Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 654: Cái Chết Của Lý Kiện Nhân




Chương 654: Cái Chết Của Lý Kiện Nhân

----------------------

Kinh đô, ở một đình viện sâu trong hẻm.

- Kiện Nhân...

Sắc mặt Công bộ Lý thị lang tái nhợt không còn chút máu, hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, vuốt ve thi thể đã lạnh thấu của Lý Kiện Nhân.

Trên ngực người trẻ tuổi cắm một thanh trường kiếm, hai mắt trợn lên, há hốc mồm, mơ hồ có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt, thi thể đã lạnh từ lâu.

Nam tử trung niên vươn tay, giúp nhi tử nhắm lại hai mắt, hắn chậm rãi đứng lên, nhắm mắt lại, hỏi:

- Lưu đại nhân, đến cùng là ai đã hại chết con của ta?

Lưu huyện lệnh thở dài, an ủi:

- Hình bộ đã phái người xử lý vụ án này, Lý đại nhân xin hãy nén bi thương.

Nam tử trung niên mở to mắt nói:

- Mang Kiện Nhân về nhà đi.

Mấy tên hộ vệ Lý gia tiến lên phía trước, đắp một mảnh vải trắng lên người Lý Kiện Nhân.

Một tên chủ sự Hình bộ thấy vậy cau mày, hắn đang muốn tiến lên thì bị người thanh niên đứng bên cạnh giữ chặt lại.

- Không sao.

- Vâng, Lưu thị lang.

Chủ sự Hình bộ lùi ra phía sau một bước, cung kính nói.

Nam tử trung niên và mấy tên hộ vệ Lý gia hộ mang theo thi thể của Lý Kiện Nhân đi ra ngoài, từ đầu đến cuối đều không có nói câu nào.

- Nhất...

Lưu huyện lệnh nhìn thanh niên bên cạnh, há miệng định nói, sau đó chợt nhớ tới người trước mặt đã sớm không phải bộ khoái thủ hạ của hắn, mà chính là Hình Bộ Thị Lang. Nếu luận về quan giai thì người này còn cao hơn hắn một ít, Lưu huyện lệnh sửa lời.

- Lưu thị lang, vụ án này giao cho các ngươi, chờ lát nữa ta sẽ bảo bọn hắn chuyển giao hồ sơ tới Hình bộ, án này làm phiền các ngươi.

- Lưu đại nhân khách khí.

Lưu Nhất Thủ cười chắp tay.

Lưu huyện lệnh gật đầu, xoay người rời đi, nhưng khi đi tới cửa, hắn giống như nhớ tới cái gì, lại quay đầu nói:

- Vụ án này dính dáng đến hai vị cô nương kia, Lý đại nhân không có ở đây…..

- Nhi tử của Công bộ Lý thị lang mang theo hơn mười tên sát thủ tập kích ban đêm hai vị nữ tử, sau đó lại bị một thế lực không rõ chém giết....

Lưu Nhất Thủ chậm rãi nói:

- Mấy tháng trước đó, có người độc hại nhi tử của Lễ bộ Viên Ngoại Lang, muốn giá họa cho Túy Mặc cô nương, sau đó lại có rất nhiều tử sĩ tập kích ban đêm hẻm Dương Liễu, ta nghĩ những chuyện này có thể có liên quan gì với nhau.

- Bản quan cũng cảm thấy hơi kỳ quặc.

Lưu huyện lệnh gật đầu, quay người đi ra ngoài.

...

...

- Nói!

Công bộ Lý thị lang thần sắc bình tĩnh, chậm rãi phun ra một chữ.

Nhóm người Tằng Tử Giám, Trần Lập Sâm đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, họ nhìn thoáng thi thể bị vải trắng che kín, cả người run rẩy.

Tằng Tử Giám nuốt nước miếng một cái, nói:

- Lý bá phụ...

- Nói!

Khuôn mặt nam tử trung niên không hề có biểu tình gì, nói:

- Rốt cuộc đêm qua Kiện Nhân đã làm cái gì?

Hắn vẫn luôn hoài nghi những gì bọn hắn nói trước đó, nếu chỉ đi đoạt hai dân nữ thì tại sao lại biến thành dáng vẻ như thế này?

Nam tử trung niên cúi đầu nhìn thoáng qua, thống khổ nhắm mắt lại.

- Lý Dịch mất tích, Kiện Nhân, Kiện Nhân nói hắn muốn báo thù....

Trần Lập Sâm cúi đầu, cắn răng nói:

- Hắn, hắn muốn dẫn, dẫn người đi phiền toái hai cái nữ nhân của Lý Dịch!

- Hai nữ nhân kia gọi là gì?

Nam tử trung niên hạ thấp giọng hỏi.

- Tằng Túy Mặc, Uyển Nhược Khanh.

Trần Lập Sâm lập tức nói.

Nam tử trung niên lẩm nhẩm hai cái tên này, không hề nhìn mấy tên công tử ăn chơi này nữa, quay người đi ra đại môn.

Lý Kiện Nhân đã chết, Lý Kiện Nhân thế nhưng đã chết!

Khi đi ra cửa chính Lý phủ, Tằng Tử Giám vẫn chưa thể nào tiếp nhận hiện thực này.

Rõ ràng chỉ là một việc không hề khó khăn gì, tại sao cuối cùng lại kết thúc như thế này chứ?

Tần Dư bị Lý Dịch cho một bạt tai trước mặt mọi người tát, Đoan Dương Vương bị hắn một chân đạp bay, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là Thục Vương điện hạ bị đè ra đánh, mấy tay ăn chơi trác táng họ bị bệ hạ đánh mấy gậy thôi.

Nhưng mà vừa rồi thi thể của Lý Kiện Nhân bày ra ở trước mặt hắn.

Mới hôm qua, họ còn ngồi cùng một chỗ nâng cốc vui vẻ cười nói, bàn về việc đi trả thù người kia như thế nào.

Tại sao sau khi hắn ta đi rồi thì mọi thứ lại trở nên, trở nên càng thêm....

Tằng Tử Giám không biết hắn đi về nhà bằng cách nào, cho đến khi trên má truyền đến đau đớn nóng rát, hắn mới ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn phụ thân đang trợn mắt với hắn.

- Ngươi…cái tên súc sinh này!

Tằng Sĩ Xuân lại cho nhi tử thêm một cái bạt tai, lúc này khóe miệng của Tằng Tử Giám đã tràn máu tươi.

Nhưng mà hai cái bàn tay này cũng không có đủ để Tằng Sĩ Xuân dập tắt lửa giận, hắn nhìn xung quanh, sau đó cầm lên một thỏi bạc ở bên cạnh, lúc này một vị phụ nhân trung niên vội vàng tiến lên ôm chặt hắn, nhìn Tằng Tử Giám hô to:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!

Tằng Tử Giám biến sắc, lập tức chuồn về phòng mình, khóa cửa từ bên trong lại.

- Nghịch tử, mở cửa ra!

Lúc này nét mặt của vị Hộ Bộ Thị Lang này tràn đầy giận dữ, hắn nện một quyền lên trên cửa, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì truyền đến.

Tằng Tử Giám dựa vào trên cửa, sắc mặt tái nhợt.

Sau khi gõ mấy lần, khuôn mặt Tằng Sĩ Xuân tối sầm lại, hắn lùi ra phía sau một bước, lớn tiếng nói.

- Người đâu, khóa cánh cửa này lại, ba ngày sau mới được mở ra.

Phụ nhân kia biến sắc, vội vàng nói:

- Lão gia, không được, không được đâu, ba ngày, ba ngày thì Tử Giám sẽ chết đói mất!

- Nếu hắn thật sự chết đói, ta coi như chưa từng có sinh qua cái tên nghiệt tử này!

Tằng Sĩ Xuân cất chìa khóa, vung phất ống tay áo, bước nhanh rời đi.

Phụ nhân kia đứng bên cạnh cửa, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, nói:

- Tử Giám, ngươi hồ đồ!

Trong phòng, Tằng Tử Giám ngồi bên cạnh bàn, cổ họng khát khô nhưng ấm trà trên bàn lại không có một giọt nước, hắn hơi mờ mịt nhìn về phía trước, trong đầu đều là khuôn mặt tái nhợt của Lý Kiện Nhân...

...

...

- Lúc ấy họ ngăn cản những người kia, ta và Túy Mặc chạy về Câu Lan kêu viện binh, nhớ mang máng hình như có người đuổi tới, nhưng sau lại không biết tại sao không thấy ai đuổi theo.

Uyển Nhược Khanh miêu tả tình hình đêm hôm qua, Lưu Nhất Thủ ngồi vừa ghi chép.

- Cứu chúng ta là ai, những kẻ xấu kia sau đó thế nào?

Uyển Nhược Khanh nhìn hắn hỏi.

Lưu Nhất Thủ đặt bút xuống, cười nói:

- Chúng ta vẫn còn đang điều tra.

Uyển Nhược Khanh suy nghĩ một hồi, nói:

- Có cần chúng ta đi theo các ngươi tới nha môn không?

Lưu Nhất Thủ lắc đầu nói:

- Không cần đâu, hai vị cô nương cứ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng mà mấy ngày nay phải tủi thân các cô nương rồi, xin hãy ở yên trong viện đừng tùy tiện ra ngoài.

Uyển Nhược Khanh gật đầu đồng ý.

- Hai vị cô nương, Lưu mỗ xin cáo từ.

Lưu Nhất Thủ đứng lên, chắp tay tạm biệt sau đó đi ra ngoài cửa, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì lại thấy Công Bộ Thị Lang dẫn theo một đám người đi về phía bên này.

- Không biết Lý đại nhân tới nơi này cần làm chuyện gì?

Lưu Nhất Thủ đứng tại chỗ, nhìn hắn hỏi.

- Bản quan hoài nghi cái chết của con ta có quan hệ với hai vị nữ tử ở nơi này, không ngờ Lưu đại nhân lại nhanh chân đến trước một bước rồi.

Công Bộ Thị Lang đứng đối diện với Lưu Nhất Thủ, nói:

- Chắc Lưu đại nhân đã áp tải hai vị nữ tử kia tới hình bộ nha môn rồi phải không?

Lưu Nhất Thủ lắc đầu, nói:

- Bản quan đã điều tra rõ, vụ án này có ẩn tình khác, không liên quan gì đến hai vị cô nương kia, lần này e là Lý đại nhân đã hoài nghi sai.

- Chuyện này rất quan trọng, bất luận ai có hiềm nghi đều không thể bỏ qua được.

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào Lưu Nhất Thủ, cắn răng nói:

- Lưu đại nhân, cũng không nên làm việc thiên tư trái pháp luật.

- Bản quan sẽ không bỏ qua bất kỳ một kẻ xấu nào, cũng không thể oan uổng bất kỳ một người tốt. Còn về việc phá án như thế nào, không cần Lý đại nhân nhọc lòng lo lắng.

Lưu Nhất Thủ đi lướt qua hắn ta, phân phó người đang đứng canh giữ ở cửa.

- Đi Mật Điệp Tư điều một đội nhân mã tới đây, chắc chắn phải bảo vệ hai vị cô nương kia cho tốt, các nàng là chứng nhân quan trọng, không thể sai sót, nếu có người xông vào bắt người, giết chết không cần luận tội!

- Tuân mệnh!

Tuy Lưu Nhất Thủ chỉ tạm thay Hình Bộ Thị Lang, nhưng kỳ thật mà nói hắn vẫn là người của Mật Điệp Tư, cho nên vẫn có quyền lợi điều động lực lượng Mật Điệp Tư, mấy người lập tức gật đầu thi hành.

- Đại nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ?

Một người đứng bên cạnh Công Bộ Thị Lang, sắc mặt khẽ biến hỏi.

Khuôn mặt nam tử trung niên trầm như nước, hắn xoay người, từ trong hàm răng gạt ra một chữ.

- Đi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận