên cách đó không xa, không nói gì.

Hắn muốn nói, thương đội có đầu óc căn bản sẽ không đi đường này, bọn họ cần phải xuống núi đi xa để cướp đoạt, lại còn phải cạnh tranh, cướp sinh ý của nhóm sơn tặc khác. Còn thương đội không có đầu óc…bọn hắn đánh cướp không lại.

- Đoạt người nghèo, đoạt thương đội, đây chẳng qua chỉ là sơn tặc cấp thấp nhất.

Lý Dịch vỗ vỗ bả vai hắn.

- Đoạt sơn tặc, mới là vương giả bên trong sơn tặc.

- Đoạt sơn tặc?

Đại hán đầu trọc nhìn Lý Dịch, biểu hiện trên mặt có chút sững sờ.

Rầm!

Lão Phương nhanh chân đi tới, ném một cái túi lớn xuống mặt đất.

- Cô gia, đây là những thứ lục soát được từ trên người những tên sơn tặc kia. Nghe bọn chúng nói, trong sơn trại của bọn chúng càng có những thứ tốt hơn, ta đã phái người tới đó.

Đại hán đầu trọc nhìn thoáng qua, thấy trong túi chất đầy vàng bạc, số lượng không nhỏ, trên mặt lại sửng sốt.

Hắn lại suy tư về những lời thư sinh kia vừa mới nói, dần dần, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh, liếm bờ môi, trong ánh mắt phát ra ánh sáng kỳ dị.




Bạn cần đăng nhập để bình luận