Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 955: Cùng Một Chỗ Cưới Đi



Chương 955: Cùng Một Chỗ Cưới Đi





Có lẽ mùa đông năm ngoái tuyết rơi nhiều, năm nay mãi cho đến đầu tháng mười hai, Kinh Đô vẫn có tuyết rơi.

Đương nhiên, mặc dù không có tuyết rơi, nhưng khí trời vẫn vô cùng lạnh, ngạo kiều la lỵ cùng Vĩnh Ninh đều bao bọc mình cực kỳ chặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to ngập nước ở bên ngoài.

- Ca ca!

Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh Trailer

Vài ngày trước Vĩnh Ninh bị phong hàn, vẫn luôn ở trong cung tĩnh dưỡng, cho đến khi khỏi hẳn, mới được phép xuất cung, vừađi đến cửa, nhìn thấy Lý Dịch, lập tức giang hai cánh tay, nhanh chóng chạy tới.

Có thể domặc quá cồng kềnh, lúc bước qua bậc thang, không cẩn thận vấp một chút, bóng người Lý Dịch lóe lên, nhắm lúc nàng sắp ngã mà ôm nàng lại, đụng một chút vào mũi nàng, nói:

-Cẩn thận một chút.

Ngạo kiều la lỵ đi tới, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, đáng thương nói:

-Tiên sinh, lạnh quá, ta muốn uống canh giữ ấm.

Lý Dịch lấy tay che lại tai của nàng nói:

-Bên ngoài lạnh, đi vào trước đi.

Ngoài phòng cùng trong phòng chính là hai thê giới khác biệt nhau, hai tiểu cô nương sau khi đi vào, lập tức cởi áo ngoài ra, Lý Dịch treo y phục của các nàng lên, trong lúc lơ đãng liếc liếc một chút cởi giày ra bò lên giường ngạo kiều la lỵ, cảm thấy nàng không cần phải uống canh.

Lý Đoan hơn một tuổi đã có thể vững vàng bước đi, cũng là còn đi không vui, cũng có thể nói ra vài từ đơn giản, hai vị công chúa trên giường chơi bài cùng Tiểu Hoàn, hắn thì yên tĩnh ngồi ở một bên nhìn lấy, cũng không khóc náo.

Không biết là con trai mình trời sinh nhu thuận, hay là bởi vì có Liễu nhị tiểu thư ở bên cạnh.

Lý Dịch xốc rèm đi ra ngoài, nhìn bầu trời u ám, xoa xoa tay, đi tới nhà bếp.

Lại là một năm Triều Hội, tháng mười hai, quan viên các nơi lần lượt bắt đầu vào kinh thành, quan viên một vài nơi xa xôi đã đến trước, đương nhiên, đến Bắc Kinh nhanh nhất, vẫn là chư vị Vương Hầu Phân Phong bên ngoài, từ khi tháng mười một khí trời chuyển lạnh, thân thể lão hoàng đế ngày càng tệ hơn, bầu không khí trong triều đình cũng u ám đầy áp lực như bầu trời.

Trong khoảng thời gian này, các hoàng tử thi triển thủ đoạn, người ngoài có thể thấy, cuộc chiến hoàng vị, nói chung cũng sẽ rơi vào một trong hai người Tề Vương cùng Tín Vương, thậm chí trên triều đình một số nhỏ quan viên đã bắt đầu có dấu hiệu đứng đội.

Từ Tấn Vương kế vị, trưởng công chúa lý chính tiếng hô đi xuống, mấy tháng này, cũng không có bao nhiêu người lại đề lên, bọn họ cũng cần vì chính mình, vì gia tộc mà sớm tính toán.

Lý Dịch vẫn trải qua sinh hoạt nhàn nhã của mình như cũ, chuyện khó phía trên triều chính, trưởng công chúa sẽ chủ động tới, thảo luận với hắn xong, lại cùng Liễu nhị tiểu thư giao lưu một phen, thuận tiện ăn chùa một bữa cơm, cơm nước no nê xong mới hài lòng rời đi.

Chuyện của Toán học viện, tất cả đều giao cho Lý Hàn, dự định qua năm nay sẽ nhường vị trí viện trưởng cho hắn, toán học viện bây giờ đã sớm có sinh khí, chuyện tiếp theo, chỉ là làm từng bước, tuần hoàn lặp đi lặp lại mà thôi.

Cảnh Hòa bốn năm mùa đông cũng không lấy vui, khô lạnh không tuyết, cảm lạnh liên tiếp đến, không chỉ Vĩnh Ninh, Nhược Khanh hai ngày trước cũng bị cảm nhẹ, hiện tại mặc dù tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn ho khan, Lý Dịch nấu băng đường tuyết lê, đặt ở giữ ấm chung dẫn đi.

Đẩy cửa sân ra, hai người Tiểu Thúy cùng Tiểu Châu đá quả cầu trong sân, Lý Dịch thuận miệng hỏi:

-Tiểu Châu, Nhược Khanh đâu?

Tiểu Châu đang đá quả cầu, trời lạnh như thế, trên trán thấm ra tinh tế mồ hôi, hẳn là đá rất lâu rồi, không ngẩng đầu, nói ra:

-Tiểu thư trong phòng, Lý công tử tự mìnhđi tìm đi!

Lý Dịch đi qua cửa ra vào, đi đến hành lang, cửa phòng Nhược Khanh đang đóng, nàng hẳn là đang nghỉ ngơi, giữ ấm chung có thể giữ ấm khá lâu, Lý Dịch cũng không lập tức quấy rầy nàng, đẩy ra một cánh cửa khác, trực tiếp đi vào gian phòng của Túy Mặc, đặt đồ vật ở trên bàn.

Ánh mắt nhìn về phía trên giường, phát hiện nàng thế mà còn đang ngủ, giờ cũng không còn sớm, dù xem như nghỉ trưa cũng cần phải rời giường, Lý Dịch đi qua, nói ra:

-Rời giường đi, nắng đã chiếu đến đít, còn ngủ?

Người trên giường không nhúc nhích.

- Ngươi lại không đứng dậy, ta sẽ đi lên đó.

Lý Dịch vừa nói, một bên đi đến bên giường.

Trên giường vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, đầu tiền hắn đưa tay xoa nóng, sau đó luồn vào chăn mền, thăm dò dưới cổ nàng, một cái tay đi qua đầu gối nàng, ôm ngang, ở cần cổ nàng hôn nhẹ một cái, nói khẽ:

-Rời giường.

- Nhược Khanh tỷ tỷ, ngươi tỉnh chưa, uống tí nước ấm đi.

Nghe được thanh âm, Lý Dịch quay đầu lại, nhìn thấy Túy Mặc đang ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy đại não có chút loạn.

Hai Túy Mặc?

Hắn cúi đầu xuống, không biết lúc nào, cô gái trong ngực đã từTúy Mặc đổi thành Nhược Khanh, nàng vốn là đưa lưng về phía hắn, lúc ôm nàng lên, chỉ lo hôn, cũng không có chú ý tới mặt

Lông mi nàng run run, chậm rãi mở ra, trong mắt còn có một tia mê mang.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dịch mỉm cười, vươn tay, dán trên mặt Lý Dịch, lẩm bẩm nói:

- lại là mơ sao?

Túy Mặc đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn hắn chăm chăm hỏi:

- Ngươi đang làm gì?

- Ta.

Lý Dịch ôm Nhược Khanh, nhìn Túy Mặc, lẩm bẩm nói:

- Ta đang làm gì?

- Ngươi tới đây cho ta!

Túy Mặc nguýt hắn một cái, quay người đi ra ngoài.

Lý Dịch cúi đầu nhìn Nhược Khanh, cười khổ nói: - - Ta, ta không phải cố ý.

Nhược Khanh giờ phút này cũng biết đây không phải mơ, sắc mặt đỏ lên, giải thích nói:

-Không sao, phòng bên này ấm hơn một chút, hai ngày này, nàng đều để ta ngủ ở đây.

Nàng nhìn bên ngoài nói:

-Ta không sao, ngươi nhanh đi giải thích cho nàng đi.

Lý Dịch nhẹ nhàng hạ nàng xuống, giúp nàng đắp chăn mền, mang chung kia tới, múc một bát canh, nói ra:

-Đây là băng đường tuyết lê canh, bên trong thêm trong cung bí phương, ngươi uống một chút, rất nhanh sẽ không còn ho khan.

Khi đi vào một căn phòng khác, Túy Mặc đã ngồi ở trước giường chờ hắn.

Lý Dịch giải thích nói:

-Ta, ta vừa rồi coi Nhược Khanh thành ngươi.

- Ta biết.

Túy Mặc nhìn hắn, gật gật đầu nói:

-Là ta để Nhược Khanh tỷ tỷ ngủ ở phòng ta, không trách ngươi.

Có một nửa khác thông tình đạt lý cũng rất tốt, gặp được hiểu lầm, không cần phải giải thích nhiều.

- Thật sự, cho dù không phải hiểu lầm, là ngươi thật nghĩ ôm Nhược Khanh tỷ tỷ, ta cũng sẽ không tức giận.

Lúc Lý Dịch đi qua, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:

-Ngươi cũng cưới Nhược Khanh tỷ tỷ về đi, ta biết ngươi cũng thích nàng, dù sao cưới một người cũng là cưới, cưới hai người cũng là cưới, ta giúp ngươi khuyên nhủ nàng, nàng thích ngươi cũng không ít hơn ta, ta khuyên nàng, nàng nhất định sẽ đồng ý.

Một nửa khác thông tình đạt lý đương nhiên tốt, nhưng quá thông tình đạt lý, bên trong chuyện này, nhất định có trá!

Lý Dịch có thể sống tốt đến bây giờ, cũng là bởi vì hắn quen với các loại thói quen, sẽ không mắc vào mấy cái bẫy rập vụng về này.

Lý Dịch cau mày một cái nói:

-Nói vớ nói vẩn cái gì đấy? Ngươi?

Túy Mặc nhìn hắn, nghiêm túc nói:

-Ta không có nói hươu nói vượn, nàng, nàng và ngươi so với ta sớm hơn, nàng thích ngươi, cũng muốn sớm hơn một chút, là ta đoạt người thích của nàng, là ta có lỗi với nàng.

Biểu diễn đối nàng cùng Nhược Khanh mà nói, đều là chuyện nhỏ, Lý Dịch đương nhiên sẽ không bị mặt ngoài làm cho mê hoặc, lắc đầu nói:

-Ngươi không nên suy nghĩ lung tung cả ngày.

- Ta đã nhìn lén nhật ký của Nhược Khanh tỷ tỷ.

- Ta biết nàng có tâm ý với ngươi.

-Ta biết nàng thích ngươi cỡ nào.

Nói đến nhật ký, phần trí nhớ đã sớm quên liền nổi lên, tâm Lý Dịch lại bắt đầu xoắn xuýt cùng một chỗ.

Túy Mặc ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:

-Ngươi cũng biết những thứ này a?

Lý Dịch im lặng im lặng.

Túy Mặc nhìn hắn, chậm rãi nói:

-Nhược Khanh tỷ tỷ đắng như vậy, ngươi không thể cô phụ nàng.

Lý Dịch thở sâu, nhìn nàng, nghiêm túc nói:

-Ta không muốn cô phụ nàng, cũng không muốn cô phụ ngươi.

- Được! Ngươi thế mà thật có ý nghĩ này, ngươi thế mà vẫn luôn nhớ Nhược Khanh tỷ tỷ, ngươi

Lý Dịch vừa dứt lời, liền có một cánh tay ngọc nhỏ dài trèo lên lỗ tai hắn, Túy Mặc giống một con hổ nhỏ nổi giận nhìn hắn, trên mặt trừ phẫn nộ ra còn tràn đầy thất vọng cùng hối hận

Lý Dịch giật mình tại chỗ, cái này, đây chẳng lẽ là một cái bẫy liên hoàn, trong cạm bẫy có bẩy rập?

Chỉ là, tay bấu lỗ tai, lại không dùng lực.

Thất vọng cùng hối hận trên mặt nàng thoáng qua biến thành ý cười yêu kiều hỏi:

-Nhìn xem, ta diễn có giống không, có thể lên sân khấu khát hí khúc không?

Sắc mặt Lý Dịch chuyển từ trắng sang đỏ lại chuyển sang xanh, nhìn nàng nói:

- Giống! Giống một tiểu yêu tinh!

Hắn chặn ngang yêu tinh mà ôm lấy, ném lên giường, lập tức nhào tới.

Sau đó chính là tiếng vang ba ba ba liên tiếp.

- Ta để ngươi diễn!

- Lên sân khấu diễn kịch?

- Ta xem ngươi tiếp tục diễn!

- Ngươi chính người xấu nhất trên đời này.

Một lát sau, nàng tựa ở trước ngực Lý Dịch, có chút ủy khuất xoa cái mông, lẩm bẩm nói:

-Cái tên xấu xa ngươi, nếu như cô phụ chúng ta, thì ta thì ...cắn chết ngươi!

-Tê.

Lý Dịch trợn mắt há mồm, đau đớn kêu:

-Chỗ kia, không thể cắn a! .



Bạn cần đăng nhập để bình luận