Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1124: Tứ Phu Nhân



Chương 1124: Tứ Phu Nhân

Chương 1124: Tứ Phu Nhân

- Các ngươi đêm qua nhìn thấy không, pháo hoa kia, thật sự rất đẹp.

- Cái gì pháo hoa? Đêm qua ta ngủ hơi sớm, không biết gì cả!

- Vậy thì thật đáng tiếc, đêm qua pháo hoa bắn nhiều hơn một khắc đồng hồ, sau cùng trên trời còn có chữ, dù sao ta sống cả một đời cũng chưa thấy qua dạng pháo hoa này đâu.

- Chờ một chút, ai dám bắn pháo hoa ở trong thành, không sợ bị nhốt vào phòng tối sao?

- Ai dám nhốt Vương gia vào phòng tối, nghe người ta nói mấy cái chữ kia chính là “Phúc Thọ", cũng không biết hôm qua người nào tổ chức sinh nhật, cái này cũng quá phô trương đi.

Sáng sớm, trong Như Ý Thành, mọi người nghị luận không nghỉ, đề tài phần lớn liên quan tới pháo hoa bắn tối hôm qua.

Trong tiểu viện, Tiểu Châu rửa mặt xong, khi chuẩn bị đổ nước nhìn sang Tiểu Thúy vừa dùng muối đánh răng, nghi ngờ nói:

- Kỳ quái, ngày hôm nay sao Tiểu Hoàn còn chưa dậy, bình thường không phải nàng là người cần cù nhất sao?

Tiểu Thúy vừa đánh răng, vừa mập mờ nói.

- Không biết, có thể đêm qua chơi quá mệt mỏi.

- Nha đầu này, còn tưởng rằng công tử quên nàng.

Tiểu Châu lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ hâm mộ nói.

- Đêm qua pháo hoa thật đẹp.

Kęt ket.

Phía sau hai người, cửa phòng mở ra, Tiểu Hoàn đi từ bên trong ra.

- A, Tiểu Hoàn, ngươi...

Loảng xoảng!

Tiểu Châu còn chưa kịp rửa mặt bằng nước trong bồn thì bồn đã rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thủy.

Bị nước làm ướt nhẹp mu bàn chân, nàng cũng không hề hay biết, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Hoàn, nói cho đúng là nhìn chằm chằm búi tóc thật cao của nàng.

Tiểu Thúy cũng dùng ánh mắt sững sờ nhìn nàng, bàn chải đánh răng đang cầm trong tay đã rớt xuống đất, cánh tay còn đang thực hiện động tác đánh răng.

Trên thế giới này có một loại bị thương gọi là chính mình còn chải lấy búi tóc hai sừng, bọn tỷ muội càng nhỏ tuổi hơn so với bọn nàng

thì đã búi tóc lại.

Các nàng đã bị người đồng lứa bỏ lại xa đằng sau, sau đó vô tình vứt bỏ.

Các nàng bỗng nhiên có chút thương tâm.

Tiểu Châu nhặt chậu đồng lên, Tiểu Thúy nhặt bàn chải đánh răng lên, yên lặng đi trở về phòng.

Tiểu Hoàn nhìn các nàng, đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

- Các ngươi.

- Tứ phu nhân, để cho chúng ta yên tĩnh một chút đi.

Hai người quay đầu lại, trăm miệng một lời nói.

Mới bốn tuổi - Lý Đoan, còn không thể hiểu rõ một ít chuyện.

Ví dụ như hắn không thể hiểu rồi sao hắn ngay từ đầu phải gọi Túy Mặc di di và Nhược Khanh di di, sau đó phải gọi là mẫu thân, hắn cũng không thể hiểu rõ, vì sao đang gọi Tiểu Hoàn di di, sau đó cũng phải đổi giọng gọi thành mẫu thân.

Không hiểu thì hỏi cho nên hắn chạy tới hỏi Lý Dịch.

- Cái này...

Lý Dịch ngẫm lại, SỜ SỜ đầu hắn nói.

