Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 688: Hắn Đến



Chương 688: Hắn Đến





----------------------

- Vụ án này các ngươi cứ tra hỏi, bản quan đi ngủ một lát.

Huyện nha thành Phong Châu, Huyện Lệnh đại nhân ngáp một cái, khoát tay nói với những bộ khoái bên dưới, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt.

Đến cùng thì tuổi đã lớn, thân thể không còn khỏe, hôm qua cùng tiểu thiếp mới vào phủ chiến đến trời sáng, hiện tại có chút không chịu đựng nổi.

- Vâng, đại nhân!

Bộ khoái kia chắp tay một cái, khom người nói.

- Tự ngươi nói, đây là lần thứ mấy?

Hắn đi đến phía dưới, vỗ lên mặt hán tử kia.

- Đếm không hết.

- Có tay có chân, lại không làm việc tốt, tại sao phải đi trộm?

Bộ khoái kia nhìn hắn.

- Lần này đi ra, tìm việc nghiêm túc để làm, đừng để ta lại thấy ngươi trong đại lao huyện nha nữa.

- Ai, sinh hoạt khó khăn.

Đại hán thở dài một hơi phiền muộn.

- Làm việc cũng không thể, trời sinh không phù hợp với việc này, không trộm không đoạt, thì phải chết đói.

Bộ khoái kia đánh lên đầu hắn một cái, phất tay.

- Dẫn đi!

- Nhìn xem, có thiếu thứ gì không?

Một tên bộ khoái khác lấy xuống một túi tiền từ trên người hán tử kia, tiện tay ném cho nam tử trung niên.

Nam tử trung niên mở túi tiền ra xem, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng vẫn cắn răng.

- Không thiếu thứ gì.

Hắn vốn định cầm khối ngọc bội kia mang đến chợ đen giao dịch, dù thế nào cũng không thể nói ra.

Tuy lần này hắn trực tiếp tổn thất gần vạn lượng bạc, nhưng tàng trữ đồ vật của hoàng thất, là đại tội rơi đầu, quyết định không thể để cho quan phủ biết.

Tốt nhất là hán tử kia đã ném ngọc bội đi, tuy đau lòng mớ bạc nhưng nghĩ tới do một tên gia hỏa không hiểu việc dùng một ngàn lượng bạc mang đến thì không khó chịu như trước.

Đáng tiếc, đáng tiếc, nguyên bản định để sau này hắn đến chuộc lại, nhiều lắm bồi thường cho hắn một chút bạc, không đến hiệu cầm đồ tìm lại đồ vật, hơn phân nửa xem như bán, khả năng chuộc về rất nhỏ, nếu vận khí tốt, chỉ một chuyện làm ăn này có thể kiếm lời đến vạn lượng.

Mặc dù đau lòng, lui một bước mà nói, nếu so sánh với mạng nhỏ thì những thứ này đều không quan trọng.

Đại hán kia bị hai bộ khoái giữ lấy, lúc sắp bước ra, giống như nhớ tới cái gì đó, dừng bước nói.

- Đúng rồi, còn có một khối ngọc bội, dù sao cũng không đáng giá mấy đồng tiền, ngươi cũng lấy về đi, đừng để đến lúc đó nói ta giấu diếm không báo.

Đại hán chỉ chỉ eo, nói:

- Ngay ở chỗ này, bộ khoái đại ca, giúp ta cầm một chút.

Trung niên nam tử nghe vậy, sắc mặt đại biến, lập tức nói.

- Nói bậy, ta chỉ bị rớt túi tiền, nào có ngọc bội gì, là ngươi trộm của người khác, nhớ lầm rồi!

Đại hán kia sững sờ, nhìn nam tử trung niên.

- Không phải ngươi hồ đồ rồi đấy chứ, ngọc bội của bản thân cũng quên, quả nhiên ngươi muốn kể tội thêm sau này, hại ta chịu thêm mấy gậy à!

