Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1047: Đại Hôn!



Chương 1047: Đại Hôn!

________________

VIP) Chương 1047: Đại Hôn!



Không bao lâu sau, Lý Hiên vừa mới từ Viện Khoa Học gấp gáp trở về Cần Chính Điện, trong tay cầm tờ giấy ký tên, hỏi.

- Bây giờ Thục Vương ở đâu?

Thái giám kia trả lời:

- Tạm thời công chúa đã áp giải hắn đến Cảnh Hòa Cung.

Lý Hiên ra khỏi cửa điện, lại đi vào một cung điện khác đứng sóng vai với Lý Minh Châu.

Thục Vương bây giờ không phải Thục Vương thật, nhưng không thể lan truyền tin tức này ra bên ngoài, nếu không sẽ gây nên tổn hại đối với danh dự của phụ hoàng, thậm chí khi hắn hồi kinh, cũng về trong lặng lẽ, không thể gây nên sự chú ý của dân chúng và quan viên, Lý Dịch không có gióng trống khua chiêng, mà lựa chọn bí mật đem tin tức của Thục Vương đưa về, cũng bởi vì nguyên nhân này.

Trong điện, Thục Vương nhìn mấy vị thái giám cùng cung nữ ở phía trước, cười ha ha:

- Ta còn tưởng rằng, Lý Dịch đến đoạt hoàng vị của trẫm, nguyên lai muốn áp giải trẫm trở về.

Hắn chỉ mấy người phía trước rồi nói tiếp:

- Những câu nô tài các ngươi, tại sao gặp trẫm lại không quỳ xuống?

Mấy thái giám cung nữ cúi đầu, không dám nói gì.

Hắn ở trong điện đi một vòng, mới nhìn thấy Lý Hiên và Lý Minh Châu đang đứng ở cửa ra vào, chỉ vào hai người họ, hỏi.

- Lý Hiên, Minh Châu, các ngươi gặp trẫm tại sao không hành lễ, quy củ các ngươi từng học chẳng lẽ đều quên hết sao?

Lý Hiên nhìn hắn, quay đầu lại hỏi:

- Điên?

Lý Minh Châu lắc đầu:

- Không biết.

Lý Hiền ngẫm lại, khoát tay nói:

- Cũng không quan trọng

Hắn nhìn ra sau lưng, đối với một tên thái giám nói:

- Người tới, ban rượu.

- Vâng, bệ hạ.

Rất nhanh, có thái giám cầm một bầu rượu tinh xảo đi ra.

Lý Hiên rót một ly rượu đưa tới trước mặt Thục Vương, từ tốn nói:

- Uống đi.

Thục Vương kinh ngạc, bỗng nhiên lắc đầu nói.

- Trẫm không uống rượu, uống rượu sẽ hỏng việc, trẫm không uống rượu, trẫm thích uống rượu nho hơn.

Lý Hiên ngẫm lại, quay đầu lại nói.

- Cầm rượu nho đến đây.

Trên mặt Thục Vương lộ rõ vẻ sững sờ, sau đó tiếp tục lắc đầu.

- Trẫm không uống rượu nho, trẫm muốn uống nước, uống nước tốt với thân thể hơn.

Lý Hiên sai thái giám bưng ba cái ly đến trước mặt Thục Vương, chỉ khay rồi nói:

- Cái chén này là rượu, chén này là rượu nho, còn chén này là nước, sẽ có một chén khiến người ưa thích?

- Trẫm không uống rượu, cũng không uống rượu nho, càng không uống nước.

Bỗng nhiên Thục Vương hất tay, lật đổ cái khay kia, duỗi hai tay ra, bắt đầu chạy ở trong điện, vừa chạy, vừa lớn tiếng nói.

- Trẫm là Thiên Tử, trẫm là Thiên Thần, trẫm không cần ăn cơm, trẫm không cần uống nước, trẫm có thể hút linh khí trong thiên địa, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt.

Lý Hiên nhìn thái giám cung nữ ở bên cạnh, nói.

- Các ngươi đi xuống trước đi.

- Vâng.

Mấy người vội vàng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa điện lại.

Lúc này, Lý Hiên mới nhìn Thục Vương đang tự thả mình trong điện, hỏi:

- Diễn đủ chưa?

- Trım!

- Nếu như người nói thêm một câu nữa, sau này ta sẽ không để bọn hắn đưa Cơm nước tới cho ngươi, dù sao ngươi có thể hút linh khí thiên địa, hấp thu nhật tinh hoa nguyệt, không thể bị đói chết.

Bước chân Thục Vương dừng lại, quay đầu lại nhìn bọn hắn.

Trên mặt hắn lộ ra cười thảm, nói.

- Các ngươi thắng, là các ngươi thắng, các ngươi được thiên hạ, thắng được lòng dân, các ngươi thắng tất cả mọi thứ vậy thì buông tha ta, buông tha cho ta có được không, ta không muốn chết, ta không muốn chết.

Lý Hiên nhìn hắn, hỏi.

- Người nào muốn người chết?

Thục Vương chỉ trên mặt đất bừa bộn, luôn miệng nói.

- Rượu độc, người muốn ta uống rượu độc.

Lý Hiên từ một khay khác lấy ra bầu rượu, nhấp một ngụm, lại rót rượu nho ra chén uống một hơi cạn sạch, cuối cùng dùng một ấm nước khác súc miệng, sau đó nhìn Thục Vương, nói:

- Đã lâu không gặp, mời người uống chén rượu thôi mà, khẩn trương như vậy làm gì.

Thục Vương xụi lơ trên mặt đất, một mặt tuyệt vọng nhìn Lý Hiên, hỏi.

- Lý Hiên, ta và ngươi có thù oán gì, người đoạt Vương Phi của ta, cướp luôn hoàng vị của ta, hiện tại còn đối xử với ta như vậy.

- Ngươi quên?

Lý Hiên nhìn hắn, hung dữ nói.

- Ngươi đã quên, ngươi quên khi còn bé khi dễ ta, khi dễ rất thảm, khi đó ta đã nghĩ, sau này tiểu tử ngươi tuyệt đối đừng rơi vào tay ta.

Không bao lâu, Lý Hiên đi ra khỏi cung điện, nói với hai cấm vệ ở cửa phòng:

- Sau hôm nay, phong tỏa toàn bộ Cảnh Hòa Cung, không cho phép hắn bước ra một bước, trừ mỗi ngày đưa thức ăn đến, cũng không cho bất luận kẻ nào bước vào!

- Tuân chỉ!

Lúc trở về, Lý Hiên quay đầu nhìn Minh Châu, hỏi.

- Xử trí hắn như thế, có gì không ổn?

Lý Minh Châu không mở miệng, chính là ngầm thừa nhận.

- Trong nháy mắt, tên kia đi đã gần một năm, lần trước hắn gửi thư nói sắp thành thân, còn một lần cưới hai người, hình như cũng trong hai ngày này, đáng tiếc chúng ta không thể nhìn thấy.

Hai tay Lý Hiên gối ở sau ót, duỗi cái lưng mệt mỏi rồi nói tiếp.

- Nếu không, chúng ta cải trang vi hành đi, đi đến Thục Châu xem bách tính khó khăn thế nào, thuận tiện nao động phòng, có điều có thể không kịp.

Còn chưa nói xong đã cảm thấy câu nói này không ổn, quay đầu nhìn Minh Châu ở một bên, lập tức nói sang chuyện khác.

- Không nói chuyện này nữa, Minh Châu muội xem, trời hôm nay rất xanh, mây cũng rất trắng.

Hắn càng nói âm âm thanh càng nhỏ lại, nghi hoặc nhìn nàng, chỉ lên tóc nàng, hỏi:

- Tóc muội làm sao vậy, giống như thiếu một chút.

- Không có gì.

Nàng lấy tay che kín chỗ tóc kia rồi nói.

- Lúc luyện kiếm không cẩn thận chém trúng.

Nhìn Minh Châu nói xong vội vàng rời đi, Lý Hiên lắc đầu, nói.

- Lúc luyện kiếm cần phải cột tóc lại.

Nói đến tóc, hắn cúi đầu xuống, sờ sờ cái túi thơm ở bên hông, trong đó để đó hai nắm tóc, một chùm của Thấm Nhi, chùm còn lại của

Tó Tő.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn phương hướng Minh Châu rời đi, trên mặt hiện ra vẻ chợt hiểu, lẩm bẩm nói.

- Đã đến bước này rồi sao?

Dựa theo phong tục tại Cảnh Quốc, hôn lễ phân thành sáu bước, CÓ nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, có điều khi Lý Dịch đến nơi này thì đều giản lược mọi việc.

Vốn Nhược Khanh, Túy Mặc và Như Nghi đã là người trong nhà, cũng không coi như cưới từ các nhà khác qua nhà mình, chẳng qua chỉ là cưới các nàng từ viện này qua viện khác.

Đường đến Thục Châu xa xôi, lão phu nhân khó có thể chịu đựng được đường dài xóc nảy, từ đôi câu vài lời trong thư có thể nhìn ra sự

tiếc nuối của lão nhân gia.

Tằng Sĩ Xuân làm Kinh Triệu Duẫn, lại kiêm Hộ Bộ Thị Lang, công vụ bề bộn, không thể nào rời Kinh dài đến mấy tháng, rất sớm đã gửi lễ vật và thư tín đến.

Từ nhỏ Nhược Khanh đã trở thành cô nhi, lớn lên trong Câu Lan, không có thân nhân, cho nên rất nhiều tập tục công trình tự trong hôn lễ đều có thể trực tiếp bỏ qua.

Đương nhiên, cũng không có chuyện cả bốn người đều không có một trưởng bối, Nhị Thúc Công hơi híp mắt lại, ngồi ở phía đầu tiên nhận thi lễ của nàng, đầu cúi thấp xuống, phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ.

Tối nay, Cảnh Vương phủ náo nhiệt hơn bình thường, hôn lễ Lý Dịch không huyên náo xôn xao, mọi việc đều lặng lẽ tiến hành trong phủ, tuy quan viên và bách tính Thục Châu đã biết tin tức từ lâu nhưng lại không biết đại hôn của Cảnh Vương điện hạ lại chính là hôm nay.

Đương nhiên, mặc dù như thế, khách mời trong vương phủ cũng không ít.

Người của Liễu Minh, người của Câu Lan, Vương Uy cầm đầu đoàn đầu trọc, còn có bọn người lão Phương cùng mọi người ở trại Liễu Diệp từ khi vừa mới bắt đầu đã hoạn nạn có nhau, buổi tối hôm nay không phân biệt Vương gia cùng cô gia, chỉ có cả đám nam nhân cùng nhau uống rượu.

Lý Dịch giơ ly rượu lên, nhiều lần ngẩng đầu, uống sạch rượu trong chén.

May mắn tửu lượng hắn đã được cải thiện, không đến mức hai ba chén liền say, huống chi vì không muốn chậm trễ động phòng hoa chúc đêm nay, rượu hắn uống đều do tự tay Tiểu Châu làm ra, nghe một cỗ mùi rượu nồng đậm, nhưng nồng độ thực tế lại không cao, chỉ cao hơn rượu nho một chút mà thôi, muốn uống say cũng không dễ.

Tiểu Châu quyết định đem sự nghiệp pha chế rượu của nàng phát dương quang đại, Lý Dịch đối với chuyện này bày tỏ chống đỡ mãnh liệt, vừa rồi đã đáp ứng qua ít ngày nữa thì cho phép nàng mở một quán rượu tại Vĩnh Huyện, để chính nàng làm một bà chủ, cũng không biết nước mắt vừa rồi của nàng rơi lã chã bởi vì chuyện này hay do không nỡ để tiểu thư nhà mình xuất giá.

Có thể là nguyên nhân sau nhiều hơn một chút, bởi vì hai mắt Tiểu Thúy cũng đẫm lệ mông lung.

Chuyện này liền có chút kỳ quái, tổ chức hôn lễ cho Nhược Khanh cùng Túy Mặc cũng chỉ là nghi thức, trước kia các nàng thế nào, thì sau này vẫn như vậy, khóc cái gì chứ.

Kỳ quái hơn là tại sao Tiểu Hoàn cũng khóc, mà khóc càng thương tâm hơn các nàng, không ngăn được nước mắt rơi.

Đều là những đại cô nương mười tám tuổi đầu, sao vẫn còn thích khóc giống như tiểu cô nương?



Bạn cần đăng nhập để bình luận