Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 623: Phát Tài




Chương 623: Phát Tài

----------------------

- Người xuất gia không ăn thức ăn mặn, tiểu Lý thí chủ chớ có nói đùa, không cần mở yến hội.

Trên mặt lão hòa thượng Đàn Ấn vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nói:

- Vừa rồi hình như tiểu thí chủ có nói tới Quan Âm thì phải....

Ngay sau đó, giọng nói của đại sư Đàn Ấn bỗng nhiên im bặt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tượng Quan Âm đặt trên bàn.

Mấy hòa thượng trẻ tuổi phía sau hắn cũng trừng to mắt, sau đó lập tức hiện ra thần sắc thành kính.

Lão Phương hơi cảnh giác tiến lên một bước, nếu như những tên hòa thượng này dám ra tay giật đồ, gắn cũng sẽ không khách khí.

- Đại sư, đại sư..

Lý Dịch thấy lão hòa thượng Đàn Ấn không nói lời nào, giơ tay trước mặt hắn quơ qua quơ lại.

Thân thể đại sư Đàn Ấn chấn động, sau đó trên mặt lập tức hiện ra vẻ áy náy, nói:

- A di đà phật, lão nạp nhất thời sơ suất, mong rằng tiểu Lý thí chủ không trách tội.

- Không sao, không sao.

Lý Dịch cười khoát tay, nói:

- Không biết đại sư cảm thấy, pho tượng Quan Âm này đáng giá bao nhiêu?

- A di đà phật...

Lão hòa thượng lại niệm một tiếng Phật hiệu, nói:

- Đây là tượng ngồi của Quan Thế Âm Bồ Tát, làm sao có thể dùng những thứ như vàng bạc để cân nhắc được chứ?

- Ý của đại sư ý là...

Lý Dịch nhìn hắn, không tin tưởng cho lắm, hỏi:

- Chẳng lẽ cái này là bảo vật vô giá?

- Bảo vật vô giá.

Lão hòa thượng Đàn Ấn gật đầu, nói:

- Lưu ly vốn là bảo vật vô giá, tượng Bồ Tát ngồi bằng lưu ly lại càng trân quý hơn nữa, giá trị không thể dùng tiền tài để cân nhắc được, theo lý nên được đặt ở trong chùa tiếp nhận sự cung phụng của các tín đồ. Không biết tiểu Lý thí chủ có bằng lòng tặng pho tượng Bồ Tát lưu ly này cho Hàn Sơn Tự chúng ta?

Lý Dịch lộ vẻ kinh ngạc, nhìn lão hòa thượng Đàn Ấn với ánh mắt không thể tin được.

Hắn vốn dĩ cho rằng mình đã rất xỏ lá, đến mức không cần bám vào một khuôn mẫu nào, không ngờ…..lão hòa thượng này lại còn xỏ lá hơn cả hắn, càng không bám vào một khuôn mẫu.

Nếu đã nói đây là bảo vật vô giá, tại sao Hàn Sơn Tự các ngươi còn có mặt mũi bảo hắn tặng không chứ?

Lão Phương nghe vậy, khuôn mặt lập tức trầm xuống, hắn tiến lên một bước, tuy là lão hòa thượng này thoạt nhìn hơi không dễ chọc, nhưng nếu lão ta muốn cướp thứ này đi, hắn chắc chắn phải cho lão nếm mùi lợi hại từ quả đấm của hắn.

- Đại sư cứ nói đùa....

Lý Dịch cười cười, nói:

- Pho tượng Quan Thế Âm lưu ly này chúng ta tốn rất nhiều sức lực mới có thể lấy được, có giá trị không nhỏ, chúng ta còn đang định bán nó cho Pháp Hoa Tự...

Đại sư Đàn Ấn nghe vậy biến sắc, lập tức hỏi:

- Không biết tiểu Lý thí chủ tính toán bán pho tượng Quan Thế Âm lưu ly này bao nhiêu bạc?

- Năm ngàn lượng?

Lý Dịch thử thăm dò.

- Pháp Hoa Tự cho các ngươi bao nhiêu, Hàn Sơn Tự chúng ta ra gấp đôi!

Đại sư Đàn Ấn còn chưa kịp mở miệng thì một hòa thượng trẻ tuổi đứng sau hắn lập tức tiến lên một bước, vội vàng nói.

- Pháp Minh, lui ra.

Đại sư Đàn Ấn nhẹ giọng nói một câu, tên hòa thượng trẻ tuổi kia lập tức lùi về sau.

Tuy vậy, trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ nôn nóng.

Hàn Sơn Tự và Pháp Hoa Tự là hai ngôi chùa nổi danh nhất ở phụ cận kinh đô, cả hai đều có rất nhiều tín đồ, nếu tượng ngồi Quan Thế Âm bằng lưu ly trân quý này bị Pháp Hoa Tự đoạt được, tất nhiên là họ sẽ cúng bái thứ này như bảo vật, đồng thời sẽ tuyên dương bốn phía hòng hấp dẫn các tín đồ tiến đến.

Nếu như vậy thì chẳng phải Hàn Sơn Tự sẽ nhanh chóng bị họ hạ thấp xuống?

Lý Dịch nhìn lướt qua tên hòa thượng trẻ tuổi kia, gấp đôi năm ngàn lượng, như vậy chẳng phải một vạn lượng sao?

Mức tiền lớn đến thế mà tên hòa thượng này lại có thể quyết định nhanh chóng…hòa thượng thế nhưng lại có tiền nhiều như vậy, xem ra lần này lão hoàng đế tra tham quan, sợ là đã lầm đối tượng rồi!

- Vừa rồi lão nạp đường đột.

Lão hòa thượng Đàn Ấn thi lễ với Lý Dịch, nói:

- Chỉ là pho tượng Quan Thế Âm này rất quan trọng với Hàn Sơn Tự chúng ta, mong tiểu Lý thí chủ tạo thuận lợi cho chúng ta. Còn về giá cả, thỉnh tiểu Lý thí chủ yên tâm, Hàn Sơn Tự chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thiệt thòi.

- Vậy thì dễ nói.

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Ta và đại sư chính là bằng hữu, nếu thật sự muốn bán pho tượng Phật này, đương nhiên cũng là nghĩ tới Hàn Sơn Tự trước tiên.

Lão hòa thượng lại niệm một câu Phật hiệu,

- A di đà phật, nếu vậy thì lão nạp xin cám ơn tiểu Lý thí chủ trước.





Nửa canh giờ sau.

- Đa tạ tiểu Lý thí chủ, lão nạp xin cáo từ, tiểu Lý thí chủ không cần tiễn nữa....

- Tạm biệt đại sư....

Lý Dịch cười đưa đại sư Đàn Ấn và mấy tên tiểu hòa thượng ra ngoài cửa.

Một tên tiểu hòa thượng nhắc nhở tên hòa thượng trẻ tuổi lúc nãy:

- Sư huynh, huynh phải ôm thật chặt, tuyệt đối đừng để bị rơi xuống, nếu rơi vỡ thì là tội lớn đó!

- Yên tâm đi.

Tên hòa thượng kia ôm thật chặt đồ vật trong bao, đây chính là thứ sẽ khiến Hàn Sơn Tự phát dương quang đại, hấp dẫn tín đồ, là cơ hội rất tốt để đè bẹp Pháp Hoa Tự, làm sao hắn lại có thể sơ ý chủ quan cho được?

- Mãi lo vụ này nên ta quên mất, lần này vốn dĩ muốn tìm tiểu Lý thí chủ nhờ hỗ trợ phiên dịch một bản kinh thư.

Lão hòa thượng Đàn Ấn thở dài, chậm rãi nói.

Hiện tại, tuy việc kinh thư tạm thời gác lại, nhưng thu hoạch còn tốt hơn kinh thư gấp trăm ngàn lần....

- Đại sư phải đi rồi sao?

Một giọng nói dịu dàng truyền tới từ bên cạnh, đại sư Đàn Ấn quay đầu nhìn, khẽ gật đầu chào hỏi:

- Lý phu nhân.

Hai người đơn giản hàn huyên vài câu sau đó đại sư Đàn Ấn và mấy tên hòa thượng quay người rời đi.

Chỉ vừa đi được hai bước, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua một chút, ánh mắt mang theo ẩn ý.

- Sư phụ, sao thế?

Tiểu hòa thượng nghi ngờ hỏi một câu.

Đại sư Đàn Ấn lắc đầu, nói:

- Không có gì, đi thôi….



...

- Ôi mẹ ơi....

Nhìn thấy đại sư Đàn Ấn và mấy tên hòa thượng rời đi, lúc này lão Phương mới đặt mông ngồi trên ghế, tay nâng chung trà hơi run rẩy.

Tám ngàn lượng, trọn vẹn tám ngàn lượng!

Thứ đồ vật do một đống hạt cát đốt ra kia thế mà cuối cùng lại có thể bán ra tám ngàn lượng, hơn nữa, căn cứ phản ứng của mấy tên hòa thượng kia, họ còn có thể tăng giá cả lên thêm một chút nữa......

Hắn đi ra cửa viện, nhìn một đống cát cách đó không xa, trong nháy mắt cảm thấy mình là người giàu có nhất trên đời.

Trong phòng, Lý Dịch chậm rãi đi qua lại trong nội đường, tượng ngồi Quan Âm bằng lưu ly bán được tám ngàn lượng, dù sao hòa thượng có tiền, nếu như lại làm ra thêm một cái tượng phật khác, nói cho Pháp Hoa Tự rằng Hàn Sơn Tự bỏ ra hai vạn lượng mua một pho tượng Quan Âm bằng lưu ly ở chỗ của ta, không biết Pháp Hoa Tự có thể bỏ ra ba vạn lượng mua nó không?

Sau đó lại nói cho Hàn Sơn Tự, Pháp Hoa Tự bỏ ra năm vạn lượng mua một tượng phật cao hơn lớn hơn nữa, Hàn Sơn Tự có thể lại bỏ thêm mười vạn lượng mua một pho tượng phật Quan Âm bản thăng cấp không…..

Sau đó lại nói cho Pháp Hoa Tự, Hàn Sơn Tự dùng mười lăm vạn lượng —— Thôi thôi, làm người ai lại làm thế, cũng quá táng tận lương tâm, cứ hố hòa thượng mãi sợ là sẽ gặp báo ứng.

Mà xem như muốn hố, cũng không thể cứ hố mãi Hàn Sơn Tự và Pháp Hoa Tự được, còn có Kim Sơn Tự, Nam Hoa Tự, Đông Hoa Tự, Bắc Hoa Tự, Tây Hoa Tự…. gì gì đó, hố một cái xong thì đổi chỗ khác, hố xong Cảnh Quốc thì đi sang Tề Quốc, hố xong Tề Quốc lại tới Triệu Quốc, nếu hố hết hòa thượng khắp thiên hạ, như vậy thì hắn thu bạc nhiều tới mức nào?

Hố xong hòa thượng còn có thể hố đạo sĩ, chế tạo một đống tượng lưu ly Thái Thượng Lão Quân, bán khắp Cảnh Quốc, Tề Quốc, Triệu Quốc….

Phát tài rồi phát tài rồi...

Vương gia tính là cái gì, Mã gia tính là cái gì, từ nay về sau, Lý gia chính là nhà giàu số một của thế giới này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận