Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1131: Ta Không Gả


Chương 1131: Ta Không Gả

Chương 1131: Ta Không Gả

Muốn làm việc đơn giản dứt khoát, dùng cách ít tốn kém nhất để giải quyết việc lớn nhất.

Thánh giáo tại Tề Quốc xưng có một trăm ngàn tín đồ, đó đã là chuyện của năm sáu năm trước, hiện tại càng không biết có bao nhiêu, khuyên một tổ chức nắm giữ khoảng một trăm ngàn người bán hàng đa cấp đi cải tà quy chính thì có tính là việc lớn hay không?

Giải quyết đại sự này tình chỉ cần một trang giấy mà thôi.

Cuối cùng, người thực sự ngăn cản bọn hắn chỉ có một mình đạo cô kia.

Không có người cầm đầu là một vị đạt cấp bậc Tông Sư, những kẻ còn lại chỉ là năm bè bảy màng, không thành vấn đề.

Thật không may, Từ Lão cảm thấy cực kì hứng thú đối với đạo Cô kia.

Còn có một người, càng hứng thú với đạo Cô kia hơn so với Từ Lão.

Càng cảm thấy hứng thú đối với việc của Từ Lão và đạo Cô kia.

Cho nên, điều hắn chỉ cần làm là gửi phong thư này ra ngoài.

Tình thế Võ Quốc hiện tại rất tốt, Dương Liễu Thanh đã chiếm cứ gần hai mươi Châu, địa vị đã đủ để ngang nhau cùng triều đình Võ Quốc, một số loạn phỉ trải qua thời gian dài đều cầm xem chừng thái độ ngang ngược, những ngày gần đây đã có xu thế đứng đội.

Họ chiếm lĩnh bên ngoài thành thì cũng không biết có bao nhiêu bách tính ngóng trông đồ ăn giải phóng, các nàng đánh thắng vô số trận, khiến cho bách tính ở các châu phủ chiếm đoạt được an ổn, miễn bị chiến loạn, bây giờ nàng đã trở thành tín ngưỡng trong lòng bách tính Võ Quốc.

Loạn Võ Quốc tiếp tục không đến mấy năm.

Các nàng tạo phản ở Võ Quốc nhìn như dễ dàng, nhưng thực ra bên trong không biết có bao nhiêu tiền nhân, hậu nhân, cũng không biết đây coi như là người trước hay hay là người sau.

Nói chung, trên dưới năm ngàn năm, vô số tiền bối cùng hậu bối đều đang quét rác trải đường cho bọn hắn, nếu như không phải lo lắng sau này Võ Quốc có thể có một chính quyền ổn định, các nàng vẫn luôn không vội không chậm tiến lên, bằng vào những kinh nghiệm này quá khứ cùng tương lai, đến bây giờ đều không đụng tới Hoàng Thành Võ Quốc, là một chuyện rất mất mặt.

Sinh sống tại Liễu Châu rất nhàn hạ, nơi này không có nhiều người, non xanh nước biếc, phong cảnh tốt, còn ăn ở rất tốt.

Lý Dịch đi qua rất nhiều châu phủ, Cảnh Quốc, Tề Quốc, Võ Quốc, nơi này không phải công nghiệp phồn hoa nhất, cũng không phải thương nghiệp phồn hoa nhất, nhưng chỉnh thể cho người ta cảm giác cũng rất tốt, phong cảnh tú lệ, Châu Thành cực kỳ sạch sẽ, chỉ số thích hợp cư ngụ trong lòng hắn có thể xếp vào top năm tất cả châu phủ.

Lâm Uyển Như và Lâm Dũng cũng không phải quá quen thuộc đối với Liễu Châu nhưng các nàng sinh ra ở Tề Quốc, đến cùng vẫn quen thuộc hơn bọn người Lý Dịch một chút, những ngày này mang bọn hắn đi du ngoạn khắp nơi.

Lý Đoan ưa thích du ngoạn, nguyên nhân chủ yếu là lúc du ngoạn không cần phải luyện công, mà hắn cũng biết lần này trở về, hắn bắt đầu cùng người khác đi vào học đường đọc sách, không còn bao nhiêu thời gian để an nhàn.

Lần này, Lão Phương đi ra ngoài lẻ loi một mình nhưng cũng không phải du ngoạn.

Cảm tình của hắn và Lâm Dũng tiến triển rất nhanh, thường xuyên nhìn thấy Lâm Dũng một mặt thành khẩn hướng hắn thỉnh giáo cái gì đó, giống như từ khi hắn bị lão Phương treo trên cây một lần kia, hai người thường xuyên tập hợp cùng một chỗ, không biết trò chuyện

gì.

Uyển Như ở Lý gia sớm đã không coi như người ngoài, Túy Mặc và Nhược Khanh vào cửa trước, ở chung cùng Như Nghi và Như Ý vô cùng hòa hợp.

Nàng và Liễu nhị tiểu thư không có nhiều bằng hữu, hữu nghị giữa hai người được kết vào mấy năm trước, lần trước lúc ở Kinh Đô nàng còn dạy Như Ý làm thơ, giống như từ đó về sau Liễu nhị tiểu thư mới bắt đầu chủ động học tập.

Liễu Châu không lớn, ngẫu nhiên ra ngoài dạo chơi, thời gian nửa tháng cũng đủ để hết nơi này, không có nơi gì tốt.

Một khi con người dừng lại thì luôn muốn tìm ít chuyện để làm.

Nhưng nơi này khác biệt cùng Cảnh Quốc, không có nhiều đối thủ chủ động đến gây sự, cũng khác biệt cùng Võ Quốc, không thể tùy tiện tạo phản, thời gian dần dần bắt đầu thay đổi đến phát chán.

Cũng may còn có Lâm Dũng thường xuyên bồi hắn nói chuyện, không biết có phải ảo giác của Lý Dịch không mà hắn luôn cảm thấy sau khi Lâm Dũng và lão Phương ở gần thời gian thì lời nói bắt đầu thay đổi rất nhiều.

Mà hắn trò chuyện một chút đề tài sẽ tới trên người Lâm Uyển Như.

- Tiểu thư nhà chúng ta, từ nhỏ đã thích ăn ngọt, khi còn bé ăn bị hư răng, sau này mới chậm rãi thay đổi, nhưng mà, bình thường nàng vẫn còn ưa thích ăn một số bánh ngọt.

Gần như Lâm Dũng nhìn nàng lớn lên.

Tự nhiên vô cùng hiểu tính cách cùng yêu thích của nàng.

- Còn có, từ nhỏ tiểu thư đã rất mạnh lại còn có năng lực, bằng không khi đó lão gia cũng sẽ không giao tâm gia cho nàng.

Lâm Dũng nhớ lại chuyện cũ, thở dài một hơi nói tiếp.

- Thực ra đoạn thời gian đó tiểu thư sống rất không dễ dàng, người trong nhà không phục nàng, bên ngoài cũng có rất nhiều lời đồn, những thứ này tiểu thư đều một mình tiếp tục chống đỡ.

- Sau đó Lý huynh đệ ngươi đến, mọi thứ cũng không giống.

Trên mặt Lâm Dũng lộ ra vẻ vui vẻ nói tiếp.

- Từ sau lần người giúp nàng thu thập nhị gia, trong nhà từ trên xuống dưới đều đối với nàng ngoan ngoãn, mấy năm nay không còn làm chuyện gì cực đoan, nhờ có Lý huynh đệ ngươi.

- Đây đều do nàng có thủ đoạn lợi hại.

Lý Dịch lắc đầu, hắn biết bên trong nữ tử, tính tình thủ đoạn mạnh nhất sợ sẽ là Như Ý, nhưng thực ra Minh Châu, Uyển Như và nanngf cũng đều là một loại người.

Chỉ là phương hướng của các nàng không giống nhau, Như Ý mạnh về võ đạo, Minh Châu mạnh nhất về trị quốc, Uyển Như có thủ đoạn làm ăn, có thời gian chính Lý Dịch đều không thể không bội phục.

Lý Dịch nhìn Lâm Dũng, hỏi.

- Từ nhỏ nàng đã lợi hại như vậy sao?

- Vậy cũng không hoàn toàn.

Lâm Dũng ngẫm lại, lắc đầu nói.

- Ngươi đừng nhìn bình thường tiểu thư lợi hại như vậy, thực ra cho đến lúc năm tuổi nàng vẫn còn đái dầm đấy.

Nhìn thấy Lâm Uyển Như từ trong viện đi tới, Lâm Dũng vội vàng im miệng.

Lâm Uyển Như thấy ánh mắt cùng biểu lộ không đúng của hắn, nhíu mày rồi đi tới hỏi:

- Các ngươi đang nói gì đấy?

- Hắn đang nói mấy năm này muội làm ăn lợi hại như thế nào.

Lý Dịch dựng thẳng ngón cái cho nàng lên rồi nói tiếp:

- Nói thật, trong chuyện làm ăn ta rất bội phục muội.

- Câu nói này thoát ra từ miệng của huynh, ta liền coi như huynh đang cười nhạo ta.

Lâm Uyển Như nhì hắn nói.

- Ta cùng lắm chỉ là thủ hạ, một quản sự nhỏ của Lý chưởng quỹ, luận làm ăn thì làm sao lợi hại hơn huynh được?

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Chỉ là ta hiểu được nhiều một chút so với người khác về phương diện nào đó, thực ra không hiểu gì về làm ăn, có rất nhiều chuyện còn muốn thỉnh giáo muội.

Hắn nâng chung trà lên rồi lại buông xuống, nói.

- Đúng rồi, vừa vặn có việc muốn hỏi muội.

Lâm Uyển Như ngồi xuống đối diện hắn, hỏi:

- Chuyện gì?

Lý Dịch ngẫm lại, hỏi.

- Thật sự đến lúc năm tuổi mà muội vẫn còn đái dầm sao?

Lâm Uyển Như nghe vậy khẽ giật mình, mặt Lâm Dũng đại biến.

Lâm Uyển Như thở sâu, ngực chập trùng mấy lần, gần như cắn nát răng ngày từ trong hàm răng gạt ra hai chữ:

- Lâm... Dũng!

Từ tốc độ Lâm Dũng chạy trốn có thể thấy được, hẳn là gần đây hắn không thiếu lĩnh giáo võ Công cùng lão Phương, thân thủ rõ ràng đã

tiến bộ hơn trước đó rất nhiều.

Lý Dịch thấy sắc mặt nàng đã đỏ bừng, vội vàng nói.

- Chuyện này cũng không có gì, vừa rồi chỉ là Lâm Dũng thuận tiện nhắc đến, nói không sợ muội chê cười, thực ra khi ta còn bé...

Nàng thử thăm dò:

- Năm tuổi huynh cũng còn đái dầm?

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lâm cô nương, Lý Dịch lắc đầu rồi nói.

- Không, một tuổi thì ta đã không còn đái dầm.

Lưu Lạc bước vào viện nhìn thấy tình cảnh như hiện tại.

Sắc mặt của vị nữ tử truyền kì của Lâm gia kia từ trước đến nay không chút thay đổi đối với nam nhân, mà bây giờ khuôn mặt đó đang đỏ bừng đưa tay muốn đánh một nam nhân.

Đương nhiên, người sáng suốt đều có thể liếc mắt nhìn ra, đó là liếc mắt đưa tình.

Hắn mượn cớ nói chuyện làm ăn, nhiều lần tới đây nhưng Lâm Uyển Như chưa từng đối với hắn như vậy.

Chỉ liếc một chút, trong lòng hắn đã sinh ra nồng đậm ghen ghét với người trẻ tuổi kia.

Hắn thở sâu, bình phục lại tâm trạng, trên mặt tươi cười tiến đến nói:

- Uyển Như, việc ta nói lần trước, CÔcân nhắc thế nào rồi?

Lâm Uyển Như nhìn Lý Dịch ở bên cạnh một chút, còn đang tức giận vì việc vừa rồi, mặt hơi giận dữ nói,

- Ta chỉ là một quản sự nhỏ, Lưu Công tử có chuyện gì, vẫn nên nói chuyện với chưởng quỹ nhà chúng ta đi.

- Chưởng quỹ?

Lưu Lạc kinh ngạc:

- Nhà các ngươi?

Lý Dịch đứng lên, nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt rồi nói.

- Lý Dịch, chưởng quỹ nhà nàng, nói chuyện hợp tác thì có thể còn chuyện gả năng thì không thể.

Bạn cần đăng nhập để bình luận