Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 639: Đại Sư Ngài Tiếp Tục



Chương 639: Đại Sư Ngài Tiếp Tục

----------------------

Thôi quý phi này Trần gia không thể trêu vào cũng không thể gây chuyện, Ninh Vương ở Khánh An phủ phía xa, nhìn hắn cứ như là một vị Vương gia nhàn tản, kì thực lại là loại người càng không thể trêu vào, Trần Trùng liếc nhìn Lý Hiên một chút, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Vừa rồi, tượng lưu ly này chính bởi vì nữ tử kia mà vỡ, vô số người tận mắt nhìn thấy, bất luận bệ hạ hay quý phi nương nương cũng đều sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này.

Hắn quay đầu nhìn nữ tử tóc trắng, vô cùng lo lắng hỏi:

- Diệu Ngọc, muội không sao chứ?

- Không có việc gì.

Sắc mặt nữ tử tóc trắng hơi tái nhợt, nhưng nàng lại lắc đầu nói.

Mà lúc này, bốn phía xung quanh đã đầy ắp người.

- Hình như vừa rồi chính là Dược Sư Như Lai Tượng?

- A di đà phật, Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai chớ trách.

- Nghiệp chướng, nghiệp chướng.

Vừa rồi có một đám hòa thượng đứng ở bên cạnh, lúc này nhìn thấy mảnh vụn đầy đất, khuôn mặt họ đều biểu lộ sự bi thương cùng tiếc hận.

Tượng Phật này là Dược Sư Phật, lại tên Dược Sư Như Lai, Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, chính là giáo chủ Đông Phương Tịnh Lưu Ly Thế Giới, chỉ là lúc này, lại biến thành một đống mảnh vỡ.

- Trời ạ, vừa rồi tượng Phật kia bị vỡ?

- Đây chính là hai vạn lượng!

- Ai làm vỡ, mới vừa rồi không phải còn nói đây là đồ mà Thôi quý phi muốn hay sao, chuyện này không ổn rồi!

- Hình như... hình như tam tiểu thư Trần gia, ta vừa rồi nhìn thấy.

Ngày càng nhiều người từ bốn phía xung quanh, khi họ nhìn thấy tình hình dưới mặt đất, trên mặt đều mang theo vẻ khiếp sợ không thôi, ánh mắt đảo quanh đánh giá toàn thân nữ tử tên kia gọi “Tố Tố” cùng tam tiểu thư Trần gia kia.

Trong màn trướng cách đó không xa, rốt cuộc cũng truyền đến động tĩnh.

Thôi quý phi đang hầu hạ ở bên người Cảnh Đế, họ từ xa đi tới, mọi người vội vàng khom người hành lễ.

- Tham kiến bệ hạ, tham kiến quý phi nương nương!

- Không cần đa lễ.

Cảnh Đế khoát tay, hắn chưa kịp mở miệng thì Thôi quý phi đã nhìn thấy đống lộn xộn trên mặt đất, sắc mặt bà ta trong nháy mắt âm trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Ai làm vỡ tượng lưu ly mà bản cung muốn!

Ở trong lòng vô số người bắt đầu cảm thán, mấy ngày nay Thôi quý phi đúng là vận đen không dứt, vài ngày trước đó vừa mới bị người làm vỡ một cái vòng ngọc trân quý, hôm nay tượng Phật lưu ly đáng giá hai vạn lượng lại bị đánh vỡ, nếu như nói đồ vỡ nát có thể bình an, vậy ngày sau Thôi quý phi chỉ sợ sẽ bình an thật lâu.

- Thuộc hạ đáng chết!

Những tên cấm vệ canh giữ gian hàng ở chỗ này đồng loạt quỳ xuống, sắc mặt họ đều tái nhợt không còn một giọt máu.

Thôi quý phi chỉ lạnh lùng nhìn mấy tên cấm vệ một chút, lần nữa nói:

- Tượng lưu ly của bản cung, đến cùng do ai làm vỡ?

Ánh mắt Cảnh Đế cổ quái liếc nhìn Lý Dịch một chút, nếu vào nửa tháng trước, tượng Phật lưu ly trị giá hai vạn lượng bị đánh vỡ, có lẽ hắn cũng sẽ nổi trận lôi đình và sẽ tra rõ việc này, nên trừng phạt thì trừng phạt nên bồi thường thì bồi thường, nhưng bây giờ khi biết thứ này căn bản không đáng giá mấy đồng tiền, trong lòng tự nhiên không có cảm giác gì mấy.

Đương nhiên, đau lòng vẫn sẽ đau lòng, dù sao thì theo như Thường Đức nói, vừa rồi, quốc khố đã có doanh thu ba mươi vạn lượng bạc, hôm nay giám thưởng hội lại xảy ra chuyện này, sợ là ít nhất cũng sẽ có năm mươi vạn lượng, nhưng thật đáng tiếc, lợi ích hôm nay phải chia năm năm theo sổ sách, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể đạt được một nửa mà thôi.

Loại ánh mắt này của lão hoàng đế khiến Lý Dịch rất khó chịu, giống như do hắn làm vỡ tượng lưu ly vậy, lão tử có bệnh mới làm như vậy, dù sao bên trong hai vạn lượng thì có một vạn lượng của hắn, vậy một vạn lượng này, lão hoàng đế còn keo kiệt đến mức lại muốn thu thuế.

Tên cấm vệ ngẩng đầu, giọng nói run rẩy đáp:

- Bẩm quý phi nương nương, tượng Phật này do tam tiểu thư của Trần gia vừa rồi không cẩn thận làm vỡ.

- Ăn nói hàm hồ!

Sắc mặt Trần Trùng không khỏi trầm xuống, sau đó chỉ vào cô gái trẻ tuổi, cả giận nói:

- Nếu không phải nàng đụng tới từ phía sau, tam muội sẽ ngã xuống hay sao?

Một nam tử trung niên từ sau lưng cô gái trẻ tuổi đi ra, hắn từ tốn nói:

- Ý của cấp sự trung là, nữ nhi của ta cố ý hãm hại tam tiểu thư?

Khi nhìn thấy nam tử trung niên kia, có không ít người ở hiện trường đều sững sờ.

Nam tử đứng ra họ Trầm, quan bái Trung Thư Xá Nhân, hắn là người phụ trách công tác khởi thảo chiếu lệnh vô cùng quan trọng, hắn còn kiêm thư ký sự vụ hội nghị phụ tá Tể Tướng, chuyện khởi thảo chiếu lệnh rất quan trọng nó chẳng khác gì việc trực tiếp tham dự quân sự của quốc gia, cho nên cái chức quan Trung Thư Xá Nhân này cực kỳ quan trọng, mà người đảm nhiệm chức vụ này, không thể không có kiến thức uyên bác.

Đương nhiên, những thứ này so với thân phận của hắn mà nói, đều không quan trọng, trừ thân phận bên ngoài này, hắn còn là con trai trưởng của Trầm Tướng, nói cách khác, cô gái trẻ tuổi kia chính là đích nữ Trầm gia?

Chuyện này lại cùng Thôi quý phi có quan hệ, Trần gia cùng Thôi gia tuy gần đây hơi xích mích nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn đều là một phe của Thục Vương, Trầm Tướng chưa bao giờ công khai giúp đỡ qua bất kỳ một vị hoàng tử nào, còn nhiều lần từ chối lời mời của Thục Vương, Trần Quốc Công phủ cùng nhà Trầm Tướng quân…hôm nay có thể ở đây quả là cuộc náo nhiệt thật lớn nha.

- Hắn cũng không phải có ý tứ này.

Trần Khánh đi tới nói:

- Mọi chuyện vẫn nên chờ sau khi bệ hạ điều tra rõ ràng, rồi lại quyết định.

Kinh Triệu Duẫn Đổng Văn Duẫn đi ra từ trong đám người rồi nói:

- Trần đại nhân nói đúng, mọi chuyện phải nhờ bệ hạ phân minh.

Trước đó tri phủ Khánh An phủ, Kinh Triệu Duẫn Đổng Văn Duẫn cưới trưởng nữ đời trước của Trầm gia, lúc này đứng ra nói chuyện chẳng có gì lạ.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tượng Phật này vỡ như thế nào?

Cảnh Đế nhìn Đổng Văn Duẫn nói:

- Văn Duẫn, chuyện này giao cho ngươi đi điều tra.

- Thần tuân chỉ.

Đổng Văn Duẫn hơi khom người, quay đầu nhìn cô gái trẻ kia hỏi:

- Tố Tố, ngươi nói một chút, chuyện vừa rồi như thế nào?

Cô gái trẻ tuổi có sắc mặt tái nhợt nói:

- Dượng, ta, ta cũng không rõ lắm, vừa nãy lúc ta đi tới, giống như có người đẩy ta từ sau lưng, sau đó thì ta đụng vào nàng, tượng lưu ly kia vỡ.

- Như vậy, vừa rồi người ở sau lưng ngươi là người nào?

Đổng Văn Duẫn nhíu mày, lại hỏi.

- Ta không biết.

Cô gái trẻ tuổi lắc đầu nói.

Một nữ tử ở bên người nàng nói:

- Tố Tố, ta nhìn thấy, vừa rồi chỉ có một vị đại sư đi qua bên cạnh ngươi, thế nhưng cũng không có đụng phải ngươi.

- Đại sư?

Đổng Văn Duẫn nhíu mày, hỏi:

- Là vị đại sư nào?

- Là vị này.

Lý Minh Châu từ phía sau đi tới, giương một tay lên, đã có một người bị ném qua.

Hắn gật đầu với Lý Dịch, lại nhìn hoà thượng không nhúc nhích trên mặt đất, hỏi:

- Vị đại sư này, giám thưởng hội còn chưa kết thúc, sao lại sốt ruột rời đi vậy?

- Minh Châu, đây là…?

Cảnh Đế nhìn hắn, nghi ngờ hỏi.

Lý Minh Châu trả lời:

- Phụ hoàng, lúc sau nhi thần đi vào, bắt gặp vị đại sư này dùng ống tay áo hơi chạm vào Trầm tiểu thư một chút.

- Chạm một chút là có thể đem người đẩy đi ra?

Một nam tử ở bên canh vẻ mặt không tin.

Lý Minh Châu tiện tay phất ống tay áo, chỉ nhẹ nhàng phất qua trên vai nam tử kia, cả người hắn không khỏi lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng sợ.

Thấy cảnh tượng này, xung quanh lúc này có không ít người nghĩ đến một màn luận võ của công chúa điện hạ và người Tề Quốc ngày đó, không lộ ra dấu vết kéo dài khoảng cách với hắn.

- A di đà phật.

Hòa thượng kia đọc một tiếng niệm phật, nói:

- Công chúa điện hạ võ công cao cường, bần tăng mặc cảm, chỉ là bần tăng không biết võ công, không xó công lực như công chúa điện hạ, càng không thể phất một ống tay áo, có thể đẩy cô nương này đi ra.

Ầm!

Đột nhiên, hòa thượng kia biến sắc, mạnh mẽ vung áo cà sa, đánh nát một tôn tượng lưu ly đang bay về phía đầu của hắn, mảnh vỡ văng khắp nơi, tràng diện bạo phát lộng lẫy, lúc này liền khiến vô số người ở hiện trường nhìn không chớp mắt.

Chuyện xảy ra cực kỳ đột đột, từ việc tôn tượng lưu ly lấy tư thế như sét đánh bay về phía đầu của tên hoà thượng, cho đến khi hòa thượng xuất thủ, chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức căn bản không có người kịp phản ứng.

Trong điện yên tĩnh quỷ dị

Ngay vào lúc này, Lý Dịch vỗ vỗ tay, nhìn hòa thượng kia, hơi áy náy nói:

- Thật có lỗi, không cẩn thận trượt tay một chút, đại sư ngài vừa rồi muốn nói cái gì, mời ngài tiếp tục.


Bạn cần đăng nhập để bình luận