Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1035: Thư Của Minh Châu


Chương 1035: Thư Của Minh Châu



________________

VP Chương 1035: Thư Của Minh Châu



Quan viên ở Thượng Thư Tỉnh nói Thứ Sở Thục Châu Trần Trùng vừa mới cưỡi ngựa cấp tốc đưa tới một bản tấu.

Đối với cái tên Trần Trùng này, tất cả mọi người đã không còn xa lạ gì nữa.

Trần gia đã từng hiển hách một thời, Trần Khánh làm Bái Thị Trung, một trong mấy trụ cột lớn trong triều, đại danh Trần Cấp Sự Trung của Trần Tùng trên triều đình không ai không biết, không người nào không hay.

Đương nhiên, đó là Trần gia lúc trước.

Sau khi Thục Vương thất thế, bị Thôi gia liên lụy, Trần gia cũng rất nhanh suy tàn, Trần Trùng bị tước quan xét nhà, lại luân lạc tới mức mở một tiệm vải để mưu sinh ở Kinh Đô, chuyện này là đề tài trong một đoạn thời gian rất dài để quan viên trong triều nghị luận ầm ĩ.

Ban đầu tưởng rằng Trần gia đời này không có cơ hội để quật khởi, thật không nghĩ đến mới chỉ qua thời gian một năm, Trần Cấp Sự Trung liên lạc mình biến hoá thành Thứ Sở Thục Châu.

Thục Châu là đất phong của Cảnh Vương, là đất phong của Vương Gia đặc thù nhất Cảnh Quốc, triều đình cũng không có cách nào can thiệp bổ nhiễm và bãi miễn Thứ Sở Thục Châu, cũng không thể nào ngang ngược chỉ trích.

Bọn họ chỉ trích lại là một chuyện khác.

Theo như trong tấu chương nói, sau khi Cảnh Vương đến Thục Châu, đã triển khai vận động tiêu diệt thổ phỉ, Thục Châu nhiều trộm cướp, đây là sự thật bách quan đều biết, nhiều năm qua triều đình cùng quan phủ địa phương đã nhiều lần vây quét, cũng không có hiệu quả lớn lắm.

Dần dà, dùng thái độ bỏ mặc đối với chuyện này.

Cảnh Vương có tiêu diệt phỉ hay không thì bọn họ cũng mặc kệ, vấn đề là diệt phỉ thì diệt phi, không phải chỉ là tiêu diệt thổ phỉ thôi à, làm đến mức giống như muốn đồng thời khai chiến với Tề Quốc, Võ Quốc, Triệu Quốc, há miệng một cái đòi một trăm vạn lượng bạc.

Tuy gần hai năm nay quốc khổ không căng thẳng, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như thế.

Đây rõ ràng là đe doạ!

Có người giương mắt nhìn vị quan viên lòng đầy căm phẫn kia, hỏi.

- Tề đại nhân đang cảm thấy chúng ta nên lựa chọn con đường thứ hai tốt hơn, Thục Châu trong vòng năm mươi năm không cần nộp thuếThục Châu tuy là đất phong của Cảnh Vương, nhưng cũng là đất đai Cảnh Quốc ta, việc này còn ra thể thống gì?

Vị Tề đại nhân kia phất tay, nói.

- Hai con đường này, dù con đường nào thì chúng ta cũng không thể đi!

- Câu nói này, người đi nói cùng Cảnh Vương điện hạ và bệ hạ đi.

Người kia lắc đầu, nói xong một câu không lên tiếng nữa.

Cảnh Vương điện hạ đối với bệ hạ mà nói, là được sủng ái hơn so với Hoàng Hậu, nếu bản tấu chương này trực tiếp đưa tới bệ hạ, sợ rằng một trăm vạn lượng bạc lập tức sẽ được phê chuẩn.

Lúc trước do bọn họ bức Cảnh Vương đến Thục Châu, nếu bây giờ lại bỏ đá xuống giếng đối với chuyện này, xem như Cảnh Vương ở phía Thục Châu xa xôi không thể làm gì bọn họ, nhưng bệ hạ cũng sẽ khiến bọn hắn hối hận.

Bởi vì Cảnh Vương rời đi, mâu thuẫn giữa bệ hạ và bọn hắn đến nay vẫn còn chưa được hoàn toàn hòa giải.

Huống chi, chuyện này cũng không phải lựa chọn khó khăn.

Thục Châu vốn là tâm bệnh của triều đình, nói thẳng ra là không quản, trên thực tế nó là đất của Cảnh Quốc, không thể quản hết tất cả, chỗ kia lại quá loạn, bàn tay của triều đình cũng không vươn ra quá xa, sự tồn tại của nó là có cũng như không, sẽ chỉ kéo chân triều đình, kéo giá trị sản xuất bình quân đầu người của quốc gia. Đủ mọi số liệu tại Hộ Bộ đều có thể chứng minh điểm này.

Ăn vào vô vị, bỏ ra thì lại tiếc, cho nên lúc bệ hạ ban Thục Châu cho Cảnh Vương, trên triều đình cơ hồ không có bao nhiêu âm thanh phản đối, xem như Thục Châu năm mươi năm không cần nộp thuế, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với đại cục.

Chỗ kia rất loạn, Võ Quốc, Tề Quốc, là một vùng đất hỗn loạn, thật vất vả mới vứt cái nồi này cho Cảnh Vương, không người nào nguyện

ý nhặt lên.

Hai Tể Tướng không có ở đây, mấy đầu não Thượng Thư Tỉnh thương lượng một phen, cuối cùng đánh nhịp.

Trình bản tấu chương này lên, giao cho bệ hạ và công chúa định đoạt.

Lý Hiên đã rời khỏi việc thú vị khi thổi bọt xà phòng, cầm một cái kính ba chiều loay hoay dưới ánh mặt trời, tiểu nữ hài hai tuổi đứng bên cạnh hắn, ánh mắt không nháy một cái nhìn, lẩm bẩm.

- Sao phụ hoàng còn chưa biến ra được cầu vồng, nếu Lý thúc thúc thì chỉ trong chốc lát có thể biến ra được.

Thật vất vả mới tạo ra được hiện tượng tán sắc, tiểu cô nương cao hứng đập thẳng tay, nhanh chóng chạy tới khoe khoang với mẫu hậu

nhà mình.

- Mẫu hậu, vừa rồi phụ hoàng biến ra cầu vồng cho Tiểu Nhị nè.

Chỉ chốc lát sau, Vương Thấm ôm tiểu cô nương đi tới, Lý Hiên nhìn nàng một cái, nói.

- Tên kia lập tức sẽ thành thân, còn một lần cưới hai người.

- Không phải bệ hạ cũng sắp thành hôn à, có gì mà phải hâm mộ, hâm mộ Cảnh Vương có thể cưới hai người sao?

Vương Thấm nhìn hắn rồi nói.

- Nếu như bệ hạ nguyện ý, có thể cưới nhiều hơn Cảnh Vương, trừ quý phi còn có thể nạp thêm mấy phi tử nữa.

- Nói gì vậy, ta có hoa tâm cầm thú như hắn sao?

Lý Hiên ôm hai mẹ con nàng vào trong ngực, hiên ngang lẫm liệt nói.

Sắc mặt Vương Thấm đỏ lên, nhẹ nhàng bóp hắn một chút:

- Đã làm đến Hoàng Đế mà vẫn chưa đứng đắn, Tiểu Nhị còn ở đây đấy.

Tiểu cô nương che mắt, vội vàng nói.

- Cái gì Tiểu Nhị cũng không nhìn thấy, cái gì cũng nhìn không thấy.

Một nhà ba người vui cười đùa giỡn một trận, Vương Thấm dẫn tiểu nữ hài đi ngủ, Lý Hiên trở về trong điện, mở một bản tấu chương

nằm phía trên cùng ra xem.

Hắn chỉ quét mắt một vòng, liền dùng bút son, vẽ một vòng tròn ngay trên mấy chữ “Thục Châu năm mươi năm không cần nộp thuế”.

Hắn thở dài rồi nói.

- Thật muốn tận mắt nhìn ngươi có thể biến Thục Châu thành hình dáng gì.

Sở dĩ chọn cái này đầu tiên, không phải bởi vì hắn không nỡ vung bạc mà bởi vì hắn biết, chỉ là một trăm vạn lượng bạc, sao có thể so sánh với việc Thục Châu bị hắn quản lí.

Đơn giản là nếu như hắn không chọn cái thứ hai thì tháng sau nhất định không nhận được bất cứ hồi âm gì.

Quan trọng hơn là, theo như miêu tả của hắn, Thục Châu là chổ tốt, nghe như còn thú vị hơn nhiều so với Kinh Đô.

Thục Châu, Phủ Thứ Sử, Trần Trùng nhìn thánh chỉ đưa tới cho Lý Dịch, chỉ cảm thấy bờ môi có chút phát khô.

Bệ hạ thật sự đồng ý!

Đồng ý để Thục Châu trong vòng năm mươi năm tiếp theo tự do phát triển, không cần giao nạp tiền thuế cho triều đình.

Đây chính là thánh chỉ, vua không nói suông, thánh chỉ càng không đùa.

Bách quan trong triều đình đã không còn cơ hội để hối hận.

Đối với Thục Châu, lúc trước bọn họ muốn ném đi, nhưng lại ném không được, nhưng bọn họ cũng không phải muốn ném Thục Châu thì ném, muốn kiếm liền có thể kiếm, từ nay về sau, bọn họ chỉ có thể nhìn Thục Châu giàu Có đến đỏ mắt.

Đi theo bên người Lý Dịch lâu như vậy, hiện tại hình như hắn đã có chút hiểu rõ, tại sao ban đầu lúc Lý Dịch ở Kinh Đô, một mực không nguyện ý tiến vào triều đình.

Bởi vì trên triều đình căn bản chính là một đám đầu heo!

Có thể tưởng tượng, nếu triều đình không ngang ngược can thiệp để Thục Châu tự do phát triển, nơi này có thể biến thành bộ dáng gì.

Hắn có thể từng bước một ngồi lên vị trí Cấp Sự Trung, không phải dựa vào chuyện hắn là người Trần gia, cho nên hắn có thể thấy rõ, không cần năm mươi năm, Thục Châu sẽ càng thêm giàu có so với Khánh An phủ, hay Kinh Đô, không biết đến lúc đó, bọn họ có còn đau lòng vì một trăm vạn lượng bạc kia nữa hay không?

Cảnh Vương phủ.

Lý Dịch nhìn lão Phương, hỏi:

- Trừ thánh chỉ ra, còn có thứ gì khác không?

Lão Phương gật đầu, nói.

- Còn có một phong thư.

Lý Dịch thuận miệng hỏi một câu:

- Lý Hiên?

Lão Phương lắc đầu, nói.

- Công chúa.

Lý Dịch sững sờ, có chút không dám tin hỏi.

- Là công chúa nào?

- Trưởng Công chúa.

- A?

Lý Dịch bỗng nhiên đứng lên từ chỗ ngồi.

- Trưởng Công chúa gửi thư, sao ngươi không nói sớm, nhanh mang đến đây cho ta xem một chút!

Lão Phương lui lại một bước, lắc đầu, nói.

- Thật sự do trưởng công chúa gửi thư đến, có điều không phải gửi cho cô gia.

Lý Dịch sững sờ tại chỗ, trưởng công chúa gửi thư nhưng lại không gửi cho hắn thì gửi cho ai, cho Vĩnh Ninh hay cho Như Nghi?

Dù thế nào cũng sẽ không phải cho Liễu nhị tiểu thư đi!

Lão Phương nhìn hắn, lên tiếng giải thích.

- Phong thư này trưởng Công chúa viết cho nhị tiểu thư.

- Cái gì, Minh Châu gửi cho Như Ý?

Lý Dịch lần nữa ngơ ngẩn, quan hệ giữa hai người Minh Châu và Như Ý còn chưa tốt đến cấp độ viết thư cho nhau?

Lại nói, mình viết thư cho nàng nhiều như vậy, nàng cũng không viết lại một bức, thế mà lại chủ động viết thư cho Liễu nhị tiểu thư, chuyện này không hợp với lẽ thường, cũng không có thiên lý.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Ta không tin, người để ta xem một chút.

Lão Phương từ trong tay áo lấy ra một lá thư, đặt lên bàn.

- Nói người bình thường học thêm một chút chữ nghĩa!

Lý Dịch nhìn thư, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn, chỉ chữ ở trên phong thư rồi nói:

- Ngươi nhìn đi, rõ ràng phía trên này viết “Lý Dịch thân ái”, sao lại thành viết cho Như Ý chứ? Tuy ngươi không biết chữ, nhưng cũng không thể nói mò nha.

Lão Phương nhìn có chút thương tâm, nói.

- Cô gia, người đây đang vũ nhục người khác, tuy ta không biết chữ, nhưng ta biết đếm, “Lý Dịch thân ái” là bốn chữ, "Gửi cho Liễu Như Ý" là năm chữ.

Hắn lắc đầu, tiếp tục nói.

- Mà ta có hỏi qua người dịch kia, phong thư này thật sự gửi cho nhị tiểu thư, Cô gia người không nên gạt ta, cũng không cần tự lừa gạt chính mình.

Lý Dịch cuối cùng cũng biết vì sao võ công của lão Phương lại trì trệ không tiến bộ, không học đến nơi đến chốn, quả thực không học đến nơi đến chốn!

Không luyện công thật tốt lại vụng trộm học chữ, rõ ràng là trước kia đến đếm còn không biết nữa mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận