Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 908: Ai Là Nịnh Thần!




Chương 908: Ai Là Nịnh Thần!





----------------------

Làm người nên hướng về phía trước, nhưng cũng không thể vĩnh viễn hướng về phía trước.

Lão Phương không đọc sách, cảnh giới tư tưởng theo không kịp là điều rất bình thường, Lý Dịch cảm thấy mình cần phải giúp hắn dựng nên nhân sinh quan và giá trị quan chính xác. Ví dụ như tiền thì mãi mãi sẽ kiếm không đủ, khi thích hợp thì nên trợ giúp lại cho xã hội, không màng danh lợi mở nhiều buổi diễn để lấy tiền cứu tế, cho bọn họ dùng giá phổ thông để hưởng thụ thể nghiệm xem kịch 5D. Tuy rằng không thu bạc vào nhưng lại hồi quỹ cho xã hội cũng là giúp ích cho chính bản thân mình.

Nhìn vẻ mặt lão Phương mê mang mờ mịt, Lý Dịch biết ngay là hắn nghe không hiểu gì hết.

Nhưng cái này không quan trọng, hiện tại cảnh giới tư tưởng của lão Phương đã khá hơn rất nhiều so với trước kia. Hắn làm việc tốt không lưu danh, mạo hiểm sinh mạng, dùng tiền riêng của mình giúp đỡ thiếu nữ độc thân nào đó tận ba năm trời, không cầu hồi báo, người như vậy quả thật vô cùng hiếm thấy, cho dù ở thời đại mà nhân tâm còn chưa biến chất này.

- Thế đạo này quả thực không cho người đáng thương con đường sống!

- Địa Dã, ngươi không phân tốt xấu! Thiên Dã, ngươi hại hiền trợ ác uổng làm Thiên!

- Ta không muốn máu của ta chảy xuống đất, mà muốn nó tuôn lên mảnh lụa trắng kia, nếu như có một lời oán khí phun như lửa, nhất định phải xuất hiện tuyết vào tháng sáu, để thi thể ta không phải hiện ra, từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt ba năm liền!



Bên trong Câu Lan, thỉnh thoảng có người đứng lên hô to lên hai tiếng, những người này là điển hình do xem quá mức mê mẩn mà nhập tâm vào nhân vật, mà căn bản không cần nhân viên công tác Câu Lan tới nhắc nhở, sẽ có người bên cạnh kéo người đó ngồi xuống, để tránh ảnh hưởng tới hứng thú của người khác.

Ở một Câu Lan khác, trong một góc hẻo lánh, một hán tử lấy khăn tay ra đưa cho nam tử trung niên bên cạnh, thở dài một hơi.

- Ngũ gia, lau một chút đi.

Nam tử trung niên cầm khăn lau nước mắt, lúc này mới thở dài một tiếng.

- Diễn rất tốt!

- Quả thật diễn rất tốt….

Đại hán nghe vậy liên tục gật đầu, nếu không phải hắn biết đây là một vở kịch thì lúc mà máu tươi nhiễm lụa trắng, tuyết rơi tháng sáu, hắn ước gì có thể xông lên đài, tung vài ba quyền đánh chết cái tên cẩu quan xem mạng người như cỏ rác kia.

Nam tử trung niên ngơ ngẩn nhìn lên trên đài, lẩm bẩm.

- Oan khuất của Đậu Nga có thể sửa lại án xử sai, nhưng mà trên đời này còn không biết có bao nhiêu người chịu oan khuất vẫn đang chôn giấu trong bóng đêm…

Đại hán lắc đầu.

- Triều đình đã dốc hết sức thanh tra người có oan khuất và án sai, một ngày nào đó thì những tên bẩn thỉu, ghê tởm núp trong bóng tối kia sẽ bị lôi ra ngoài dưới ánh mặt trời…

Nam tử trung niên gật đầu.

- Đúng vậy, mặt trời gần sắp ló dạng rồi….



- Tại sao lại có chuyện này xảy ra, tại sao nàng ta lại có thể đi bẩm báo nha môn Hình Bộ được!

Thôi Thanh Minh nổi giận, hắn ném chén trà trong tay xuống đất, nước trà văng tung tóe khắp nơi, thở hổn hển, la to.

- Lần trước chúng ta đã tổn thất một Hình Bộ Thị Lang, mà hiện tại cái tên Hình Bộ Thị Lang Lưu Nhất Thủ kia chỉ nghe lệnh một người. Nữ tử kia đang bị nhốt trong đại lao, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy được chứ!

- Mấy ngày trước nàng ta cũng đã ồn ào mấy lần, khiến cho một ít người có tâm chú ý tới, nếu không có lý do gì thì cũng không thể nhốt nàng ta mãi trong lao được.

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Ta vốn dĩ cho rằng nàng ta bị nhốt lâu thì có thể an phận một chút. Ai ngờ vừa mới ra ngoài, người theo dõi vừa mới không chú ý một giây thì đã thấy nàng ta quỳ gối trước nha môn Hình Bộ…..

Thôi Thanh Minh ngồi lại vị trí của mình, hắn bình ổn trong chốc lát, sau đó trầm giọng nói.

- Án này ta sẽ chuẩn bị một phen, bằng không nếu thật sự bị tra được cái gì, không nói tới Trử Bình, ngay cả vị trí Kinh Triệu Duẫn của ngươi cũng không giữ được!

Vừa dứt lời, có nha dịch tiến đến bẩm báo, người của Hình Bộ tới.

Thôi Thanh Minh bỗng nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt tràn đầy chấn động.

- Tại sao lại nhanh như vậy?

….

Vụ án Diệu Âm Các, Song Song cô nương đã nhanh chóng có tiến triển mới.

Lúc trước Kinh Triệu Phủ nha thụ lý án này, hồ sơ vụ án xuất hiện trăm ngàn chỗ hở, căn bản không hề hợp lý một chút nào, mà dưới những nghi vấn mà Hình Bộ đề ra, lão giả khám nghiệm tử thi cũng đã nói tình hình thực tế.

Đêm đó Song Song cô nương không phải bị khâm phạm kia tung một kích mất mạng, mà bị người tra tấn lăng nhục đến chết, về phần tại sao nói hung thủ là tên khâm phạm có lẽ chưa từng xuất hiện kia, vậy thì phải hỏi người lúc ấy ở cùng một phòng với Song Song cô nương, công tử Trử gia.

Thôi gia.

Một nam tử trung niên đập bàn một cái, cả giận quát.

- Tại sao lại xảy ra sơ hở lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ đầu óc tên Tằng Sĩ Xuân kia bị nước vào, hắn không biết hiện tại là lúc nào?

Sau đó, trên mặt hắn liền hiện ra nghi ngờ, lẩm bẩm.

- Có phải Tằng Sĩ Xuân…

- Làm như vậy thì có chỗ tốt gì cho hắn?

Thôi Thanh Minh lắc đầu.

- Bây giờ vụ án này đều được triều chính và dân gian chú ý, nếu bị điều tra ra, không chỉ vị trí Kinh Triệu Duẫn của hắn giữ không nổi, sợ rằng ngay cả chức quan cũng bị ném mất….

Nam tử trung niên lộ ra sắc mặt suy sụp.

- Tên Lưu Nhất Thủ kia là một người tàn nhẫn, nghe nói vụ án nào qua tay hắn, không án nào phá không được, lúc này sợ rằng Trử gia đã… Một cái Trử gia, một Kinh Triệu Duẫn, chúng ta….

Thôi Thanh Minh nắm tay lại thành nắm đấm, nghiến răng hỏi.

- Tình huống bên Trử gia thế nào rồi?

Nam tử trung niên lắc đầu.

- Tạm thời thì Hình Bộ còn chưa gọi được Trử Bình, nhưng hẳn cũng rất nhanh….. Nếu đã vào nơi đó thì cho dù người có kín miệng cỡ nào cũng không tránh được…..

- Chuyện kia thì sao?

- Hiện giờ thì bá tánh….. Đã có chút không quá tín nhiệm Trử gia, ngay cả mấy vị đại nho kia cũng không dám coi trời bằng vung, tùy tiện nói gì. Rốt cuộc vụ án này liên lụy quá lớn, tình thế không mấy lạc quan.

Thôi Thanh Minh suy nghĩ hồi lâu, buông nắm tay ra, chậm rãi nói.

- Trử gia đã giữ không nổi rồi, nhưng Kinh Triệu Duẫn thì còn chưa chắc….

Nam tử trung niên do dự một chút, hỏi.

- Việc này có thể sẽ liên lụy tới chúng ta không?

Thôi Thanh Minh lắc đầu.

- Tằng Sĩ Xuân là người thông minh, hắn biết nên làm như thế nào.



Hình Bộ tra án hết sức nhanh chóng, vụ án này càng nhanh đến cực điểm.

Mà bọn họ cũng không thể không cấp tốc phá án, toàn bộ Kinh Đô đều đang nhìn chằm chằm tiến triển của vụ án, bọn họ nào dám trì hoãn.

Mà vụ án này kỳ thật hoàn toàn không có gì phức tạp.

Căn bản không cần gọi cháu trai Trử Thái Phó tới, khi mấy tên bộ khoái Kinh Triệu Phủ nha chứng kiến chuyện xảy ra ngày hôm đó bị mang đến Hình Bộ không bao lâu, đều đã khai hết toàn bộ.

Ngày đó bọn họ thật đang đuổi bắt tội phạm, nhưng khâm phạm kia lại không có ở bên trong Diệu Âm Các, bọn họ chỉ vô tình bắt gặp Trử công tử đang vui vẻ, rồi lại hoảng sợ phát hiện, Trử công tử vì thích chơi một ít kiểu khác lạ nên đã không cẩn thận bóp chết vị cô nương kia.

Chuyện sau đó thuận lý thành chương, Trử gia chính là thanh lưu vọng tộc nổi danh trong Kinh Đô, làm sao có thể chịu đựng trên người con cháu gia tộc có vết nhơ như vậy, cho nên bọn họ tự nhiên vận dụng lực lượng gia tộc che lấp việc này.

Vì thế, nguyên nhân cái chết của Song Song cô nương đã biến thành đào phạm gây án, hung thủ vốn là công tử Trử gia cũng lắc mình hoá thành người bị hại.

Vì để che giấu chân tướng, bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất xử lý thi thể của Song Song cô nương. Khi tỷ tỷ của Song Song cô nương tới cửa nha môn kêu oan, bọn họ lại e sợ chuyện bại lộ, cho nên cũng nhốt nàng ta vào trong lao….

Oan càng thêm oan, quả thực phát rồ!

“Oan Đậu Nga” chỉ là một vở kịch, mọi người đều biết nó không có thật, nhưng mà oan tình của Song Song cô nương lại là chân thực xảy ra bên cạnh bọn họ. Bọn họ chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, vẫn luôn chú ý theo dõi….

Mà trong quá trình thẩm vấn, bọn bộ khoái trong Kinh Triệu Phủ còn để lộ ra một ẩn tình khác, càng thêm chứng thực tội danh của Trử Bình.

Không lâu trước đây, vụ án nữ tử mất tích gây huyên náo xôn xao kia cũng có bóng dáng của vị công tử Trử gia kia, chỉ là việc này vẫn bị Trử gia dùng thủ đoạn thông thiên giấu giếm.

Chính là bởi vì vị Trử gia công tử này có ham mê biến thái nên mới khiến Song Song cô nương chết oan.

- Song Song cô nương, nhất định Song Song cô nương bị cầm thú kia ép buộc….

- Khó trách, khó trách, khó trách đêm Nguyên Tiêu đó, trên trời rơi xuống tuyết lớn, ta vốn cho rằng đó là hiện tượng kỳ lạ khó gặp mấy chục năm qua, thì ra trời cao đang kêu oan vì Song Song cô nương!

- Uổng cho ta từ trước tới nay đều coi Trử gia là Văn Cốt (*) của Cảnh Quốc, Trử Thái Phó làm người công chính, một thân chính khí ngay thẳng, không thể tưởng được, thật sự không thể tưởng được…

[DG: Chắc đọc giả gặp nhiều cái từ này, mình tính không cần giải nghĩa nhưng nghĩ lại vẫn để cho mọi người hiểu rõ hơn một chút. Văn là văn nhân, người đọc sách, Cốt là xương, là cốt tủy, ý nói Trử Thái Phó là trụ cột của văn nhân Cảnh quốc, là tấm gương cho người đọc sách noi theo.]

- Lão ta còn có mặt mũi gì nói Lý đại nhân là nịnh thần, Lý đại nhân đã làm chuyện gì? Ngài ấy vì nước vì dân, lập công lao muôn đời, nhưng lại không hề vì việc này mà kiêu ngạo, thậm chí còn nhiều lần từ quan, cự tuyệt phong thưởng…. Mà lão ta thì sao, bao che cho con cháu, tạo thành án oan lớn như thế, lão còn mặt mũi nào xưng “Văn cốt”!

- Lão ta còn muốn oan uổng Lý đại nhân, oan uổng lương đống của Cảnh Quốc, nếu không phải nhờ Tần Tướng và vài vị đại nhân trong triều, chỉ sợ….

- Nịnh thần, đây mới thực sự là nịnh thần!

- Lão bất tử, gian thần của quốc gia!



Trên công đường, Lưu Thanh Thiên vỗ mạnh kinh đường mộc, nói.

- Truyền Trử Bình.

Vài bộ khoái nhanh chóng bước ra đại môn, đi về phía Trử gia.

Mà ở phía sau bọn họ, mới đầu chỉ có vài người đi theo, nhưng rất nhanh đã biến thành mười người, trăm người, sau khi đi qua một con phố, đám người phía sau đã không nhìn thấy cuối…

Bạn cần đăng nhập để bình luận