Nam tử trung niên cưỡng ép bản thân biểu lộ ra vẻ trấn định.

- Nói bậy nói bạ, tại sao ta lại muốn hại ngươi, chính bản thân ta có để ngọc bội trong đó hay không thì làm sao không biết.

Đại hán quay đầu nhìn bộ khoái.

- Bộ khoái đại ca, có khả năng tên này quên thật, ngọc bội ở ngay trên lưng ta, ngươi giúp ta lấy xuống, hắn nhìn qua nhớ lại ngay.

Bộ khoái kia nhìn hai người, hơi kinh ngạc lấy ra một vật từ bên hông tên trộm.

Răng rắc!

Phía sau truyền đến âm thanh của bàn bị ngã cùng tiếng đồ sứ vỡ vụn, vị Huyện Lệnh đại nhân kia thậm chí không lo được cho bản thân đã bị ngã toàn thân dính bụi đất, từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng chạy tới cửa, chỉ vào miếng ngọc bội rồi nhìn đại hán, chấn kinh hỏi.

- Cái này...ngọc bội này, ngươi lấy được từ đâu!

Đại hán sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía nam tử trung niên.

Lúc này, túi tiền trong tay nam tử trung niên kia đã rơi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Phù phù!

Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, khóc lóc đau khổ nói.

- Đại nhân tha mạng!

- Còn không mau khai!

Huyện lệnh nghiêm nghị nói.

Không bao lâu, vị Huyện Lệnh đại nhân kia vội vàng từ đi ra huyện nha, lên kiệu, thúc giục.

- Đến Phong vương phủ!

Phong vương phủ là một tồn tại hết sức đặc thù tại Phong Châu, trưởng quan tối cao trên danh nghĩa của Phong Châu là Phong Châu Thứ Sử, nhưng trên thực tế quản lý Phong Châu lại là Phong vương phủ.

Ở Tề Quốc là một trường hợp đặc biệt, rất nhiều hoàng tử tuy đều có đất phong, nhưng gần như đều ở xa xôi, chỉ hưởng thụ địa tô, sinh hoạt trong phong ốc, không có thực quyền.

Nhưng Tam hoàng tử Triệu Di lại không ở trong đám này.

Đất phong là một châu to lớn, có thể đích thân quản chính vụ, nắm giữ một ít quyền quyết định quan trọng, Tề Quốc có hơn mười vị hoàng tử, nhưng như thế này cũng chỉ có một người.

Ngay khi còn nhỏ, tam hoàng tử Triệu Di đã đến đất phong, dùng thời gian hơn mười năm, đem một châu phủ vốn dĩ trung đẳng biến thành vùng đất giàu có xếp hàng đầu của Tề Quốc, gần như nắm giữ lòng của nhân dân Phong Châu và cũng có địa vị cực cao ở nơi này, cũng có lực ảnh hưởng rất lớn đến mấy Châu cạnh bên.

Lúc này, Phong vương phủ, tam hoàng tử điện hạ đang cực kì có danh vọng vừa mới buông một phong thư xuống.

Phía dưới, Dương Ngạn Châu nhíu mày, hỏi:

- Điện hạ, đại hoàng tử đột nhiên đến Phong Châu, đến cùng cần làm chuyện gì?

Ánh mắt Triệu Di nhìn về phía ngoài cửa sổ.

- Có ngự sử đi theo, nói thay mặt phụ hoàng dò xét các châu phủ, mấy ngày nữa sẽ đến Phong Châu.

Dương Ngạn Châu ngẫm lại.

- Đại hoàng tử sẽ không dễ dàng rời kinh, chuyến này kẻ đến không có thiện ý, điện hạ nên chuẩn bị sớm.

- Vị hoàng huynh này của ta…

Triệu Di thở dài, ngữ khí có nhiều phần bất đắc dĩ, lại nói:

- Bên Duyệt Châu còn chưa có tin tức?

Dương Ngạn Châu gật đầu.

- Còn chưa có, nhưng từ Cảnh Quốc bên kia truyền đến tin tức, cảm thấy bọn họ cũng không tìm được, có người nói, sợ rằng hắn đã gặp bất trắc.

Triệu Di lắc đầu.

- Sẽ không, nhân vật bậc này, nếu bởi vì vậy mà mất liên lạc, quả nhiên ông trời mắt mù, bản vương tin tưởng, chúng ta còn có ngày gặp lại.

Dương Ngạn Châu không nói gì, nghĩ đến tên đó, trong đầu hiện ra một ít hình ảnh, biểu hiện trên mặt cũng có chút giật mình.

Thời gian qua đi hồi lâu, vị Lý công tử kia, phong thái thật vẫn như năm đó, không hề giảm.

Hai người lại nói vài lời, ngoài cửa có hạ nhân đến báo.

- Huyện lệnh Phong Thành đến cầu kiến.

- Hạ quan gặp qua điện hạ!

Huyện lệnh Phong Thành vội vàng chạy đến đi tới, đầu tiên khom người thi lễ với Triệu Di.

- Ngô huyện lệnh không cần đa lễ, mời ngồi.

Triệu Di nhấc tay.

- Không biết Ngô huyện lệnh đột nhiên tới chơi, có chuyện gì?

Ngô huyện lệnh cung kính dùng hai tay trình lên một khối ngọc bội.

- Điện hạ, mảnh ngọc bội này do hạ quan hôm nay ngẫu nhiên lấy được từ trong tay mấy tên đạo tặc.

Trên mặt Dương Ngạn Châu lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Triệu Di.

- Điện hạ, đây không phải vật điện hạ tặng cho tên kia?

- Hồi Long Bội.

Triệu Di nhận lấy ngọc bội từ trong tay Ngô huyện lệnh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi nói.

- Hắn đã đến.

- Đến.

Lý Dịch vội vàng đi vào nhà bếp, trễ một bước nữa thì hôm nay sẽ không còn gì để ăn.

Liễu nhị tiểu thư lần này giống như đã quyết định, không làm ra đồ ăn có thể nuốt xuống thì sẽ không bỏ qua, chỉ đáng thương cho nguyên liệu nấu ăn mới vừa rồi bị nàng xem như rác rưởi mà ném đi, có chút đáng tiếc.

Nghĩ đến vừa mới thu năm ngàn lượng bạc, trong lòng mới không còn đau lòng.

Lần này một vạn lượng, giữ lại một ngàn lượng, đi chuộc mảnh ngọc bội kia về, vạn nhất ngày nào đó lão hoàng đế nhớ tới, cũng không thể lần nào cũng dùng lí do lừa gạt.

Nghĩ đến ngọc bội, liền nghĩ đến tên chưởng quỹ keo kiệt ở hiệu cầm đồ.

Ngọc bội kia có giá trị không chỉ một ngàn lượng bạc, nhưng lần trước cần dùng tiền gấp, bất đắc dĩ lắm mới bị lão ta dùng ít tiền mua lại.

Từ trước đến nay đều hắn hố người khác, sớm muộn gì bản thân cũng phải gặp báo ứng.

Lần đầu thì có thể bị mất đi đồ quan trọng, lần tiếp theo còn không phải đến mức mất đầu, cho nên nói làm người vẫn nên chính trực, người đang làm, trời đang nhìn, nhất định phải bình tâm, một lòng chính trực.

Phòng bếp trong tiểu viện lần nữa có mùi khét lẹt truyền đến, trong đại lao huyện nha, chưởng quỹ ở tiệm cầm đồ quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, thanh âm run rẩy.

- Hắn...hắn...ngày đó hắn mang một cái mũ rộng vành, tiểu nhân...tiểu nhân thật sự không biết thân phận của người đó!


Bạn cần đăng nhập để bình luận