Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 774: Ngươi Thật Xấu Xa




Chương 774: Ngươi Thật Xấu Xa





----------------------

- Thư viện Minh Châu?

Lý Minh Châu lẩm bẩm cái tên này, hoàn toàn không tin mục đích của hắn lại giống như những lời hắn nói, thấy thế nào đều có một tầng ý nghĩa khác.

Loli ngạo kiều cũng không tiếp tục dây dưa hỏi Lý Dịch tại sao nàng không thể uống canh của hoàng tỷ nữa, nàng nắm lấy tay áo của hắn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, làm nũng nói.

- Tiên sinh, ngươi cũng xây mấy cái thư viện Thọ Ninh đi, thư viện Băng Ngưng cũng được….

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không thể quên Vĩnh Ninh, nàng lại ngẩng đầu lên lần nữa.

- Còn có Vĩnh Ninh, thư viện Vĩnh Ninh! Thế nào, cũng rất êm tai đúng không!

Lý Băng Ngưng cảm thấy dù tên mình không dễ nghe như hoàng tỷ nhưng nếu so với các công chúa khác thì êm tai hơn nhiều.

Lý Dịch sờ sờ đầu nàng, đáp ứng.

- Được rồi, đến lúc đó lại xây một cái thư viện Thọ Ninh để ngươi làm viện trưởng.

- Ngoéo tay!

Trên mặt loli ngạo kiều lập tức lộ ra nụ cười, đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, sau đó duỗi ra ngón út.

Động tác này nàng học được từ Vĩnh Ninh.

Vĩnh Ninh biết thật nhiều thứ mới lạ, cô bé không biết mỗi khi mình nói chuyện với tiên sinh, mình ở bên cạnh nghe nhưng có nhiều lần đều không hiểu, thế là dứt khoát học theo Vĩnh Ninh luôn.

Lý Dịch bất đắc dĩ ngoắc ngón út với nàng, khi hai ngón cái đụng vào nhau, loli ngạo kiều cao hứng nói.

- Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không cho phép thay đổi!

Tuy nàng không biết tại sao ngoéo tay lại phải treo ngược nhưng nàng biết động tác này có ý nghĩa đã ước định rồi thì không thể đổi ý, mặc kệ treo xuôi hay treo ngược, đây là việc tiên sinh đã cam đoan với nàng. Đợi đến khi lớn hơn chút nữa thì nàng sẽ có được thư viện của riêng mình, nàng là viện trưởng, đến lúc đó sẽ lợi hại hơn Lý Hàn một chút, miễn cho hắn cả ngày khoe khoang trước mặt mình….

Lý Minh Châu biết, từ trước đến nay người này luôn nói giữ lời, nếu hắn đã đáp ứng Thọ Ninh thì sau này nhất định sẽ xuất hiện một tòa thư viện Thọ Ninh.

Nói không chừng khi đó Thọ Ninh đã sớm mất quên chuyện này.

Nhìn hai người hoàn thành lời ước hẹn ấu trĩ xong, Lý Minh Châu mới nhìn Lý Dịch, nhàn nhạt hỏi.

- Lễ bộ đã rõ ràng bày tỏ sẽ không tham dự việc này, bây giờ chúng ta không có người có thể dùng, lại còn cần nhiều bạc như vậy, rốt cuộc nên làm như thế nào?

Nàng biết chuyện vận động quyên góp đã gặp phải trở ngại cực lớn, mặc kệ triều đình hay dân gian, mọi người đều nghị luận sôi nổi về chuyện này. Cơ hồ không có người cho rằng nàng có thể thành công, tất cả mọi người đều đang chờ xem nàng biến thành trò cười.

Nếu nói nàng không quan tâm những thứ này thì đương nhiên là giả, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Lý Dịch, cho nên đến bây giờ nàng mới hỏi ra vấn đề mang tính then chốt.

Lý Dịch nhìn nàng, thần bí nói.

- Đừng nóng vội, trò vui…. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Hắn thu hồi đồ vật thắng được từ lão hoàng đế, giải thích.

- Cô đi thay y phục khác trước, chúng ta lập tức đi ra ngoài, một hồi lại nói.

Loli ngạo kiều cầm kiếm múa may một bên, con cái hoàng thất cũng không yêu cầu văn võ kiêm tu, nữ tử tập võ càng hiếm thấy, trong tất cả những công chúa mà Lý Dịch biết, cũng chỉ có trưởng công chúa.

Có một vị ma ma đứng bên cạnh trông chừng, Lý Dịch cũng không cần lo lắng Lý Băng Ngưng sẽ làm mình bị thương. Lý Minh Châu thay y phục xong đi ra, trong lúc chờ loli ngạo kiều, Lý Dịch kể kỹ càng cho nàng nghe kế hoạch của mình.

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Từ lúc bắt đầu ngươi đã biết những tên viên quan bên Lễ bộ sẽ vấp phải trắc trở, cũng dự đoán được bọn họ khẳng định sẽ chủ động rời khỏi, những thứ này đều là một phần trong kế hoạch, đúng không?

Lý Dịch gật đầu.

- Lễ bộ không phải người của chúng ta, nếu bọn họ còn ở thì chúng ta cũng không thể buông tay chân ra làm cái gì. Chẳng may bọn họ mật báo gì đó, chung quy sẽ có ảnh hưởng, huống hồ, loại công lao như vậy làm sao có thể lãng phí nhường cho bọn họ?

Lý Minh Châu chải vuốt tất cả quá trình trong đầu, rồi lại liên hệ tới các hành động những ngày gần đây của Lý Dịch, không khỏi nhớ tới trong mắt hắn lóe lên ánh sáng thần bí nàng nhìn thấy ngày đó.

Nàng nhìn hắn, nghiêm túc nói:

- Ngươi thật xấu xa.

Lý Hiên đứng phía sau hai người, nghe vậy mở to hai mắt, nhìn Lý Dịch, hỏi với giọng điệu không thể tin được.

- Ngươi đã làm gì Minh Châu?

….

….

Ánh mắt hồ nghi và dò xét của Lý Hiên dừng lại trên người Lý Dịch và Lý Minh Châu, một hồi lâu mới ép xuống suy nghĩ thiếu thực tế trong đầu xuống, nói sang chuyện khác.

- Việc của thư viện ta đã nghe rồi, ta có thể lấy trước ra mười vạn lượng từ bên kia, số tiền này dùng cho việc xây dựng thư viện Kinh Đô dư dả, về phần còn lại thì chúng ta từ từ nghĩ biện pháp.

Nếu như chuyện này chỉ trong phạm vi Kinh Đô thì cũng không tính là nan đề, nhưng vấn đề ở chỗ, lần này quy mô rất to lớn, bao trùm toàn bộ Cảnh Quốc, chỉ riêng việc đầu tư giai đoạn trước cũng đã là một con số cực kỳ khủng bố, hậu kỳ càng không biết phải dùng bao nhiêu bạc đi lấp vào.

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Thôi bỏ đi, cha vợ của ngươi đã quyên hai mươi vạn lượng, ngươi giữ lại tiền của mình đi.

Phủ thế tử của Lý Hiên không nghèo, chỉ bằng việc ba nhà hợp tác kinh doanh cũng đã mang đến cho hắn lợi nhuận khó có thể tưởng tượng, nhưng mà thứ này mỗi lần tiêu xài cũng là vung tay quá trán. Kinh phí nghiên cứu của toàn bộ Viện khoa học, quốc khố chỉ có thể cấp một phần, càng nhiều đều do Lý Hiên lấp vào. Một lần xuất ra nhiều tiền như vậy cũng không phải việc dễ dàng.

Lý Hiên nhíu mày, nhìn Lý Dịch nói.

- Đến lúc này thì ngươi cũng đừng cậy mạnh nữa, không biết có bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm chuyện này, chờ xem Minh Châu ra trò cười.

- Cười?

Lý Dịch nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

- Bọn họ lập tức sắp cười không nổi rồi.

Khi đi ra khỏi Thần Lộ Điện, Lý Hiên nhìn Lý Dịch với ánh mắt đầy thâm ý, thở dài.

- Khi vừa mới quen ngươi, tại sao ta lại không biết ngươi hư hỏng tới như vậy?

….

….

Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu ngồi trong nội đường, đầu gật gà gật gù, mơ màng muốn ngủ.

Hai ngày nay thời tiết khô nóng, tuy hắn ôm một cái túi chườm nước đá nhưng trong phòng vẫn rất oi bức, bên ngoài ve kêu liên tiếp hết đợt này tới đợt khác càng làm người nghe tới phiền lòng, ủ rũ.

Rầm!

Khi mắt hắn nhắm lại thì cả người cũng ngã khỏi ghế, đầu đụng vào cạnh bàn, trán lập tức sưng một cục to, cả người tức khắc tỉnh táo.

Hắn vội vàng đặt túi chườm nước đá lên trán, nhấp một ngụm nước trà, lúc này cũng không mệt mỏi nữa, cúi đầu tiếp tục nhìn công văn.

Mấy ngày nay Kinh Đô cũng không tính bình tĩnh, dân chúng oán than quá lớn, nếu không trấn an dân tâm cho tốt, để lâu rồi sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.

Nguyên nhân của chuyện này là vì trưởng công chúa muốn xây rất nhiều thư viện, để cho càng nhiều con cháu gia đình nhà nghèo có thể đọc sách, nhưng mà kinh phí xây thư viện lại không đủ, do vấp phải trở ngại về vấn đề gây quỹ, cho nên việc này tạm thời bị gác lại.

Đối với chuyện này, bá tánh Kinh Đô rất kêu thán.

Rốt cuộc đây là một đại sự có lợi cho bá tánh, phàm là nhà nghèo khổ, ai mà không muốn cho hài tử của mình đi học, đi thử sức một chuyện có thể quang tông diệu tổ. Chỉ là phần lớn mọi người ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, cho nên cũng đừng bàn tới khả năng bồi dưỡng được một người đi đọc sách.

Hiện tại có cơ hội, làm sao bọn họ có thể từ bỏ?

Lưu Đại Hữu có thể lý giải khát vọng của bọn họ, dù sao chính hắn cũng xuất thân từ nhà nghèo, cha mẹ già đập nồi bán sắt mới khiến cho hắn có cơ hội học, đi thi lấy công danh. Mà đợi đến khi hắn công thành danh toại, muốn hiếu thuận thì cha mẹ già vất vả cả một đời lại nhắm mắt xuôi tay đi rồi, chưa từng đi theo hắn hưởng được một ngày phúc.

Việc này vẫn luôn là một tiếc nuối của hắn, cho nên trong lòng hắn cũng cực kỳ ủng hộ trưởng công chúa.

Nhưng cả triều đình, từ trên xuống dưới, người có ý tưởng đồng dạng với hắn cũng không có nhiều lắm.

Hắn nhìn công văn một hồi, khi cơn buồn ngủ lại ập đến một lần nữa thì có nha dịch đến bẩm báo, trưởng công chúa và Trường An Hầu Tước đã đến.

Cơn buồn ngủ của Lưu huyện lệnh lập tức bị quét sạch, hắn vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại quan phục một lần nữa rồi mới đi vào hậu đường huyện nha, bước vào trong phòng, chắp tay chào hỏi hai người ngồi đối diện.

- Hạ quan gặp qua trưởng công chúa, gặp qua Lý Hầu Gia!



Bạn cần đăng nhập để bình luận