Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1033: Nhớ Tiểu Nương...



Chương 1033: Nhớ Tiểu Nương...
________________

VI Chương 1033: Nhớ Tiểu Nương...



Sau khi đọc hết thư của lão phu nhân, Lý Dịch lập tức gọi Tiểu Hoàn tới, sai nàng ấy đưa lá thư này cho Như Nghi các nàng xem, lão phu nhân đâu phải viết thư cho hắn, những gì nói với hắn còn ít hơn cả Như Ý...

Sau đó là một phong thư rất ngắn, nét chữ còn có chút non nớt, Đoan Ngọ mới biết chữ chưa được mấy năm, như thế này đã có tiến bộ rất không tồi.

Tiểu cô nương dùng giọng điệu ưu sầu nói việc học quá nặng nề, làm dạo gần đây nàng không có thời gian để chơi đùa nữa, còn nói cái tên gia hoả gọi Lý Hàn gì đó luôn quấn lấy nàng, làm phiền nàng cực kỳ, khi duy nhất không phiền là khi tên đó giảng toán học cho

nàng...

Tạm thời thì chỉ có ba lá thư, lá thư sau cùng dĩ nhiên là của Lý Hiên.

Lý Dịch mở thư ra, đọc lướt qua một hồi, sau đó có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Cái tên Lý Hiên này rốt cuộc đã ném tất cả triều sự cho Minh Châu, bản thân thì chạy đi học nghiên cứu bong bóng xà phòng, làm một Công chúa như Minh Châu phải gánh lấy tâm nữ hoàng, thế mà hiện giờ thứ này còn có mặt mũi hỏi hắn tại sao bong bóng xà phòng lại Có màu sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời ....

Lý Dịch nhìn Lý Đoan và Vĩnh Ninh đang dùng xà phòng nước thổi bong bóng trong viện, ngay cả Vĩnh Ninh cũng biết đây là do ánh sáng tạo ra, thế mà cái thứ này viết thư cho hắn, hết hai phần ba nội dung là về vấn đề này, đồng thời còn dựa vào chuyện này đưa ra ba phỏng đoán, năm giả thiết...

Lý Dịch nhấc bút lên, viết lên giấy.

- Muốn biết rõ tại sao bong bóng xà phòng lại có màu sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời, đầu tiên phải biết về tính lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng, khi nói đến lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng, chúng ta phải đề cập đến thuyết tương đối, và trước khi chúng ta nhắc đến thuyết tương đối, tuyệt đối không thể bỏ qua thuyết lượng tử....

Khi Lý Dịch viết đến góc giữa hướng dao động của vector ánh sáng tới và hướng phân cực của bản phân cực, hắn rốt cuộc không viết nổi

nữa.

Sau đó Lý Dịch dùng một câu giải thích là ánh sáng tạo ra nguyên lý dẫn đến bong bóng xà phòng có nhiều màu sắc dưới ánh mặt trời, rồi hắn lại dùng mấy trăm chữ miêu tả giản lược tình hình trong một tháng qua, sau đó hỏi thăm Lý Hiên một ít tình huống có liên quan tới Kinh Đô, ước chừng khoảng năm ngàn chữ, cũng không nhiều lắm.

Lý Dịch bỏ mấy lá thư vào một bì thư lớn, dán kỹ lại, dịch trạm sẽ dùng tốc độ khẩn cấp tám trăm dặm đưa chúng đến Kinh Đô.

Lý Dịch nhìn sang lão Phương, hỏi:

- Chỉ có ba lá thư này sao, không còn gì nữa à?

Lão Phương lắc đầu, nói:

- Chỉ có ba lá thư này thôi.

Lý Dịch cúi đầu xuống, khá lâu mới nói.

- Ba lá thư thì ba lá thư vậy....

Từ sau khi Lý Dịch rời kinh, hắn chỉ có thể biết tin tức của Minh Châu và Thọ Ninh qua vài câu nói của Lý Hiên, hắn cho rằng các nàng ấy sẽ gửi thư tới, nhưng mà hắn chờ lâu như vậy mà vẫn không có nhận một lá thư nào, thậm chí hắn gửi thư qua cũng không có hồi âm.

Lý Dịch còn nhớ rõ một ngày trước khi hắn rời đi, Minh Châu kéo tay hắn hỏi hắn có thể lưu lại hay không, hắn cũng còn nhớ rõ nữ hài tử kia đi chân đất chạy từ hoàng cung ra, khóc đến tê tâm liệt phế....

Cho nên sự tức giận với một ít người tại Kinh Đô mà hắn vất vả lắm mới lắng xuống, hiện giờ lại trỗi dậy.

Lý Đoan thổi bong bóng một hồi thì không muốn chơi nữa, nhóc Con chạy tới, ôm cánh tay Lý Dịch, hỏi:

- Phụ thân, Đoan Nhi nhớ Tiểu Nhị và tiểu nương, khi nào chúng ta trở về Kinh Đô vậy?

Lý Đoan mới hai tuổi mà đã có thể nói ý nghĩ của mình một cách hoàn chỉnh.

- Phải đợi thêm một chút, ít ngày nữa thì con sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Nhị rồi....

Lý Dịch bế Lý Đoan lên, đè ép sự tức giận trong lòng xuống, cười hỏi:

- Tiểu nương không phải đang ở trong nhà à? Tại sao Đoan Nhi còn nói nhớ tiểu nương nữa...

Lý Dịch chỉ coi “Tiểu nương" mà Lý Đoan nói là cách xưng hô của nhóc con với Nhược Khanh và Túy Mặc, có lẽ mấy ngày nay Như Nghi dạy hắn gọi như vậy.

- Tiểu nương không có ở trong nhà, tiểu nương ở Kinh Đô....

Lý Đoan lắc đầu, nói.

- Tiểu nương sẽ cho Đoan Nhi ăn đồ chơi làm bằng đường (*) ....

(DG: Đồ chơi làm bằng đường (g): giống tò he ở Việt Nam mình, dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.)

Nụ cười trên mặt Lý Dịch trong nháy mắt cứng đờ.

Túy Mặc và Nhược Khanh sẽ không cho Lý Đoan ăn đồ chơi làm bằng đường, hài tử còn nhỏ, ăn nhiều đường không tốt cho răng.

Hắn nhẹ nhàng buông Lý Đoan xuống, cầm lá thư của Lý Hiên lên.

Trên thư nói, có một nữ hài tử, mỗi ngày đều đứng ở trên thành cung nhìn ra xa, nhìn về phía Thục Châu.

Mỗi lần Lý Hiên gửi thư đến đều sẽ có một câu như vậy, trên thư còn nói, mỗi lá thư hắn gửi tới thì nàng ấy đều sẽ xem hết, một chữ cũng không bỏ sót.

Nàng cũng là người sẽ lén lút cho Lý Đoan ăn đồ chơi làm bằng đường.

Hắn cúi đầu xuống, xoa đầu của Lý Đoan, nói.

- Cha cũng nhớ, đợi khi nào con lớn thêm một chút nữa thì cha sẽ dẫn con trở về gặp nàng ấy, được không?

Lý Đoan gật đầu, nói.

- Vậy thì Đoan Nhi sẽ ăn nhiều cơm, lớn lên thật nhanh, trưởng thành thì sẽ có thể nhìn thấy tiểu nương rồi....

Sắc mặt Lý Dịch có chút hoảng hốt, đã từng có một nữ hài tử cũng nói với hắn như vậy, nàng sẽ ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt, làm bài tập thật tốt.... Sẽ lớn lên thật nhanh, chờ hắn trở về.

Nữ hài tử không biết, khi mà nàng nói những lời này thì nàng ấy đã trưởng thành rồi.

- Một đám hỗn trưởng!

Lý Dịch lại nghĩ đến một ít gương mặt ở Kinh Đô, nghĩ đến nữ hài tử đứng đối diện hắn, dáng vẻ rưng rưng cười, Lý Dịch giận tái mặt, nắm chặt tay lại.

Lúc Trần Trùng nhìn thấy Lý Dịch, hắn đã biết có người nào đó phải xui xẻo.

Hắn đứng lên khỏi ghế, hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lý Dịch trầm mặt nói:

- Người viết một bản tấu chương đưa lên, nói Thục Châu diệt phỉ, hao tổn của cải rất lớn, địa phương tổn thất nặng nề, đề nghị triều đình chi ngân sách một trăm vạn lượng bạc.

Trần Trùng kinh ngạc một hồi, sau đó có chút khó có thể tin nhìn Lý Dịch, khiếp sợ nói.

- Một trăm vạn lượng bạc, người điên rồi, bọn họ sẽ không đồng ý!

Lý Dịch nhìn Trần Trùng, hỏi:

- Hoặc đồng ý phát bạc, hoặc Thục Châu không cần nộp thuế trong năm mươi năm, người đoán xem bọn họ sẽ chọn cái nào?

Trần Trùng không cần đoán cũng biết mấy người trong kinh sẽ chọn cái nào.

Thục Châu khốn cùng từ trước đến nay, trộm cướp lại mọc thành cụm, đừng bảo nộp thuế hàng năm lên cho triều đình, có thể không cần dựa vào sự tiếp tế của triều đình, không kéo chân sau triều đình đã coi như sống được một năm rất tốt.

Một trăm vạn lượng bạc và khoản thuế căn bản không tồn tại, có là đồ ngu cũng biết nên chọn cái nào.

Trên triều đình đều là người thông minh, cho nên khẳng định bọn họ sẽ lựa chọn cái thứ hai.

Mà lựa chọn con đường này, kết quả chính là bọn họ sẽ bị hậu nhân chửi rủa năm mươi năm, bởi vì Thục Châu hôm nay đã không phải Thục Châu hôm qua nữa.

Mà Thục Châu ngày mai cũng không phải Thục Châu hôm nay....

Có nhìn khắp thiên hạ thì cũng có rất ít có người dám đề ra yêu cầu với triều đình như thế này, nhưng thật không khéo, người trước mắt chính là một vị trong đó.

Triều đình nhất định phải lựa chọn một thứ trong hai cái yêu cầu mà Lý Dịch đưa ra, mà một khi đã lựa chọn thì nhất định phải tuân thủ.

Chỉ cần hắn ta còn sống thì sẽ không thể đổi được.

Kinh Đô, Phù Dung viên.

Lý Hiên ngồi ở bên hồ, thoải mái nằm trên ghế bập bênh, nhìn mấy quả bong bóng xà phòng trôi lững lờ giữa không trung, nhìn chúng biến ảo thành nhiều màu sắc khác nhau dưới ánh mặt trời...

Một tên thái giám đứng sau lưng Lý Hiên, ra sức thổi bong bóng xà phòng, bởi vì thổi quá lâu mà sắc mặt hắn đã tái nhợt, cả người

chóng mặt, buồn nôn muốn ỏi....

Một thái giám khác từ đằng xa chạy tới, lúc còn cách xa mười mấy trượng thì đã hô to:

- Bệ hạ, bệ hạ, Cảnh Vương hồi âm, Cảnh Vương hồi âm rồi!

- Hắn hồi âm rồi!

Lý Hiên nhảy bắn ra khỏi ghế bập bênh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng bước tới.

Tên thái giám thổi bong bóng kia như được đại xá, hắn dựa vào cái cây sau lưng, hô hấp từng ngụm không khí mới mẻ.

Lý Hiên đoạt lấy lá thư kia từ trong tay thái giám, cẩn thận xé mở, sau đó mới ngồi trở lại trên ghế bập bênh, bắt đầu đọc.

- Lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng, thuyết tương đối rộng, thuyết lượng tử, con mèo của Schrodinger, định luật Murphy, quy tắc Lopitan...

Lý Hiên đứng bật dậy khỏi ghế bập bênh, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, hắn cầm lá thư kia trở về phòng, lấy giấy bút ra, bắt đầu viết viết tính tính, khi thì cắn đầu bút, cau mày, khi thì cười ha ha, vỗ bàn liên tục, giống như điên khùng....


Bạn cần đăng nhập để bình luận