- Tiểu hài tử phải nghe lời, không cần phải đi hỏi nhiều như vậy đâu.

Tiểu hài tử có lòng tò mò rất mạnh, Lý Dịch trả lời hiển nhiên không thể để cho Lý Đoạn hài lòng.

Hắn ngẫm lại, con mắt đi loanh quanh, giật mình nói.

- Phụ thân, ta biết, có phải đều là trước gọi di di, sau gọi mẫu thân hay không.

Lý Dịch gật đầu, những chuyện này Lý Đoan sau này sẽ rõ ràng, chỉ cần hiện tại qua loa trả lời hắn, để hắn không chạy tới hỏi lung tung này kia là được.

- Vậy ta nào gọi tiểu di là mẫu thân đây?

Trên mặt Lý Đoan lộ ra vẻ kỳ vọng hỏi.

- Dì nhỏ biến thành mẫu thân, nàng sẽ còn đánh cái mông ta sao?

Dì nhỏ biến thành mẫu thân còn sẽ đánh đòn hắn hay không thì ngay cả Lý Dịch cũng không có phần lòng tin kia.

Lý Dịch nhìn hắn, nghiêm túc nói.

- Con ngàn vạn không thể gọi như vậy, nếu như gọi như vậy, dì nhỏ sẽ đánh con đến khi cái mông nở hoa mới thôi.

Lý Đoan không dám hỏi tiếp, chạy ra sân nhỏ, dự định lúc khác đến hỏi tiểu CÔ CÔ.

Tiểu cô cô đối với hắn tốt nhất, người sẽ không lừa hắn, còn dẫn hắn đi chơi, cho hắn ăn ngon, trừ cha mẹ, nãi nãi và tiểu nương ra, tiểu Cô Cô đúng là người tốt nhất.

Hắn chạy vào một tiểu viện, nhìn thấy lão gia gia tóc trắng đứng trong sân thì gương mặt biến sắc, nhanh chóng đi ra ngoài.

Chỉ chạy đến một nửa đã bị người cầm lên.

Thường Đức nhìn hắn, cười nói.

- Tiểu gia hỏa, năm đó cha ngươi cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu, ngoan ngoãn theo lão phu học Công phu, lão phu có công phu nếu so sánh cùng tên họ Từ kia càng lợi hại nhiều.

Lý Đoan lơ lửng giữa không trung không ngừng giãy dụa hét lớn.

- Ta không thèm, ta không thèm, ta không học võ công của ngươi đâu, buông ra.

Lão Thường cứng rắn muốn thu Lý Đoan làm đồ đệ, Lý Dịch không có ngăn cản.

Có một vị Tông Sư nguyện ý truyền sở học suốt đời cho con nó, đây là cơ duyên của hắn, dù sao Lão Thường không hiểu Tịch Tà Kiếm Phổ và Quỳ Hoa Bảo Điển, Lý Đoan là đại thiếu gia Lý gia, tương lai cần gánh chịu rất nhiều thứ, trước tiên, đầu tiên phải có một thể phách cường kiện mới được.

Đã búi tóc lên cao, Tiểu Hoàn đang đi trêu chọc Lý Mộ, ngày hôm nay So sánh cùng hôm qua, tuy thân phận nàng đã thay đổi, địa vị thay đổi, nhưng mà nàng thế nào cũng cảm thấy hình như cũng chỉ đổi một kiểu tóc mà thôi.

Nàng không cho Lý Dịch an bài nha hoàn thay nàng, mỗi ngày nàng vẫn hầu hạ hắn rửa mặt và cuộc sống, tuy trước kia Tiểu Hoàn hay líu ríu đột nhiên hét lên vẫn đã vĩnh cửu biến mất bên trong trí nhớ của hắn, nhưng trên mặt nàng lại bao giờ cũng không treo lấy nụ cười, không bao giờ lại cả ngày ngẩn người giống như trước đó.

Tiểu nha hoàn lớn lên, khác một ít như trong trí nhớ, nói chung cũng luôn triệt để tồn tại trong đầu hắn.

Người đều cần phải trưởng thành, việc này không cách nào tránh khỏi, những năm nay, hắn đã tận mắt thấy Tiểu Hoàn, Thọ Ninh, Vĩnh Ninh, Lý Đoan, thậm chí Như Ý trưởng thành, ngay cả Lý Dịch, vô luận ngoại hình hay tâm lý cũng đều đã xảy ra rất nhiều thay đổi.

Rất nhiều chuyện đều biến đổi, Phương Lão Tam chất phác trung thực cũng đã một đi không trở lại, mấy năm này Như Nghi vẫn chưa thay đổi, Túy Mặc và Nhược Khanh đi vào bên cạnh hắn, ngay cả người không dính khói lửa trần gian như Liễu nhị tiểu thư đã học được

nấu Cơm.

Đương nhiên, cũng có một số việc không thay đổi.

Đối với Nhị Thúc Công mà nói, những năm nay, chỉ ôm xích đu, ngủ mấy giấc, còn về việc ngủ ở đâu, ở Khánh An phủ hay Kinh Đô, ở Thục Châu hay Như Ý Thành, đối với lão nhân gia như ông ta mà nói, quả thật cũng không khác biệt gì.

Có những việc không thay đổi còn có rất nhiều, Lý Hiên vẫn luôn ngu xuẩn như vậy, không tin không phổi; một trái tim của Minh Châu vẫn thiên hướng về bách tính Cảnh Quốc, thiên hạ thương sinh; hắn vẫn luôn đánh không lại Như Ý, tìm không được tôn nghiêm của

nam nhân.

Hắn kết bạn không ít bằng hữu, cũng có không ít kẻ địch, người mà hắn quan tâm, có gần ngay trước mắt, có xa cuối chân trời, hồi tưởng lại, cũng chỉ mới có ngắn ngủi mấy năm mà thôi.

Lý Đoan vui vẻ bừng bừng từ đằng xa chạy tới nói.

- Phụ thân, con muốn bái Thường gia gia làm sư phụ, Thường gia gia lợi hại hơn dì nhỏ, con muốn đi theo ngài học võ công, sau này cũng muốn so với dì nhỏ xem ai lợi hại hơn.

Hiện tại Lý Đoan còn quá nhỏ, có một đạo lý, hắn cần đến sau khi lớn lên mới có thể hiểu.

Có một nữ nhân, không chỉ là số mệnh của phụ thân hắn mà còn là số mệnh của hắn.

Nếu như cả đời nó chia làm bốn mùa, như vậy trong ký sự trước đó đều là mùa xuân.

Đoạn sau ký sự của nó, nói đúng ra, là khi biết khái niệm “Dì nhỏ” hai chữ này thì nhân sinh nó đã vượt qua mùa xuân đến hạ thu, cuối cùng sắp chuyển tới mùa đông.

Lý Dịch không đành lòng đả kích một hài tử bốn tuổi, Như Ý lợi hại, hắn còn chưa có cảm nhận được, đợi đến chừng hai năm nữa, ngay cả người như sư phụ hắn chỉ sợ cũng không dám tùy tiện nói hắn lợi hại hơn Như Ý.

Bằng không, Lão Thường cũng không biết đỏ mặt.

Mấy chục năm tuổi, lại dám lừa gạt một tiểu hài tử bốn tuổi, như thế vốn dĩ nên đỏ mặt.

Lão Phương nhanh chân từ bên ngoài đi vào nói.

- Cô gia, những đồ vật nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị kỹ càng, lúc nào xuất phát đây?

Lý Dịch ngẫm lại rồi nói.

- Vậy thì đi vào đầu tháng tư đi.

Thế giới này rất lớn, cuộc sống cũng không chỉ lão Phương và Thường Đức trước mắt, Tề Quốc có Uyển Như và đạo CÔ, Kinh Đô có Thọ Ninh và Minh Châu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận